Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 142

Bùi Tranh cầm bút chấm mực, trong khi đó Bạch Đào bắt đầu vừa đếm ngón tay vừa hăng hái tuôn ra đủ thứ, nào là đậu tương lên men, tương đậu, dầu ớt, tương ớt băm, ớt ngâm... Chỉ cần nghĩ ra được món gì, cậu đều kể ra hết.

Hơn nữa, mỗi lần nhắc đến một món, cậu lại kiên nhẫn giải thích cho Bùi Tranh nghe đó là món gì, làm ra sao.

Bùi Tranh nhìn Bạch Đào càng nói càng phấn khích, thậm chí vui vẻ đến mức quay vòng vòng, như bị mê hoặc mà đặt bút xuống, vươn tay ôm lấy người trong lòng, hôn lên môi cậu.

Khi hai người môi lưỡi quấn quýt, Bùi Tranh lại hối hận vì lần trước đã khiến Bạch Đào khóc. Người này đáng lẽ mỗi ngày đều nên cười rạng rỡ như bây giờ mới phải.

Hôm nay hiếm khi Bùi Tranh chủ động, còn Bạch Đào thì hết sức phối hợp. Hai người ôm nhau thật chặt, hôn nhau đến quên cả trời đất.

Đại Hắc đứng ngoài sân vẫy đuôi, dường như đã quá quen với cảnh hai người trong nhà hôn nhau. Nó chỉ liếc mắt nhìn rồi không mấy hứng thú mà quay đi.

Kể từ sau khi hai người thành đôi, Bạch Đào chưa từng phải tự giải quyết lần nào. Bây giờ nhìn người trước mặt cũng tràn đầy d*c v*ng, cậu thực sự nhịn không nổi, cứ rúc rúc vào Bùi Tranh: "Tranh ca, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau đi, được không?"

Bạch Đào nói trong hơi thở gấp gáp, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt long lanh đầy mê hoặc.

Bùi Tranh căn bản chẳng thể cưỡng lại, ánh mắt nóng bỏng, khàn giọng đáp:  "Được."

Y bế bổng Bạch Đào, người còn đang mải mò mẫm lung tung, đi vào phòng, đặt cậu xuống giường đất, không quên khép chặt cửa lại, sau đó lập tức đè xuống, nụ hôn lần này càng mãnh liệt hơn cả lúc trước.

Bạch Đào vô cùng hưởng thụ kiểu hôn kịch liệt này, cậu giơ chân vòng qua eo Bùi Tranh, không ngừng cọ sát.

Bùi Tranh bị cọ đến mức bật ra một tiếng rên khẽ, ánh mắt chỉ còn đầy ắp khát khao đối với người dưới thân, đến cả chút ngượng ngùng cũng quên sạch.

Y vươn tay phải ôm chặt lấy vòng eo đang gây rối của Bạch Đào, ép sát người vào mình, hơi thở nóng rực phả lên vành tai cậu: "Nói ta biết... nên làm thế nào."

Đắm chìm trong d*c v*ng, Bạch Đào bị câu hỏi ấy chọc cười, cậu ngẩng đầu hôn lên môi Bùi Tranh một cái, rồi kéo tấm chăn rộng phủ lên hai người: "Huynh gọi ta một tiếng 'Bạch lão sư', ta sẽ dạy."

Bùi Tranh nắm lấy bàn tay đang lần mở thắt lưng mình, hơi thở dồn dập, khàn giọng gọi: "Bạch lão sư."

Chỉ ba chữ ngắn ngủi thôi mà chất chứa đầy sự h*m m**n muốn hung hăng chiếm đoạt.

——

Đến khi hai người từ trong chăn lăn lộn mồ hôi nhễ nhại chui ra, cháo trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.

Lúc Bùi Tranh hâm lại cháo thì tiện tay đun luôn một nồi nước lớn. Nhân lúc Bạch Đào ăn cơm, y vào phòng tắm rửa và thay quần áo.

Ngay khoảnh khắc nước nóng dội lên người, Bùi Tranh theo bản năng sờ lên những dấu hôn trên eo bụng mình, lập tức nhớ lại những gì vừa diễn ra ban nãy.

Hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra khiến cơ thể vừa trải qua "hạnh phúc" của Bùi Tranh lập tức bắt đầu nóng lên, không ngoài dự đoán lại có phản ứng lần nữa. Hô hấp của y trở nên hỗn loạn, tay siết chặt khăn tắm.

Y lại đưa tay sờ lên xương quai xanh, chắc chắn trên đó cũng in một dấu hôn đỏ tươi.

Bạch Đào gọi cái này là "trồng dâu".

Bùi Tranh bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng, cũng chẳng thèm để ý cơ thể mình đang phản ứng, nhanh chóng tắm một trận tốc chiến tốc thắng.

Bạch Đào vừa đặt bát lên bếp, Bùi Tranh đã xách thùng không bước vào.

"Để đó, ta rửa cho. Em đi tắm trước đi." Bùi Tranh đổ đầy nước nóng vào thùng, giúp Bạch Đào xách vào nhà tắm.

Bạch Đào ôm lấy Bùi Tranh, kéo cổ áo y ra nhìn dấu hôn mình để lại, cực kỳ hài lòng gật gù: "Huynh có muốn giúp ta kỳ lưng không?"

Có lẽ vì vừa cùng nhau trải qua một lần "giúp đỡ lẫn nhau" tuy không phải chuyện phòng the, nhưng còn thân mật hơn cả chuyện phòng the, nên lúc này cả người Bùi Tranh đều toát ra sự dịu dàng.

Y nâng mặt Bạch Đào lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu: "Được."

Bạch Đào cười híp mắt, hai tay xoa bóp khuôn mặt Bùi Tranh: "Sao nhanh vậy đã không thấy ngượng rồi?"

Bùi Tranh để mặc cho Bạch Đào n*n b*p đủ kiểu, chỉ khẽ gật đầu.

Y nghĩ, có lẽ là vì vừa rồi đã làm chuyện thân mật hơn cả thế này, cũng có thể là vì Bạch Đào từng nói: Đây là những việc chỉ những người yêu nhau mới làm, không cần phải ngượng, chỉ cần tận hưởng là được.

——

Tối nay vì tình huống bất ngờ, hai người cuối cùng chỉ nướng được hai hộp bánh mì.

Lúc Bạch Đào đóng gói bánh mì xong, Bùi Tranh đã thay ga giường sạch sẽ, giờ đang chăm chú khâu vỏ chăn mới vào ruột chăn.

"Tranh ca, tay nghề may vá của huynh còn giỏi hơn ta đấy." Bạch Đào tiện tay ném ga và vỏ chăn cũ vào thùng đựng đồ bẩn.

Bùi Tranh thắt nút chỉ, dùng răng cắn đứt sợi: "Khâu nhiều thì tự nhiên sẽ khá lên."

Y nhớ lần đầu tiên khâu thì đường kim xiêu vẹo, lại còn lệch cả nửa thước, phải tháo ra khâu lại hai ba lần mới xong được một cái chăn

Bạch Đào nhìn Bùi Tranh đang giũ chăn, lại không nhịn được muốn thân thiết với người ta, liền tiến lên ôm lấy vòng eo săn chắc của đối phương, hỏi một câu mà trong lòng đã rõ câu trả lời: "Tranh ca, hôm nay nhà huynh có xa không?"

Bùi Tranh vỗ nhẹ tay đang ôm eo mình, quay người trực tiếp bế bổng cậu lên: "Xa, rất xa."

Mới vừa trải qua sự ngọt ngào của "Giúp đỡ lẫn nhau", giờ phút này làm sao y có thể rời xa Bạch Đào được.

Nhận được đáp án mình muốn, Bạch Đào cởi áo ngoài, hài lòng chui vào trong chăn, còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Bùi Tranh nhanh lên.

Chờ lăn vào trong vòng tay đầy an toàn ấm áp, Bạch Đào không nhịn được cắn một cái lên cánh tay Bùi Tranh, rồi thở ra một hơi đầy thỏa mãn: "Thật mong ngày 6 tháng 6 tới nhanh một chút."

Bùi Tranh xoay người Bạch Đào, để cậu đối mặt với mình, ánh mắt nghiêm túc nói: "Ta sẽ luôn bảo vệ em."

Bạch Đào gác chân lên người Bùi Tranh, đưa ngón tay đẩy mũi Bùi Tranh thành hình mũi heo: "Ta biết, và vẫn luôn tin như vậy. Nhưng ta hy vọng sau này nếu gặp người như Tiền Nhị, huynh đừng ra tay đánh người nữa. Huynh đánh người chắc chắn tay cũng đau, tay huynh đau thì ta đau lòng lắm. Hơn nữa, lấy tiền mình đi bồi thường cho kẻ xấu, huynh không thấy ấm ức sao? Cứ như lấy tiền mồ hôi nước mắt cho bọn chúng xài ấy. Ta lúc trả tiền ở y quán, trong lòng tức tối mãi. Số tiền bồi thường đó, chi bằng để dành mua đồ ăn ngon còn hơn."

"Được, đều nghe lời em."

Tính cách của Bùi Tranh vốn điềm tĩnh, chỉ là khi đó liên tục phải nhẫn nhịn từ chối Bạch Đào, đối với y mà nói, vốn đã là chuyện cực kỳ đau khổ rồi.

Huống chi, nhìn thấy Bạch Đào chịu khổ ở đó, trong lòng càng thêm khó chịu, cảm xúc như muốn tràn ra ngoài, cần một chỗ để phát tiết. Đúng lúc đó lại nghe được Tiền Nhị dám mở miệng bôi nhọ Bạch Đào như vậy.

Y lập tức mất hết lý trí, trong đầu chỉ còn lại cảnh từng lần từng lần mình trốn tránh Bạch Đào.

Y né tránh, y trốn chạy, chính là không muốn để ai có cớ nói xấu Bạch Đào. Nhưng không ngờ, cho dù mình đã tránh né, vẫn có người không ngần ngại tuôn ra những lời lẽ bẩn thỉu.

Y hiểu những lời đàm tiếu kia gây tổn thương thế nào, bởi vì y cũng từng đi qua những năm tháng ấy. Những đêm dài tuổi thơ co mình khóc trong chăn, đến giờ y vẫn nhớ rõ.

Từng cú đấm đấm lên người Tiền Nhị, y không chỉ đánh vào kẻ bôi nhọ Bạch Đào, mà còn là đang trừng phạt chính mình, kẻ đã không dứt khoát, cũng chẳng bảo vệ tốt cho người mình yêu.

Chính khoảnh khắc đó, y hiểu ra: Dù sự thật có thế nào đi nữa, kẻ thích đặt điều vẫn sẽ tiếp tục bịa chuyện. Chỉ có đứng bên người ấy, bảo vệ người ấy, mới là cách duy nhất để che chở.

Bình Luận (0)
Comment