Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 143

Ngày hôm sau lúc bán bánh mì, Bạch Đào đã báo với mấy khách quen rằng mấy phiên chợ tới mình sẽ không đến, để tránh để người ta đi tìm uổng công.

Thời tiết ngày càng ấm lên, trên trấn cũng đã có không ít hàng quán bày bán gà con và vịt con.

Bạch Đào cùng Bùi Tranh thương lượng một hồi, cuối cùng mua mỗi loại sáu đôi.

Đám gà vịt con mới nở không lâu, bé xíu vàng óng, lông tơ mềm mại, kêu cũng trong trẻo đáng yêu.

Bạch Đào ngồi xổm xuống nhìn vào lồng tre, cười nói: "Tranh ca, ta phân biệt không nổi trống mái, huynh chọn đi, mình lấy chừng hai ba con trống là đủ, còn lại chọn mái hết, lớn lên còn đẻ trứng."

Bùi Tranh cũng ngồi xuống theo: "Em thích con nào? Em chọn trước, ta giúp ngươi coi lại."

Hai người cứ như chọn đồ chơi, tỉ mẩn lựa từng con trước sạp hàng, lão bản bán gà đứng bên cũng cười tủm tỉm để mặc họ chọn lựa.

Dù gì cũng từng gặp đủ kiểu khách rồi, hai người này xem ra là dễ thương lượng nhất, đâu có như mấy kẻ khác vì bớt mấy xu mà giở đủ trò mất mặt.

Ban đầu họ định mỗi loại nuôi 10 con, nhưng nghĩ đến chuyện có thể hao hụt nên lại mua thêm mỗi loại một cặp nữa.

Dĩ nhiên, trong lòng vẫn mong tất cả đều sống sót.

Bạch Đào rảo bước đến bên cạnh Bùi Tranh, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn vào mấy chú gà vịt đang lóc nhóc trong lồng tre, không giấu nổi sự hưng phấn: "Chúng ta tiện thể đi mua thêm vài cái vại muối dưa, đến lúc đó có thể trữ cải khô với dưa chua. Ta còn định muối ít trứng vịt muối nữa, huynh có thích ăn không?"

Bùi Tranh dứt khoát xách lồng gà vịt lên cao một chút, để Bạch Đào nhìn cho dễ: "Em ăn cái gì, ta ăn cái đó."

Bạch Đào cười hì hì: "Cái miệng này của huynh càng ngày càng ngọt."

Sau đó hai người lại đi đến tiệm tạp hóa kia.

Hôm nay lão bản không có mặt, Bạch Đào cũng không mặc cả kịch liệt như lần trước.

Ngoài những loại lương thực thường thấy như gạo, bột mì, dầu ăn, cửa hàng còn bán cả các loại chum, vại bằng đất.

Bạch Đào chọn được mấy cái vại muối dưa vừa ý, lại mua thêm ít bột ngô.

Hai người vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Khâu Đại Ngưu đang ngốc nghếch cười tủm tỉm, dạo quanh tiệm vải bên kia đường. Đã gửi đồ lại ở tiệm tạp hoá, hai người định sang chào hỏi.

Bạch Đào lặng lẽ tiến đến gần, bỗng nhiên cất tiếng: "Hôn sự định vào lúc nào?"

Khâu Đại Ngưu đang hoa cả mắt trước đám vải đỏ, bị dọa cho giật nảy mình: "Tranh ca, Đào ca, hai người tới từ khi nào vậy?"

Bùi Tranh từ tối qua tâm tình đã rất tốt, lúc này cũng nổi hứng đùa giỡn: "Từ lúc ngươi ch** n**c miếng trước đám lụa đỏ kia."

Khâu Đại Ngưu ngượng ngùng gãi đầu: "Hôm nay mới tính bát tự, sính lễ còn chưa đưa, ta chỉ tới xem trước, muốn chọn ít vải hợp với Thanh ca nhi."

Ở Nam Quốc, sau khi ca nhi nhận sính lễ từ hán tử mới chọn ngày cưới. Đợi định ngày xong, đôi bên mới công bố tin tức, coi như chuyện hôn nhân đã chắc chắn.

Hôm nay bà mối Trương báo cho Khâu Đại Ngưu rằng bát tự giữa hắn và Thanh ca nhi cực kỳ hòa hợp. Hắn đi ngang qua tiệm vải, nhìn thấy đám lụa đỏ, nhất thời không nhịn được mà bước vào.

Bạch Đào bật cười: "Sính lễ còn chưa giao đã vội chọn vải may hôn phục rồi sao?"

Khâu Đại Ngưu bị cậu trêu cho đỏ bừng cả mặt: "Thanh ca nhi nói hôn phục để em ấy tự may, ta chỉ muốn chọn thứ vải tốt một chút."

Bạch Đào ngẩng đầu nhìn một lượt đám vải đỏ lộng lẫy muôn màu, cười hỏi: "Vậy thầy bói có cho ngày lành tháng tốt không?"

Khâu Đại Ngưu phấn khởi đáp: "Có, cho hai ngày, đều là hạ bán năm nay, ta định về hỏi Thanh ca nhi xem em ấy thích ngày nào."

"Bây giờ ngươi đã chọn được cuộn vải nào chưa?"

Bùi Tranh nhớ tới chuyện giữa y và Bạch Đào chỉ mới định ngày, những thứ khác còn chưa chuẩn bị, cũng nổi lòng hứng thú mà nhập cuộc chọn lựa.

Khâu Đại Ngưu thành thật lắc đầu: "Chưa có." Một lúc thì thấy Thanh ca nhi mặc vải này sẽ đẹp, lúc khác lại thấy loại kia cũng hợp.

Tiểu nhị trong tiệm ở bên giới thiệu đến khô cả họng, hắn vẫn chưa quyết định nổi, cuối cùng đành mặc kệ, để lại một câu "Khách quan từ từ chọn" rồi đi tiếp đón người khác.

Bạch Đào bày kế: "Nếu đã chọn không ra, hay là ngươi hỏi thử Thanh ca nhi thích loại vải nào?"

Dĩ nhiên Khâu Đại Ngưu cũng đã hỏi qua Thanh ca nhi: "Thanh ca nhi nói hôn phục chỉ mặc một lần, dùng vải rẻ một chút cũng được, nhưng ta không muốn để em ấy chịu thiệt."

Bạch Đào chỉ vào tấm vải thô đang khoác trên cánh tay Khâu Đại Ngưu: "Vậy tấm vải đỏ trong tay ngươi là sao?"

Khâu Đại Ngưu cười ngô nghê, giơ tay lên: "Ta cảm thấy lời Thanh ca nhi cũng có lý, nên định để ta mặc vải thô này, còn chọn cho em ấy một loại tốt hơn."

Bạch Đào suýt thì sặc nước miếng, "... Ngươi có từng nghĩ như vậy sẽ rất không hợp hay chưa? Hơn nữa, trong thôn thể nào cũng có kẻ dị nghị, không chừng còn bịa đặt nói xấu Thanh ca nhi, bảo hắn tiêu tiền cho bản thân mà không lo cho ngươi."

Tưởng tượng đến cảnh một người mặc áo cưới vải thô, còn người kia khoác gấm vóc lụa là, cậu thật sự không dám nhìn thẳng.

Đại Ngưu nghe vậy cũng thấy có lý, vội vàng đem tấm vải thô trả lại, ánh mắt bất lực nhìn sang Bạch Đào: "Vậy phải chọn cái nào mới thích hợp?"

Bạch Đào lắc đầu :"Chuyện này ta cũng không rõ, chỉ là ta khuyên ngươi đừng chọn vải quá tốt, tiết kiệm được thì để dành mua thêm vài bộ quần áo thường ngày."

Bùi Tranh ở bên nghe vậy, liền lặng lẽ đặt cuộn vải lụa đang cầm xuống, chuyển sang lựa loại vải bông chất lượng khá hơn.

Y chợt nhận ra, trước kia mình đã sơ suất, dù hai người đều là hán tử, thì cũng nên chuẩn bị sính lễ cho Bạch Đào mới phải.

Nghĩ đến chuyện trước đó Bạch Đào từng nói muốn cưới y, trong lòng Bùi Tranh có chút do dự, không biết rốt cuộc mình nên chuẩn bị sính lễ hay là của hồi môn.

Nhưng bất luận là sính lễ hay của hồi môn, những thứ cần chuẩn bị đều không thể thiếu.

Chỉ là hiện tại toàn bộ tiền bạc y đều giao cho Bạch Đào, lúc này lấy gì ra làm sính lễ hay của hồi môn?

May mà y còn giữ giấy tờ nhà đất trong tay, lại nghĩ sau mùa xuân có thể lên núi săn bắn, Bùi Tranh mới an tâm hơn một chút, chỉ cần chịu khó chạy núi nhiều, hẳn cũng kiếm được kha khá.

Cuối cùng, để lại một mình Khâu Đại Ngưu trong cửa tiệm ngẩn ngơ phân vân, Bạch Đào dẫn theo Bùi Tranh đi đón Hổ Tử.

Trên đường, Bùi Tranh bỗng hỏi, "Là em cưới ta, hay ta cưới em?"

Bạch Đào cũng không mấy để tâm, "Sao cũng được, dù gì lúc đó chúng ta cũng mặc giống nhau, chẳng cần che khăn hồng, chỉ là hôn phòng là ở nhà huynh, nói theo lẽ thì chắc là huynh cưới ta."

"Được."

Bùi Tranh bắt đầu nghiêm túc suy tính lúc nào đi mua một đôi nhạn, rồi chọn ngày chính thức đến dạm hỏi.

Vì thế, sau khi đón Hổ Tử về nhà, nhân lúc Bạch Đào cùng Hổ Tử đang thu dọn chiếc giường nhỏ vừa mới lắp xong, y lặng lẽ một mình tới nhà Lan thẩm.

Theo lẽ thường, chuyện này phải nhờ bà mối, nhưng y đoán chắc chẳng có bà mối nào chịu nhận chuyện này, bèn dứt khoát đi tìm Lan thẩm.

Trương thúc thấy Bùi Tranh tới, liền gọi y vào trong nhà, Lan thẩm cũng xách ấm nước rót trà cho y.

Bùi Tranh không vòng vo, thẳng thắn nói: "Lan thẩm, cháu muốn nhờ thẩm làm mối cho cháu."

Lan thẩm cùng Trương thúc đều sững người một lúc lâu, sau đó mừng rỡ không thôi.

Từ sau khi Bùi Tranh trở về năm ngoái, hai người đã nhắc đến chuyện thành thân của y, dù sao khi ấy hai 21 tuổi cũng chẳng còn nhỏ, nhưng đối phương dứt khoát từ chối, nói mình không định cưới tức phụ.

Ban đầu họ còn tưởng vì lời đồn trong thôn, rằng Bùi Tranh không muốn cưới ai trong thôn, nên từng giới thiệu vài mối bên thôn khác, nào ngờ đối phương vẫn một mực kiên quyết không thành thân.

Về sau thấy Bùi Tranh thật sự không có ý định kết hôn, hai người cũng đành từ bỏ.

Không ngờ hôm nay lại nghe được câu này, nếu không phải biết y vốn ít nói đùa, bọn họ còn tưởng mình nghe lầm.

Trương thúc kích động kéo Bùi Tranh ngồi xuống: "Mau nói cho thúc thúc nghe, nhắm trúng đứa nhỏ nhà nào rồi? Thúc với thẩm ngươi nhất định dốc toàn lực giúp ngươi làm cho xong chuyện."

Lan thẩm cũng vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực."

Bùi Tranh không hề quanh co: "Cháu muốn cưới Bạch Đào."

Bình Luận (0)
Comment