Chẳng hề có chút chuẩn bị tâm lý nào, Trương thúc vừa bưng chén trà lên còn chưa kịp uống, "xoảng"một tiếng đã rơi xuống đất, bát trà vỡ tan nát, nước bắn tung tóe đầy sàn.
"Cháu vừa nói gì?"
Bùi Tranh lặp lại: "Cháu muốn cưới Bạch Đào."
Lan thẩm ngẩn ngơ: "Chẳng lẽ cháu còn quen một ca nhi hay nữ tử nào khác cũng tên là Bạch Đào sao?"
Bùi Tranh bình tĩnh cúi người nhặt mảnh sứ vỡ lên: "Không có, chính là Bạch Đào mà thúc thẩm biết. Cháu tâm duyệt em ấy, muốn cùng em ấy chung sống cả đời."
Nếu là con trai ruột nhà mình, có khi Trương thúc đã sớm lôi ra đánh cho một trận, nhưng đối mặt với Bùi Tranh, thần sắc ông phức tạp, chỉ hỏi: "Đào tiểu tử đã biết chưa?"
Bùi Tranh khẽ mỉm cười: "Chúng cháu hai bên đều tình ý tương thông, đã nhờ thầy bói trong trấn xem ngày lành, dự định thành thân vào mùng 6 tháng 6."
Nhìn thấy nụ cười ấy, Lan thẩm lại có chút ngây người.
Từ sau khi cha Bùi Tranh mất, đứa nhỏ này chưa từng cười qua.
Hồi nhỏ, Bùi Tranh vốn là đứa hoạt bát hay cười, nhưng đến giờ, ai...
Trương thúc muốn mở miệng khuyên can, nhưng nhìn hán tử trước mặt ngồi ngay ngắn, vóc người cao lớn, ông lại không biết nên nói từ đâu.
Sống hơn 30 năm, chuyện hai hán tử kết thành đôi ông cũng từng nghe qua, nhưng đó đều là chuyện của hơn 10 năm trước.
Lúc ấy thiên hạ chưa đại loạn, nhân khẩu thôn xóm đông đúc, những hán tử không cưới được thê tử mới kết thành nghĩa huynh đệ, cùng nhau chung sống.
Nhưng từ sau khi loạn lạc nổ ra, binh dịch liên miên, rồi lại đến việc trồng khoai trên diện rộng, hán tử không cưới được thê tử đã thành chuyện hiếm thấy.
Huống chi nay thiên hạ thái bình, triều đình lại khuyến khích sinh con đẻ cái.
Trương thúc nghĩ hồi lâu mới vắt óc ra được một lý do để ngăn cản: "Hai đứa các cháu thành thân rồi, cũng không thể lên nha môn đăng ký, đến lúc đó đều bị tính là độc thân, phải đóng thuế đấy.
Tuổi càng lớn, thuế càng cao, đến 25 tuổi, mỗi năm phải nộp 500 văn, hai đứa cộng lại là 1 lượng bạc mỗi năm, lại còn phải nộp liên tục tới tận 40 tuổi."
"Không sao," Bùi Tranh đáp bình thản, "Đến lúc đó cháu sẽ cố gắng kiếm thêm bạc."
Y vốn không cảm thấy đó là vấn đề, vì vậy cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với Bạch Đào.
Trương thúc còn định khuyên nữa: "Nhưng chuyện này rốt cuộc cũng chẳng hợp đạo lý, các cháu kết thành đôi, chẳng phải sẽ tuyệt hậu hay sao?
Huống hồ, cháu cũng biết, trong thôn vốn đã có không ít người bất mãn với cháu, dù gần đây đã cải thiện phần nào, nhưng nếu việc hai đứa thành thân bị truyền ra, lời đàm tiếu tất nhiên không ít."
Những vấn đề đó, Bùi Tranh đều đã suy nghĩ kỹ: "Nếu không thể ở bên cậu ấy, cháu cũng sẽ không thành thân, cũng là tuyệt hậu. Về phần lời ra tiếng vào trong thôn, Bạch Đào nói, vốn dĩ đều là những kẻ không quen thân, chẳng cần bận tâm ánh mắt người đời, chỉ cần thúc và Lan thẩm chấp nhận là đủ."
Nghe vậy, Lan thẩm thấy lòng mềm nhũn, lại nhớ tới lần trước Lộ Sinh từng kể, trên người Bùi Tranh đầy vết thương cũ, có thể còn sống trở về đã là mệnh lớn, còn mong gì hơn nữa.
Bạch Đào lại là đứa nhỏ chạy nạn tới, cũng là đứa trẻ tốt bụng hiếm thấy.
Từ khi Bạch Đào xuất hiện, sự thay đổi của Bùi Tranh, Lan thẩm đều nhìn thấy trong mắt.
Nghĩ kỹ lại, hai người cùng nhau sống cũng chẳng có gì không ổn.
Về phần việc trước đây đối xử qua loa với Bùi Tranh, Lan thẩm đến giờ vẫn còn day dứt, lúc này càng không muốn làm kẻ ngáng đường.
Dù sao, ngoại trừ chuyện thân phận hán tử, hai người thật sự rất xứng đôi.
Thẩm liền ngăn Trương thúc đang định khuyên tiếp, quay sang Bùi Tranh nói: "Chỉ cần hai đứa các cháu sống với nhau thật tốt, ta liền thấy vui lòng. Các cháu đã coi ta là trưởng bối, ta sao nỡ làm mất hứng. Nói đi, ta có thể giúp gì?"
Bùi Tranh vốn tưởng ít ra Lan thẩm cũng cần mấy ngày mới có thể chấp nhận, không ngờ lại gật đầu dứt khoát như vậy, còn chủ động đề nghị giúp đỡ.
Nhớ tới những ngày được chăm sóc khi còn nhỏ, y đứng dậy, nghiêm túc hướng hai người cúi người thi lễ.
Y và Bạch Đào thật lòng coi hai người là trưởng bối, mới để ý đến ý kiến của họ, cũng từ đáy lòng tin tưởng họ nhất định sẽ đồng ý, cho nên mới nói ra lời thẳng thắn như thế.
Trương thúc vội vàng đỡ Bùi Tranh dậy: "Cháu đây là làm gì chứ. Hai đứa các cháu đều không cha không nương, chịu coi ta và A Lan là trưởng bối, ấy là phúc phận của chúng ta. Một nhà không cần khách khí, ta cũng như A Lan, thái độ giống nhau cả, có việc gì cứ việc mở miệng."
"Cháu muốn mời Lan thẩm làm bà mai cho cháu, cùng cháu đi hỏi cưới và lo liệu các bước kế tiếp."
Bùi Tranh lấy ra một túi tiền, bên trong là bạc vụn và đồng tiền Bạch Đào đưa cho.
"Tiền hỉ lễ cháu vẫn phải đưa, nhưng thẩm đừng lấy quá ít."
Lan thẩm nhét mấy thỏi bạc vụn trả lại vào tay Bùi Tranh, chỉ lấy đúng một lượng 200 văn: "Vậy là đủ rồi."
Bùi Tranh cũng không cố chấp, liền thu lại.
"Phiền Trương thúc để ý giúp cháu xem ở đâu có bán đại nhạn tốt, cháu muốn nhân lúc hỏi cưới thì mang sang cùng."
"Được, ta sẽ để ý giúp cháu."
"Phiền Lan thẩm tạm thời đừng nói với Bạch Đào, cháu muốn trực tiếp tới hỏi cưới."
Bùi Tranh tuy không biết đến cái gọi là "tạo bất ngờ", nhưng lại làm như vậy theo bản năng.
Lan thẩm đáp ứng, lại hỏi Bùi Tranh định khi nào bắt đầu mở rộng nhà cửa.
Lúc này Bùi Tranh mới nhớ ra, hôm nay ngoài việc đến nhờ Lan thẩm làm mai, còn phải báo chuyện xây nhà, lúc ra cửa đã nói với Bạch Đào là phải đi từng nhà thông báo.
"Ngày mai bắt đầu, nhờ thẩm giúp cháu nhắn với Lộ Sinh một tiếng."
——
Sau đó, Bùi Tranh đi đến mấy nhà đã hẹn trước, báo cho bọn họ giờ giấc khai công ngày mai.
Trên đường trở về, y gặp Bạch Đào đang dẫn Hổ Tử đi mua bàn, thế là liền theo hai người cùng tới nhà Trương thợ mộc.
Hổ Tử từ nay sẽ ở lại đây lâu dài, sách vở quần áo mang theo không ít.
Bạch Đào tính trước mua một chiếc bàn làm bàn học, trước mắt dùng để xếp tạm đồ đạc.
Chờ khi nhà mới xây xong, sẽ dành riêng cho Hổ Tử một phòng, đến lúc đó mới chuẩn bị thêm tủ áo cùng những đồ lớn khác.
Hổ Tử đối với cuộc sống mới đầy mong chờ, dọc đường cứ ríu rít hỏi mãi, "Sư phụ! Ngày mai chúng ta luyện cái gì trước? Luyện ở đâu vậy?"
"Trước tiên luyện sức lực, ngay trong sân."
Hổ Tử háo hức muốn xem Bùi Tranh bắn tên, liền hỏi: "Không luyện bắn tên sao?"
Bên đường có mấy con ngỗng lớn, Bùi Tranh lập tức đưa tay che chắn Bạch Đào ra phía sau mình: "Vài ngày nữa mới luyện, hiện giờ sức lực ngươi còn quá nhỏ."
Hổ Tử nhìn bàn tay mũm mĩm của mình, ỉu xìu nói, "Là vì con còn nhỏ nên mới yếu..."
Bạch Đào cười: "Ngày mai sư phụ ngươi bắt đầu mở rộng nhà, y đang mượn cớ luyện lực cho ngươi, thực ra là muốn dùng ngươi làm lao động miễn phí đấy. Cũng trách hôm nay đón ngươi về nhà quên dặn trước, bằng không nên để ngươi ở nhà thêm vài ngày nữa."
Bùi Tranh nghiêm trang kêu oan: "Thật sự là có luyện sức lực."
Hổ Tử nghe vậy lại càng phấn khởi: "Con còn chưa từng xây nhà bao giờ, được ở trong căn nhà tự tay mình xây thì chắc chắn rất vui!"
Bạch Đào dở khóc dở cười, thầm nghĩ Hổ Tử đúng là đang ở độ tuổi thích giúp người lớn làm việc, chuyện gì cũng muốn thử một lần, đối với chuyện gì cũng tràn đầy tò mò.
Thấy cậu nhóc tung tăng nhảy nhót, Bạch Đào bỗng nhiên sinh lòng hiếu kỳ, hỏi: "Ngươi với Ngọc ca nhi đã thương lượng gì chưa? Có hẹn ngày gặp mặt không?"
Hổ Tử có chút ỉu xìu: "Ngọc ca nhi nói đợi sau kỳ nghỉ 10 ngày nữa sẽ tới tìm con."
"Đã quyến luyến như vậy, còn chịu tới học bắn tên?"
"Con muốn trở nên thật lợi hại để bảo vệ Ngọc ca nhi!"
Hổ Tử đối với chuyện này vô cùng cố chấp, bởi khi Ngọc ca nhi 3 tuổi từng bị bắt nạt đến mức, ngón tay bị thương gãy, dưỡng thương rất lâu mới hồi phục.
Cậu nhóc luôn cho rằng vì bản thân không đủ mạnh mẽ mới để Ngọc ca nhi chịu khổ, vì thế mới quyết chí tập võ.
Hổ Tử ngẩng đầu hỏi Bạch Đào, "Sư lang, sau này rảnh rỗi có thể dẫn con tới thôn Hạ Hà được không?"
Bạch Đào suýt bước hụt: "Ta không phải sư lang."
Hổ Tử nghiêng đầu: "Không phải tân lang của sư phụ sao?"
Bạch Đào liếc nhìn Bùi Tranh một cái: "Vừa phải, lại vừa không phải."
Hổ Tử mơ màng, phải thì phải, không phải thì không phải, sao lại vừa phải vừa không phải?
Bạch Đào cũng không giải thích quá sâu, chỉ đơn giản nói: "Bởi vì chúng ta đều là hán tử, cho nên có thể là phu quân của nhau, cũng có thể là tân lang của nhau."
Hổ Tử càng nghe càng hồ đồ: "Vậy con nên gọi thế nào?"
Bạch Đào nhất thời cũng không nghĩ ra, đành cầu cứu nhìn về phía Bùi Tranh.
Bùi Tranh suy nghĩ một chút: "Gọi là Đào thúc đi."