Ba người vừa tới cửa sân nhà Trương thợ mộc đã nghe thấy trong sân tụ tập không ít người, đang túm tụm bàn tán về Tống Dĩ An.
"Trương lão đầu, tấm ván lớn thế này thật sự định ghép kín toàn đá trắng à? Tống tiên sinh lấy thứ này làm gì vậy?"
"Nghe đâu là làm gì đó gọi là bảng trắng, để tiện dạy bọn nhỏ học chữ. Mấy tấm ván bên cạnh kia cũng đều để viết chữ cả."
"Chữ chẳng phải viết trên giấy tốt hơn sao? Dùng cái bảng này được việc gì?"
"Thứ này có đắt không? Đừng để cuối cùng bắt chúng ta góp tiền đấy!"
Vừa bước vào sân, Bạch Đào đã thấy Trương thợ mộc m đang bận rộn ghép từng phiến đá trắng lớn, cỡ chừng năm trượng dài, vào khung gỗ.
Những phiến đá trắng này đều được cắt gọt phẳng phiu, chẳng rõ Tống Dĩ An kiếm từ đâu ra, nhưng quả thực rất thích hợp cho việc viết bút lông, không dễ thấm mực như gỗ, cũng dễ lau sạch.
Mấy người đang xem náo nhiệt trông thấy Bạch Đào và Bùi Tranh tới, biết bọn họ thân thiết với Tống tiên sinh, liền vội vã ngậm miệng, thu dọn kim chỉ, lục tục rời đi.
Hổ Tử tò mò chạy tới xem Trương thợ mộc ghép đá, nhận ra đây chính là tấm bảng đưn mà Đào thúc từng nhắc tới, chỉ là giờ đúng thật gọi bảng trắng cũng không sai, quả nhiên trắng nõn.
Tức phụ của Trương thợ mộc cười ha ha, bảo hai người chớ để ý: "Đám kia chỉ thích lắm miệng, chứ chẳng có ác ý gì đâu."
Bạch Đào khẽ huých Bùi Tranh.
Bùi Tranh đáp ngay: "Không để tâm. Chúng ta tới mua bàn có ngăn kéo."
Tức phụ Trương thợ mộc dẫn bọn họ tới gian nhà kho phía sau: "Trong này toàn là bàn, có bàn có ngăn kéo, có bàn không ngăn, các ngươi cứ tùy ý chọn."
Bạch Đào ngoắc Hổ Tử đang còn mải xem náo nhiệt ở tiền viện: "Bàn này mua cho ngươi làm bàn học sau này, tự mình chọn đi. Ta chỉ có một yêu cầu, chọn cái nào rộng rãi một chút, để ngươi lớn lên rồi cũng còn dùng được."
Hổ Tử chọn một cái bàn không chạm trổ hoa văn, rồi lục tìm trong túi tiền của mình, móc ra một thỏi bạc nặng trịch.
"Cha bảo, đồ của mình thì tự dùng tiền mình mua."
Đây là thứ cha cậu nhóc cố tình đưa cho trước khi ra khỏi nhà, còn dặn đi dặn lại như thế.
Bạch Đào vừa buồn cười vừa đau đầu, vội nhét lại thỏi bạc vào tay Hổ Tử: "Trong thôn ta đều dùng đồng tiền, ngươi cầm bạc đi lỡ làm mất thì biết làm sao. Lát về nhớ cất kỹ ở nhà."
Tức phụ Trương thợ mộc cũng bị thỏi bạc dọa cho giật mình, vội xua tay: "Bàn này chỉ có 106 văn, bạc 5 lượng lớn thế ta đâu tìm nổi tiền thối cho ngươi."
Hổ Tử nghe xong, ngạc nhiên há hốc mồm, ngón tay chỉ vào chiếc bàn lớn trước mặt, chậm rãi nói: "Vậy thì cha cháu bị lừa thảm rồi! Tết vừa rồi ông ấy mua một cái bàn nhỏ xíu cho cha nhỏ dùng uống trà, đen sì sì, to chưa bằng chiều dài cánh tay của cháu, mặt lại còn lồi lõm..."
Cậu nhóc giơ ba ngón tay, trong mắt tràn đầy tiếc xót: "Thế mà mất tận 30 lượng bạc!"
Bạch Đào bị vẻ mặt khoa trương của Hổ Tử chọc cười, nhịn không được hỏi: "Có phải là loại nhìn rất cứng chắc, màu đen nhánh sáng bóng không?"
Hổ Tử nhớ lại, nghiêm túc gật đầu: "Đúng rồi, đen mà lại pha chút đỏ, bóng bóng như bôi dầu ấy, nhìn còn chẳng bằng cái bàn con vừa chọn đẹp đâu!"
Thế giới trẻ con là vậy, yêu thích những gì sáng sủa rực rỡ, đơn thuần mà đáng yêu.
Bạch Đào xoa đầu Hổ Tử, mỉm cười giải thích: "Cái bàn cha con mua có khi là làm bằng gỗ mun, nên mới đắt thế."
Tức phụ Trương thợ mộc cũng gật gù phụ họa: "Nghe cháu tả thì đúng là gỗ mun rồi, gỗ ấy quý lắm, chẳng phải vật thường đâu."
Hổ Tử khó hiểu hỏi: "Thế nào là gỗ mun? Khác với những loại gỗ bình thường ở chỗ nào ạ?"
Bạch Đào cũng chỉ biết sơ sơ, bèn đáp: "Gỗ mun là do động đất, lũ lụt chôn vùi cây cối cùng vài loài động vật nhỏ sâu dưới lòng đất, phải trải qua thời gian rất dài mới hình thành, giống như ngọc thạch vậy."
Hổ Tử kinh ngạc: "Con cứ tưởng gỗ đều mọc trong đất cơ."
Bạch Đào cười, kiên nhẫn giải thích: "Gỗ mun là vật nửa như gỗ nửa như đá. Không phải cứ cả khúc cây nguyên vẹn mà thành đâu, bất cứ loại gỗ nào, chỉ cần điều kiện phù hợp, thì dăm ba ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm sau cũng có thể hóa thành gỗ mun."
Hổ Tử nghe xong, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ: "Đào thúc, giờ trông thúc giống phu tử quá."
Bùi Tranh ngồi bên cạnh cũng gật đầu thầm đồng tình. Y nhận ra rằng, những chuyện thường thức trong đời thì Bạch Đào biết không nhiều, nhưng mấy thứ ít gặp, cậu lại hiểu kha khá.
Bạch Đào phì cười: "Ta cũng chỉ biết qua loa thôi. Nếu ngươi hứng thú chuyện bếp núc, thì ta còn có thể làm phu tử dạy ngươi đấy."
Dựa theo kích thước căn nhà sau khi mở rộng, Bạch Đào còn đặt đóng thêm một cái tủ quần áo kiểu giống trước, nhưng to hơn một chút.
Trương thợ mộc nói hai ngày này bận làm bảng trắng, tủ quần áo phải để lại sau.
Bạch Đào cũng không vội, chỉ dặn: "Miễn làm xong trước tháng 6 là được."
Trả tiền đặt cọc xong, ba người lên đường trở về.
Trên đường, Bạch Đào hỏi Hổ Tử: "Ngươi biết quần áo ta mặc và quần áo ngươi mặc khác nhau ở chỗ nào không?"
Hổ Tử gật đầu: "Con biết, thúc mặc vải bông, còn con mặc lụa."
"Vậy ngươi có biết cái nào đắt hơn không?"
Hổ Tử nhìn qua nhìn lại giữa hai bộ đồ, ngẫm nghĩ một hồi rồi đoán: "Cái của thúc màu sáng hơn, chắc là đắt hơn ạ?"
Bạch Đào ôm lấy Hổ Tử, hôn một cái lên má, cười tít mắt: "Ừ, ta cũng nghĩ thế."
Bùi Tranh thấy cậu thân mật như vậy, khẽ nhíu mày, song trước mặt đứa trẻ, y cũng không tiện nói gì.
Bạch Đào lại chẳng hề cảm thấy việc Hổ Tử chưa có khái niệm giá trị lúc này là chuyện xấu.
Trái lại, cậu thật lòng cho rằng Lục ca và Cố Tư Khanh đúng là những người cha rất tốt, rất biết cách dạy con.
Chắc chắn họ sẽ không bao giờ lấy tiền bạc để cân đo mọi thứ trước mặt Hổ Tử, nên đứa nhỏ mới không có khái niệm ấy.
Cũng từ Hổ Tử, có thể thấy được rằng Lục Hằng và Cố Tư Khanh đều là những người có tam quan đoan chính, mà Hổ Tử sau này lớn lên, chắc chắn cũng sẽ trở thành một người như vậy.