Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 146

Khi Bùi Tranh vác bàn qua cầu, Bạch Đào mới chợt nhớ ra còn chưa hỏi chuyện sửa cầu.

Cũng trách tối qua hai người lăn lộn một trận, hoàn toàn quên mất chuyện chính.

Chậc, sắc đẹp thật hại người mà.

Về tới nhà, sau khi lắp bàn vào chỗ ổn thỏa, Bạch Đào cùng Hổ Tử thu xếp hết sách vở, bút mực, giấy nghiên trong hòm ra bàn.

Bùi Tranh thì đang chẻ củi ngoài sân, Hổ Tử nghe tiếng động, vẫn luôn ngó nghiêng ra ngoài.

Bạch Đào biết nhóc con này muốn thử sức, bèn cười nói: "Rìu trong tay sư phụ ngươi nặng lắm, không hợp cho ngươi đâu."

Hổ Tử cũng ngoan ngoãn, không nằng nặc đòi thử, chỉ nghiêm túc đáp: "Con sẽ chăm chỉ luyện võ, đợi sau này sức mạnh rồi sẽ dùng được."

Vốn định bảo nếu Hổ Tử thật sự muốn thử, có thể sang nhà Lâm Tầm mượn cái rìu nhỏ, nhưng nghe nhóc con nói vậy, Bạch Đào liền ngậm miệng không thêm lời.

Không ngờ trên đường luyện võ, Hổ Tử lại tự biết thúc giục bản thân.

Bạch Đào chỉ vào chiếc hòm cuối cùng còn chưa mở, hỏi: "Trong hòm này ngươi để gì thế? Cần dọn luôn không?"

Hổ Tử vỗ đầu, rút chìa khóa từ trong ngực ra, mở khóa trên hòm: "Đây là sữa bò và ít điểm tâm con mang cho Lâm Tầm ca ca với Lâm Chân đệ đệ, đều là sữa mới vắt sáng nay. Cha nhỏ nói phải đun lên rồi mới uống được."

Bạch Đào lấy hộp bánh ra, trong lòng khó hiểu: "Thế tại sao phải khóa lại?"

Làm cậu còn tưởng cất thứ gì quan trọng lắm cơ đấy.

Hổ Tử chỉ vào ổ khóa trên hòm, vẻ mặt vô cùng đương nhiên: "Vì trên hòm có chỗ gắn khóa, nên con xin cha nhỏ một cái khóa về khóa vào."

Bạch Đào: "..."

Thật chẳng có gì để bắt bẻ.

Thấy Bạch Đào dùng giấy dầu gói bánh thay vì dùng chiếc hộp tinh xảo, Hổ Tử lấy làm khó hiểu: "Hộp này đẹp thế, vì sao không dùng?"

Bạch Đào kiên nhẫn giải thích: "Chính vì hộp này quá đẹp, nên Lâm Tầm chắc chắn sẽ không nhận đâu. Nó sẽ cảm thấy mình chỉ giúp trông ngựa một đêm, chẳng đáng nhận thứ quý giá như thế."

Hổ Tử xoa cằm, ra vẻ ông cụ con: "Thì ra đây gọi là vô công bất thụ lộc mà thoại bản hay nói tới!"

Bạch Đào bật cười, xoa đầu Hổ Tử,
"Trong thoại bản còn dạy những gì nữa?"

"Ơ, nhiều lắm!" Hổ Tử giơ tay đếm ngón, kể lể, "Nào là ân nhỏ như giọt nước, báo đáp tựa suối nguồn; nào là thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ!"

"Không ngờ ngươi còn biết nhiều như vậy, thế trước kia tiên sinh dạy ngươi những gì?"

Nhắc tới chuyện này, Hổ Tử lập tức khựng lại: "Hình như là Thiên Tự Văn với Huấn Mông Thi thì phải."

Thấy bộ dạng nhóc con ấp úng, Bạch Đào nhớ tới chuyện Lục Hằng từng than phiền con mình học hành chẳng ra sao.

"Tranh ca, ta đưa Hổ Tử sang nhà An ca một chuyến, lát nữa về."

Bùi Tranh nghe vậy bèn đặt rìu xuống: "Ta đi cùng."

Bùi Tranh cũng đi chung, dĩ nhiên Bạch Đào rất vui: "Vậy càng hay, tiện thể hỏi luôn chuyện sửa cầu."

Ba người tới nhà Tống Dĩ An, thì thấy hắn đang nghiêm khắc quở mắng một đứa bé trai.

Đứa nhỏ ấy tầm tuổi Hổ Tử, mặt mày dửng dưng như chẳng để tâm chút nào.

Thấy bọn họ tới, Tống Dĩ An xua tay bảo đứa nhỏ: "Về đi, ngày mai nhớ xin lỗi Tiểu Thạch."

Đứa bé lầu bầu đáp một tiếng, rồi cắm đầu bỏ chạy.

Tống Dĩ An dẫn ba người vào lương đình trong sân ngồi xuống, hỏi: "Sao các ngươi tới đây?"

Bạch Đào chỉ vào Hổ Tử: "Muốn hỏi tiến độ dạy học, xem thằng bé này có theo kịp không."

"Nghe Lục ca bảo nó đã học hai năm ở tư thục rồi, hiện tại ta mới dạy bọn nhỏ viết chữ Thiên, Địa, Nhân, học Tam Tự Kinh và Thiên Tự Băn, Hổ Tử chắc chắn theo kịp." Tống Dĩ An dừng một lát, lại nói, "Thậm chí ta còn thấy đưa Hổ Tử tới học ở thôn là hơi phí thời gian."

Chuyện này lúc trước hắn cũng từng nói với Lục Hằng.

Theo lý mà nói, với điều kiện gia đình như Lục Hằng, đáng lẽ nên tìm môi trường tốt hơn cho con, chứ không nên để ở cái thôn nhỏ này.

Nhưng Lục Hằng bảo nơi này rất hợp với Hổ Tử, hắn cũng không tiện khuyên thêm, dù sao cha ruột còn chẳng bận tâm, hắn đâu tiện nhiều lời.

Bạch Đào quay sang hỏi Hổ Tử: "Ngươi có thể thuộc lòng Thiên Tự Văn không?"

Hổ Tử rụt rè giơ hai ngón tay: "Thuộc hai câu... tính không?"

Đã sớm chuẩn bị tâm lý, Bạch Đào cười:  "Vậy đọc ta nghe thử xem?"

Hổ Tử rụt rè cất giọng:  "Hàn lai thử vãng, thu thu hoạch, đông tồn tàng.
Nhuận dư trầm túy, luật, luật lữ điều dương."

Vốn ngỡ sẽ nghe Thiên địa huyền hoàng, Bạch Đào ngạc nhiên hỏi: "Sao không phải câu đầu tiên?"

Hổ Tử đáp rất chi là thản nhiên:  "Vì câu này dễ nhớ."

Bạch Đào bật cười, cười tới mức ngã nhào vào người Bùi Tranh: "Ha ha ha, cũng đúng là không sai."

Bùi Tranh vội ôm chặt lấy Bạch Đào, sợ cậu ngã nhào xuống đất.

Tống Dĩ An thì khiếp sợ tới suýt nữa đập bàn bật dậy: "Không phải ngươi đã học hai năm rồi sao?"

Hổ Tử gật đầu không hề hối lỗi: "Đúng vậy đó."

Bạch Đào vừa nghịch tay Bùi Tranh, vừa cười phụ họa: "Nó học hai năm võ học đường cơ."

Tống Dĩ An lắc đầu cảm thán: "Nhưng dù sao cũng không thể thế được! Võ cử cũng phải thi binh thư, chiến sách, cùng sách luận đấy, võ học đường chắc chắn cũng có tiên sinh dạy chữ nghĩa."

Nhắc tới đây, Hổ Tử lập tức có chút chột dạ.

Đúng là mỗi ngày đều có tiên sinh giảng bài, nhưng trong trường phần lớn bọn nhỏ đều ham chơi, không thích đọc sách, nó cũng chẳng mấy khi để tâm.

Bạch Đào chẳng cần đoán cũng biết tình hình thế nào: "Đoán chừng võ học đường chú trọng luyện võ hơn, mà đám nhỏ vào đó cũng đều chẳng ham học tứ thư ngũ kinh, tiên sinh dạy cũng mặc kệ, cho nên mới thành ra như vậy."

Tống Dĩ An giờ thì đã hiểu vì sao Lục Hằng lại nói ở đây thích hợp với Hổ Tử rồi.

Hai năm học hành coi như đổ xuống sông xuống biển, đem về nơi chỉ mới khai tâm như chỗ hắn, quả là quá hợp.

Sợ Hổ Tử cũng là loại nhóc con nghịch ngợm không chịu học hành, Tống Dĩ An nghiêm mặt: "Ngươi phải học cho tốt, nếu không nghe lời, ta sẽ mách với sư phụ ngươi, để người phạt ngươi."

Hổ Tử quay đầu nhìn sư phụ và Đào thúc đang ôm nhau, mặt chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào.

Khoé miệng Tống Dĩ An giật giật: "Hai người cũng thu liễm chút đi! Đang giáo huấn trẻ con mà! Phải lấy thân làm gương!"

Bạch Đào lè lưỡi, rời khỏi lòng Bùi Tranh: "Không sao đâu, Hổ Tử nhìn quen rồi, dù sao ta với Tranh ca tình đầu ý hợp, ân ân ái ái là chuyện thường."

Bùi Tranh không giỏi ăn nói trơn tru như Bạch Đào, nhưng cũng gật đầu tán thành, chẳng hề phủ nhận.

Dù sao y cũng càng lúc càng thích gần gũi với Bạch Đào, chỉ mong ngày nào cũng được ôm trong lòng, chẳng muốn rời ra nửa bước.

Tống Dĩ An — kẻ tới giờ còn độc thân, chưa từng yêu ai, chỉ biết câm nín.

Không ngờ Hổ Tử lại ra vẻ tiểu đại nhân, nghiêm túc nói: "Cha với cha nhỏ con cũng hay như vậy, còn thường trộm hôn nữa đó! Cha còn bảo, người thành thân rồi đều vậy cả. Sau này con cưới Ngọc ca nhi cũng sẽ thế!"

Tống Dĩ An lại một phen trợn mắt há mồm: "Cha ngươi thật sự dạy ngươi như vậy à?!"

Hổ Tử gật gù: "Vâng, sau đó thì bị cha nhỏ đánh cho một trận."

Ba vị đại nhân đứng bên:"..."

Hài tử à, ngươi có biết không, cha ngươi giờ đây bị ngươi vạch trần sạch trơn rồi đấy!

Bình Luận (0)
Comment