Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 147

Bạch Đào nhớ lại đứa bé vừa nãy bị mắng, bèn hỏi: "Trông cũng quen mặt, đó là con nhà ai vậy?"

Tống Dĩ An liếc nhìn Bùi Tranh, thầm nghĩ, chẳng phải nói chơi đâu, đứa nhỏ ấy quả thực có vài phần giống người trước mặt này.

"Hỗn tiểu tử ấy chính là con trai của Bùi Tuấn, tên là Bùi Đại Bảo. Hôm nay làm hỏng bút của một đứa trẻ trong học đường, khi bồi thường còn ra vẻ ngang ngược. Nghe nói cây bút của Tiểu Thạch chỉ đáng giá 10 văn tiền, nó liền cười nhạo."

Tiểu Thạch là con nhà mới chuyển từ phương Bắc tới, gia cảnh vốn chẳng khá giả gì, cha nương cắn răng mới gửi được nó đến học đường.

Tiểu Thạch rất hiểu chuyện, biết mình được đi học chẳng dễ dàng, nên ngày ngày chuyên cần học tập, là đứa siêng năng nhất trong đám học trò.

Bình thường cũng chỉ một mình lặng lẽ ngồi viết, chỗ ngồi cách Bùi Đại Bảo khá xa, hai người chưa từng nói chuyện với nhau lấy một câu.

Hôm nay Bùi Đại Bảo rủ đám nhỏ tan học đi mò cá ngoài sông, Tiểu Thạch khéo léo từ chối, nói mình phải về trông đệ đệ 2 tuổi để cho nương ra đồng làm việc.

Bùi Đại Bảo cảm thấy mất mặt, bèn ép Tiểu Thạch nhất định phải đi. Bị từ chối thêm lần nữa, nó bèn nổi giận, giật lấy bút của Tiểu Thạch ném xuống đất, làm cây bút quý giá ấy gãy làm đôi.

Tiểu Thạch nhìn cây bút mình nâng niu hằng ngày bị hỏng, liền hoảng hốt rơi lệ.

Cây bút này là do nương của cậu nhóc sau khi quyết định cho cậu nhóc đi học, sáng sớm tối muộn dắt cậu nhóc đi hái nấm tích góp từng đồng mua được, còn mua cả mực và giấy. Đó là món đồ vô cùng trân quý với cậu nhóc.

Bùi Đại Bảo nhìn người ta khóc, lại còn trêu chọc: "Chỉ là một cái bút rách mà khóc như cô nương!"

Bọn trẻ trong học đường thấy Tiểu Thạch khóc, liền vội vàng chạy sang phòng bên gọi Tống Dĩ An.

Nghe bọn trẻ líu ríu kể lại sự tình, Tống Dĩ An không nói nhiều, rút thước phạt đánh cho Bùi Đại Bảo một trận, rồi bắt nó bồi thường nguyên giá.

Thế nhưng đến lúc trả tiền, Bùi Đại Bảo vẫn mồm năm miệng mười chê bai Tiểu Thạch, khiến Tống Dĩ An thật sự thất vọng, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đã đến độ hết thuốc cứu chữa.

Bạch Đào nghe xong cũng cảm thấy nhức đầu: "Đừng trách ta nói lời khó nghe, để nó cứ thế ở học đường thì e rằng mấy đứa nhỏ khác cũng bị kéo hỏng theo."

Dù sao thì chuyện Mạnh mẫu ba lần dời nhà cũng chẳng phải vô lý, trẻ nhỏ vốn dễ bị bạn bè xung quanh ảnh hưởng, nói không chừng nhiều đứa sẽ cảm thấy Bùi Đại Bảo như vậy rất oai phong, lâu dần cũng học theo.

Tống Dĩ An cũng hiểu điều đó, chỉ có thể thở dài: "Mấy hôm trước, khi Bùi Đại Bảo bắt nạt đứa nhỏ khác, ta cũng từng tìm Bùi Tuấn để nói rõ, kết quả hai  phu thê đều không có ở nhà.

Khi ấy là Bùi Vĩnh Quý trông chừng đứa nhỏ, ta cẩn thận trình bày sự tình, vậy mà ông ta chỉ cười nhạt nói, trẻ con đánh nhau cãi vã là chuyện thường, toàn là chơi đùa, nào có chuyện ức h**p ai.

Sau đó, Bùi Đại Bảo liền nhanh miệng chen vào, nói mình chỉ đùa, còn bảo đối phương nhỏ mọn, không chịu nổi trêu ghẹo."

Nói tới đây, Tống Dĩ An sắc mặt khó coi hẳn: "Ta lúc đó tức đến độ muốn đánh cho nó một trận, chỉ đành cắn răng nhủ thầm may mà đó không phải con ta, nếu không e là một quyền đã nện thẳng xuống rồi."

Bạch Đào nghe vậy thì cạn lời: "Cha nương đứa nhỏ bị bắt nạt kia chẳng lẽ không tìm Bùi Vĩnh Quý tính sổ?"

Tống Dĩ An gật đầu: "Hẳn là có tìm tới, bằng không, những ngày sau Bùi Đại Bảo cũng chẳng chịu an phận một thời gian. Chỉ tiếc rằng cũng chẳng giữ được lâu, hôm nay lại gây họa. Biết cha nương nó vắng nhà, ta dứt khoát đưa người về nhà dạy dỗ, nhưng đáng tiếc, nửa điểm hiệu quả cũng chẳng có."

Bạch Đào tò mò quay sang hỏi Hổ Tử: "Nếu lúc Tiểu Thạch bị bắt nạt mà ngươi có mặt, ngươi sẽ làm thế nào?"

Vì chuyện Ngọc ca nhi, Hổ Tử xưa nay ghét nhất là chuyện bắt nạt kẻ yếu, bèn trừng mắt nói: "Con sẽ trói ngay tên gì mà Đại Bảo ấy lại, để Tiểu Thạch tha hồ bắt nạt lại, lấy mắt đổi mắt, lấy răng đền răng!"

Ba người lớn nghe vậy đồng loạt im bặt.

Bạch Đào vốn tưởng Hổ Tử sẽ nói mình xông lên đánh cho một trận, giờ thần sắc có phần phức tạp nhìn đứa nhỏ: "Xem ra bình thường ngươi thực sự rất thích nghe Ngọc ca nhi đọc thoại bản rồi."

Chữ nghĩa nghiêm chỉnh học chưa tới đâu, còn mấy đạo lý giang hồ báo thù oai phong này, thì thuộc làu làu.

Bạch Đào dắt theo Hổ Tử với những lời lẽ kinh người rời khỏi nhà Tống Dĩ An, trên đường ra bờ sông, liền gặp được đại phu đang bước đi vội vã.

Đi sát bên đại phu, lại chính là nhị lang nhà một trong những hộ dân mà họ định tìm tới.

Người này ai nấy đều quen gọi là Trương Nhị Mao, từng ghé mua bánh mì ở nhà họ hai lần, mỗi lần đều vô cùng lễ độ, lời cảm tạ không ngớt nên Bạch Đào nhận ra ngay, dứt khoát đi cùng họ.

Bạch Đào ban đầu còn lo lắng trong nhà họ xảy ra chuyện chẳng lành, nào ngờ hóa ra chỉ là tiểu cô nương 3 tuổi trong nhà đau bụng, lúc đi vệ sinh thì xổ ra mấy con sâu, dọa cho sợ hãi không thôi.

Trương Nhị Mao lúc nhỏ cũng từng trải qua việc ấy, bèn dỗ dành nữ nhi, bảo rằng chuyện đó rất bình thường, hồi nhỏ hắn cũng từng vậy.

Nhưng tiểu cô nương đâu dễ tin, nhìn đống sâu tự mình xổ ra, cứ đinh ninh rằng bụng mình đã hỏng rồi, mới sinh ra sâu.

Trương Nhị Mao khuyên mãi không được, đành vội vàng tìm tới đại phu.

Đại phu đối với trẻ con vốn rất nhẫn nại, nhẹ giọng từ tốn trấn an, rồi chậm rãi giảng giải: nói là vì ăn phải đồ ăn hay uống nước có trứng sâu mới bị như vậy.

Đợi tiểu cô nương bình tâm lại, đại phu bèn kê cho mấy viên thuốc tẩy giun, lại ân cần dặn dò: về sau nếu không muốn bị thế nữa thì phải chú ý giữ gìn sạch sẽ, không được bốc đồ ăn bừa bãi, cũng không được uống nước bẩn hay nước sống.

Bạch Đào đứng bên cạnh, tò mò hỏi Bùi Tranh: "Vậy còn huynh, lúc nhỏ có từng sợ hãi lúc xổ ra sâu không?"

"Chưa từng."

Bùi Tranh nhíu mày, hiển nhiên chẳng hứng thú bàn luận thứ đề tài ghê tởm này, trong đầu y giờ chỉ toàn tưởng tượng cảnh một con sâu trắng phau ngọ nguậy trong phân, chỉ thấy cả người gai lạnh.

Y lập tức dời mắt, chăm chú ngắm khuôn mặt trắng nõn của Bạch Đào, lấy hình bóng người mình yêu xua tan hình ảnh khó chịu trong đầu.

Thấy vậy, Bạch Đào biết rõ Bùi Tranh vốn có chút sạch sẽ thái quá, liền không nhắc tới nữa, đổi sang chuyện khác: "Huynh ưa sạch sẽ như vậy, những năm tháng chinh chiến trước kia chắc chịu không ít khổ sở."

"Không sao cả."

Bởi vì có sự tồn tại của Bạch Đào, những chuyện ấy dường như bỗng trở nên xa xôi.

Thực ra thuở nhỏ y chỉ là ưa sạch sẽ hơn đám trẻ đồng trang lứa một chút.

Chỉ là sau vài năm lăn lộn nơi chiến trường, tính cách ấy càng ngày càng được khuếch đại, thành ra bây giờ hễ nghe thấy hay nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, trong lòng liền khó chịu không thôi.

Có điều, Bùi Tranh cũng không cho rằng đây là chuyện xấu.

Lúc đó chịu để Bạch Đào ở lại trong nhà mình, phần lớn nguyên nhân cũng bởi đối phương nhìn qua đã thấy sạch sẽ vô cùng.

Hổ Tử trông thấy tiểu cô nương uống xong thuốc liền cười toe, còn bảo thuốc ngọt ngon, nuốt nước miếng ừng ực, tò mò hỏi: "Đào thúc, viên thuốc mà đại phu cho kia có ngon không vậy?"

Hổ Tử vốn chẳng mấy mặn mà với điểm tâm nhà mình, nhưng đối với các món ngọt khác lại rất háo hức.

Chỉ tiếc hiện giờ miệng cậu nhóc có chiếc răng lung lay mãi chưa rụng, bị cha nhỏ ra lệnh cấm ăn đồ ngọt.

Bạch Đào cười bảo mình cũng không rõ, khuyến khích Hổ Tử nếu tò mò thì tự đi hỏi đại phu.

Thế là Hổ Tử ôm lấy tâm trạng "biết đâu thuốc cũng như kẹo" mà chạy tới chỗ đại phu đang thu dọn hòm thuốc.

Đại phu bật cười, hỏi: "Sao thế? Ngươi cũng có sâu trong bụng à?"

Hổ Tử vội vàng ôm bụng lắc đầu: "Không có!"

"Không có sâu thì không được ăn."

Hổ Tử liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang đòi ăn thêm viên thứ hai, vẫn không chịu từ bỏ, kiên trì hỏi: "Vậy thuốc đó... có ngọt không?"

Đại phu thấy cậu nhóc đã nuốt nước miếng mấy lần, nào còn không hiểu tâm tư cậu, lập tức xách hòm thuốc đứng dậy, cười híp mắt: "Thuốc cho tiểu cô nương thì ngọt, còn nếu là thuốc cho tiểu hán tử các ngươi, tất nhiên là đắng rồi. Ngươi muốn thử không? Bên trong còn thêm hoàng liên với khổ ngải đấy."

Hổ Tử hoảng sợ bịt kín miệng, giọng ồm ồm: "Con... con không thèm thử đâu!"

Bạch Đào tựa sát vào Bùi Tranh, mắt sáng rực rỡ: "Đột nhiên ta rất muốn biết, lúc nhỏ huynh trông thế nào, có ngốc nghếch đáng yêu giống Hổ Tử không."

Bùi Tranh lặng lẽ nắm lấy tay Bạch Đào, nhẹ giọng nói: "Em chắc chắn lúc nhỏ rất xinh đẹp."

Bình Luận (0)
Comment