Sau khi đại phu rời đi, Bạch Đào liền cùng Trương Nhị Mao bàn về chuyện tu sửa cây cầu. Không ngờ đối phương cũng đã sớm có ý định này, còn nói rằng hàng xóm quanh đây đều có cùng suy nghĩ, vốn định tìm dịp sang bên kia bàn bạc với bọn họ.
Dù sao thì với tình trạng hiện giờ, cây cầu này đến một chiếc xe đẩy lớn còn chẳng qua nổi. Mỗi độ thu hoạch về, mọi người chỉ có thể gánh từng gánh một về nhà.
Ngay cả khi có bò kéo xe, cũng chỉ có thể dừng lại bên bờ sông, đoạn đường còn lại vẫn phải dùng sức người khuân vác.
Huống hồ, mấy tấm ván gỗ trên cầu đã dùng nhiều năm, sớm nên thay mới rồi.
Năm nay lại không phải nộp thuế, trong nhà còn dư được chút bạc, nhân cơ hội này tu sửa một phen cũng hợp lý.
Nghe mọi người đều đã có ý này, Bạch Đào bèn lập tức kéo Trương Nhị Mao đi tới những nhà khác, gọi thêm vài người tụ lại thương lượng.
Vừa hay cũng sắp tới bữa tối, ai nấy đều có mặt ở nhà.
Một vị lão bá lớn tuổi đề nghị rằng: "Cây cầu này tuy phần lớn là mấy nhà chúng ta bên núi trái thường qua lại, nhưng người trong thôn cũng hay qua núi núi trái hái lượm, đốn củi. Hay là tới tìm lý chính, xin công quỹ trích chút bạc giúp đỡ?"
Thế nhưng cha của Nhị Mao lại nói: "Lần trước tu sửa trường học cũng dùng hết công quỹ rồi, e rằng giờ chẳng còn bao nhiêu đâu. Dẫu biết mấy ngôi nhà vô chủ cùng ruộng đất trong thôn phần lớn đều đã bán, nhưng chưa tới vụ thu, đám dân chạy nạn cũng chưa gom đủ tiền nộp."
Nói ra thì, lần trước học đường có thể hoàn toàn dùng công quỹ để xây dựng, phần lớn cũng nhờ mấy người Bùi Tranh sau khi hồi thôn đã mua đất, mua nhà, chi ra một khoản bạc không nhỏ.
Mọi người ngươi một câu, ta một lời, tranh luận hồi lâu cũng chưa định ra được cách nào.
Bạch Đào liền khẽ chọc chọc Bùi Tranh.
Bùi Tranh mở miệng đề nghị: "Chi bằng cứ đi hỏi ý lý chính trước."
Mọi người cảm thấy đề nghị này hợp tình hợp lý, cũng không dây dưa thêm, nhanh chóng thương lượng, quyết định đi ngay bây giờ.
Bạch Đào trông thấy ai nấy chẳng hề có chút sợ sệt trước Bùi Tranh, liền nháy mắt với y một cái, rồi cười nói với mọi người: "Ta không đi nữa, ý ta với Bùi Tranh đều giống nhau, mọi người cứ thương lượng xong rồi báo ta một tiếng là được."
Dứt lời, cậu liền dắt Hổ Tử đi thẳng về nhà, đầu cũng chẳng thèm ngoái lại.
Bởi vì cậu tin rằng, Bùi Tranh hoàn toàn có thể ứng đối, giao tiếp tốt cùng mọi người.
Phản xạ đầu tiên của Bùi Tranh là muốn đuổi theo Bạch Đào, chân vừa nhấc lên đã khựng lại.
Y lặng lẽ liếc nhìn bóng dáng Bạch Đào đang dần đi xa, rồi mới xoay người, cùng mọi người bước qua cầu tiến về trung tâm thôn.
Y hiểu dụng ý của Bạch Đào làm vậy, hơn nữa từ giờ đến mùng 6 tháng 6 cũng chưa đầy hai tháng, y hy vọng thông qua việc tiếp xúc nhiều hơn, có thể khiến người trong thôn thêm vài phần thiện ý đối với Bạch Đào.
Vì thế dọc đường, Bùi Tranh chủ động mở miệng trò chuyện với mọi người: "Năm nay các vị trồng những loại rau gì vậy?"
Mọi người không ngờ Bùi Tranh sẽ chủ động bắt chuyện, lại còn mặt không đổi sắc hỏi mấy chuyện nhàm chán như vậy, ai nấy đều sửng sốt.
Ngay cả Trương Nhị Mao cũng đơ ra tại chỗ.
Đợi đến khi mọi người phản ứng lại, lập tức rộn ràng đáp lời: "Nhà ta người già trẻ nhỏ đều thích ăn bí đao, năm nay tính trồng nhiều thêm chút."
Bùi Tranh khẽ gật đầu: "Ta cũng có trồng."
"Nhà chúng ta vẫn như mọi năm, mỗi thứ trồng một ít." Budi Tranh hơi trầm ngâm, rồi lựa từ đáp, "Rất tốt, thứ gì cũng có thể ăn."
Trương Nhị Mao cười hề hề: "Nhà ta năm nay trồng nhiều khoai môn lắm, đến lúc ấy các ngươi nếu chưa có trồng thì cứ tới đào."
Bùi Tranh cũng học theo cách nói chuyện của họ, nghiêm túc đáp: "Ta trồng rất nhiều đậu đũa, đến lúc đó cứ đến mà hái."
Trên suốt quãng đường, mọi người kinh ngạc phát hiện Bùi Tranh lần này câu câu đều có đáp lời, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ trầm mặc ít lời trước kia.
Vì thế ai nấy cũng dần dần thả lỏng, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn, có người chủ động hỏi Bùi Tranh: "Vừa rồi tiểu tử kia là con nhà ai thế? Trông mặt mũi lạ quá."
Bùi Tranh đáp: "Đó là đứa ta mới thu nhận làm đồ đệ, tên gọi Hổ Tử, sau này sẽ theo ta học bắn cung."
Nghĩ đến Bạch Đào trong tình huống này hẳn sẽ nói thêm một câu, y bèn bổ sung: "Thằng bé khá nghịch ngợm, sau này mong các vị chiếu cố nhiều hơn."
Thấy y hơi hơi khom mình, mọi người vội vàng né sang bên, xua tay lia lịa: "Ngươi khách khí quá rồi! Đã là bái sư với ngươi, vậy cũng tính là hài tử trong thôn chúng ta thôi."
Trương Nhị Mao tò mò hỏi: "Trước nghe Nhị Trụ bọn họ cứ khen ngươi bắn cung giỏi lắm, không ngờ bây giờ còn có thể thu đồ đệ rồi."
Tiểu tử kia nhìn qua là biết con nhà khá giả, vậy mà còn chịu bái Bùi Tranh làm sư phụ, xem ra bản lĩnh của Bùi Tranh quả thực không nhỏ.
Có một tráng hán thỉnh thoảng nông nhàn cũng lên núi, bèn nói với Bùi Tranh: "Đợi đến khi lúa mì trổ bông vào mùa xuân, trong thôn ta sẽ có không ít người tụ tập thành đội vào núi săn một chuyến, ngươi có muốn đi cùng không? Dù sao cũng là ai săn được thì tính cho người ấy, chỉ trừ những con mồi lớn do mọi người cùng nhau bắt mới chia đều."
Bùi Tranh sảng khoái nhận lời: "Được, đến lúc đó cùng đi."
Chỗ bọn họ, lúa mì thường trổ bông vào đầu tháng 5, mọi người chọn thời điểm ấy vào núi, một là để săn được chút mồi tươi cải thiện bữa ăn, hai là để ngăn mấy con thú lớn khỏi xuống núi phá hoại hoa màu.
Lý chính nhìn thấy Bùi Tranh trong đám đông trò chuyện cùng mọi người, thoạt đầu còn kinh ngạc, sau đó ánh mắt dần lộ vẻ vui mừng, đứa nhỏ này rốt cuộc cũng bằng lòng hòa nhập với thôn làng rồi.
Thấy lý chính đến, mọi người liền trực tiếp nêu rõ ý định.
Nghe xong, lý chính quả thực cũng thấy khó xử.
Lần trước tu sửa học đường đã tiêu tốn không ít, số ngân lượng còn lại chẳng còn nhiều. Nếu bảo không xuất lấy một văn, thì chắc chắn không hợp lý; mà nếu xuất ra quá nhiều, những nhà vốn chẳng mấy khi qua bên núi trái lại chẳng cam lòng, huống chi sổ sách cũng không chịu nổi.
Chuyện này nhất thời khó quyết định.
Bùi Tranh trước mặt lý chính, nói rõ ý mình nguyện xuất thêm bạc, đồng thời đề nghị dịch cầu dịch về phía núi trái.
Mấy hộ dân sống ven sông đều là người trung hậu, nghe vậy liền kiên quyết từ chối lợi lộc ấy.
Họ nói, khi trước cây cầu kia xây ở vị trí đó là vì hồi ấy chỉ có vài nhà bọn họ sống bên núi trái.
Nay Bạch Đào và Bùi Tranh dọn sang đây, lại thêm vài nhà khác, nên cầu mới cần xây lại, đặt ở giữa cho hợp lý, mà chỗ Bùi Tranh đề xuất đúng là vị trí thích hợp nhất để dựng cầu.
Lý chính cũng thấy lời ấy chí lý, vì vậy không đồng ý cho Bùu Tranh và Bạch Đào bỏ thêm bạc.
Ông trầm ngâm rồi nói: "Thế này đi, cây cầu này xây xong cả thôn đều dùng được, nhưng đúng là bên này dùng ít hơn. Hay là thế này, công quỹ bỏ ra ba phần, các ngươi thấy thế có được không?"
Mọi người đều tỏ ý không có dị nghị, ba phần ngân quỹ rất hợp tình hợp lý. Tiếp đó liền bắt đầu bàn bạc xem nên tìm ai đến xây cầu, khi nào thì động công.
—
Mà bên này, Bạch Đào sau khi đưa Hổ Tử về nhà, lại xách theo hai bình sữa, còn bảo Hổ Tử xách theo hộp bánh, cùng nhau tới nhà Lâm Tầm.
Một là để đưa đồ, hai là muốn nhờ hai đứa nhỏ ngày mai qua nhà giúp một tay, nói mình một người làm cơm cho nhiều người quá bận, muốn nhờ chúng phụ giúp đôi chút.
Lâm Tầm liếc nhìn Hổ Tử đang dính sát sau lưng Bạch Đào, vội vàng lên tiếng trước: "Cháu không lấy công tiền đâu."
Bạch Đào bật cười, khẽ búng ngón tay vào trán cậu nhóc một cái: "Biết rồi, dù ngươi có muốn ta cũng không trả, chỉ bao cơm ba bữa thôi. Sáng sớm mai đừng quên tới đấy. Còn hai bình sữa này, nhớ phải đun sôi kỹ rồi mới được uống, hai ba ngày phải uống cho hết."
Lâm Tầm gật đầu: "Biết rồi, Đào thúc."
Bạch Đào bế lấy Lâm Chân, vừa men theo lối nhỏ sau nhà vừa hỏi Lâm Tầm tình hình ruộng vườn.
Lâm Tầm nói đã xử lý đâu vào đấy cả rồi.
Hổ Tử nghe cậu nhóc nói rành mạch đâu ra đấy, không khỏi hiếu kỳ hỏi han cách trồng trọt thế nào.
Bạch Đào thấy một đứa nói chuyện chăm chú, một đứa lắng nghe cũng chăm chú, bèn lưu lại thêm một hồi.