Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Bạch Đào đã nghe thấy tiếng mở cửa gian chính. Tưởng trong nhà có trộm, cậu lập tức bừng tỉnh, đầu bù tóc rối như ổ gà, lật người ngồi dậy. Lúc này mới nhớ ra tối qua mình đã đưa chìa khóa cho Bùi Tranh, để y sáng sớm tới gọi Hổ Tử luyện võ.
"Tranh ca, là huynh sao?" Bạch Đào nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, muốn ra xem tình hình trước, chỉ thấy Bùi Tranh đang áy náy dùng chăn quấn lấy cậu, "Xin lỗi, đánh thức em rồi. Trời vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi."
Bạch Đào ngáp một cái, dang tay ôm lấy eo Bùi Tranh, lấy đầu dụi dụi vào bụng y: "Thôi, đã tỉnh thì dậy luôn làm bữa sáng. Sáng nay huynh muốn ăn gì?"
Bùi Tranh dịu dàng vuốt tóc người trong lòng, đáp: "Em làm gì ta cũng thích ăn."
Bạch Đào dịch ra mép giường, duỗi hai chân quấn lấy đầu gối Bùi Tranh: "Huynh nói gì? Ta nghe không rõ."
Bùi Tranh bất đắc dĩ bật cười, đỡ lấy eo Bạch Đào, lấy đôi tất để bên giường đưa cho cậu: "Ăn bánh canh đi, có cải trắng với trứng."
Thấy Bùi Tranh cười, Bạch Đào cũng bật cười theo: "Tranh ca, huynh cười đẹp lắm."
Bùi Tranh quỳ xuống đeo tất cho cậu: "Em không cười cũng đẹp."
Bạch Đào ôm lấy đầu Bùi Tranh, khẽ hôn một cái, cười hì hì nói: "Huynh càng ngày càng biết dỗ người rồi, thưởng cho huynh một cái hôn."
Bùi Tranh cũng tự nhiên đáp lại một nụ hôn: "Buổi sáng còn hơi lạnh, em mặc thêm áo đi."
Hổ Tử nghe thấy động tĩnh đã tỉnh từ lâu, chẳng buồn để tâm tới chuyện hai người ân ân ái ái bên cạnh, ngậm bàn chải đã bôi thuốc đánh răng, lon ton chạy ra bể nước súc miệng.
Cảnh tượng thế này ở trong nhà đã nhìn quen mắt, nhóc chẳng lấy gì làm lạ, thậm chí còn tưởng trong thiên hạ, ai thành thân cũng đều như vậy.
Đợi đến khi Bùi Tranh dìu Bạch Đào ra ngoài, Hổ Tử đã tự giác thu dọn chỉnh tề, bắt đầu đứng tấn.
Trước khi vào bếp, Bạch Đào còn dặn dò hai người luyện tập nhớ khởi động kỹ, bằng không rất dễ bị thương.
Ăn xong bữa sáng, Hổ Tử thay bộ y phục sạch sẽ, đeo cặp sách, hớt hải chạy đến học đường.
Lâm Tầm liếc mắt nhìn cặp sách của Hổ Tử, rồi lại quay vào giúp Bạch Đào dọn bàn rửa bát.
Hôm nay Lâm Chân dậy sớm, ăn xong lại thấy có chút buồn ngủ, Bạch Đào liền bảo nhóc con đi nghỉ một lát.
Nhưng Lâm Chân lắc đầu: "Không ngủ, cháu muốn giúp Đào thúc làm việc."
Bạch Đào bưng ra một chậu lớn đậu nành đã ngâm từ tối qua, nói: "Được, vậy ngươi và ca ca ngươi giúp ta nhặt đậu, như mọi lần, chọn bỏ hết những hạt hỏng đi."
Hai huynh đệ nghe vậy liền khiêng ra hai chiếc ghế con, vẫn như trước, ngồi dưới mái hiên cẩn thận nhặt đậu.
Bạch Đào tính trưa nay sẽ làm món móng giò kho đậu nành, dù sao cũng có người đến giúp sửa nhà.
Tuy nói đã trả công, nhưng vì là bà con lối xóm qua lại giúp đỡ lẫn nhau, tiền công cũng thấp hơn so với mời thợ bên ngoài, bởi vậy cậu muốn làm bữa trưa phong phú hơn một chút.
Sắp tới giờ ngọ, Lan thẩm cõng một sọt đầy măng nước đã bóc vỏ tới, Bạch Đào vội vàng ra đỡ.
Lan thẩm nhanh nhẹn đổ hết măng chậu bể nước, nói: "Hôm trước đã hẹn cùng đi hái măng nước, khổ nỗi mấy hôm nay các ngươi bận rộn không có rảnh, ta bèn tự mình hái sẵn một ít đem tới."
"Nhưng thẩm đem tới nhiều quá rồi." Bạch Đào vừa nói vừa đổ thêm nước vào chậu.
Những cây măng non mơn mởn, dưới ánh mặt trời lấp lánh những giọt nước, trông vô cùng tươi ngon hấp dẫn.
Lan thẩm xắn tay áo, bắt đầu vo rửa măng: "Chừng này đâu có nhiều, dạo này mưa thuận nước đầy, bên suối mọc không ít măng mới. Nếu cháu chiều nay rảnh, chúng ta cùng đi hái thêm ít nữa. Các cháu mấy hôm tới còn phải đãi khách, măng cần không ít đâu. Nếu ăn không hết thì đem phơi khô làm măng khô, mùa đông cũng có thêm món ăn."
Bạch Đào vào nhà lấy cái nia lớn: "Vậy Lan thẩm ở lại dùng bữa trưa đi, vừa khéo Trương thúc cũng ăn trưa ở đây, chiều còn tiện cùng nhau đi hái măng."
Lan thẩm sợ Bạch Đào khách sáo đưa tiền, nên dứt khoát đáp ứng ngay: "Được, vừa hay ta cũng lười tự nấu."
Tới giờ cơm trưa, người tích cực nhất phải kể tới Hổ Tử và Nhị Trụ.
Cùng được mời tới ăn trưa, Tống Dĩ An vừa bước vào sân thì thấy Hổ Tử đã bưng bát ăn ngấu nghiến.
Thấy nhóc hai má phồng lên như con sóc, Tống Dĩ An buồn cười cáo trạng với Bạch Đào: "Còn chưa tới giờ ăn đâu, Hổ Tử đã ngồi không yên, cứ ngọ nguậy mãi. Ta vừa dứt miệng hai chữ 'Tan học', tiểu tử này đã chuồn khỏi học đường rồi."
Bạch Đào gắp miếng móng giò trong bát mình bỏ vào bát của Bùi Tranh: "Hổ Tử thích ăn đồ ta nấu, sáng nay nếu không phải ta trông chừng, e là đã ăn no căng bụng rồi."
Bùi Tranh nhìn đĩa thịt trong bát mình sắp tràn ra ngoài, không nhịn được bật cười khe khẽ, rồi gắp phần da móng giò dẻo mềm đưa cho Bạch Đào.
Y biết Bạch Đào thích ăn da, cũng như Bạch Đào biết y thích gặm xương vậy.
Tống Dĩ An nhìn hai người ăn cơm mà cũng quấn quýt dính lấy nhau, không nhịn được lật trắng mắt, quay người đi tìm Khâu Đại Ngưu, trong lòng thầm mắng: Tranh ca đúng là đồ khốn, trước kia còn chê nước miếng trên đũa của Bạch Đào, bây giờ thì hay rồi, chỉ hận không thể trực tiếp dùng đũa của Bạch Đào ăn luôn.
Kết quả vừa tìm được Khâu Đại Ngưu, liền thấy đối phương đang cười nói với đại ca của Thanh ca nhi.
Thôi vậy, chỉ đành đi chơi với đám tiểu hài tử.
——
Việc mở rộng nhà cửa mất năm sáu ngày, trong mấy ngày ấy, Bạch Đào đã tích trữ được không ít măng nước và rau dương xỉ, phơi đầy cả sân.
Sau khi phơi khô, cậu cũng làm theo thỏa thuận với Lâm Tầm, mỗi người lấy một nửa. Dù sao thì mỗi buổi chiều, hai đứa nhỏ đều theo cậu đi bẻ măng, về nhà còn cùng nhau xử lý, nên chia cho bọn họ một nửa cũng là lẽ đương nhiên.
Dạo này, Lan thẩm cũng dứt khoát ở lại chỗ Bạch Đào ăn trưa luôn, thế nhưng thẩm lại chẳng để lộ chút dấu hiệu nào cho thấy mình biết mối quan hệ giữa hai người. Có lúc nhìn thấy cậu dè dặt thăm dò trước mặt mình, Lan thẩm còn không nhịn được mà thầm buồn cười, thầm nghĩ: đứa nhỏ này đúng thật chẳng giấu nổi tâm sự.
Nếu nói mấy ngày nay ai là người buồn bực nhất, thì chắc chắn là Hổ Tử. Ngày đầu tiên đi học, Hổ Tử vẫn giống như lúc còn ở trấn trên, viết bài tập qua loa rồi nộp. Tưởng ai cũng như mình, ai dè hoàn toàn ngược lại. Chữ trên giấy của mọi người đều ngay ngắn, gọn gàng, cho dù có đứa viết không đẹp, thì cũng từng nét từng nét hết sức cẩn thận.
Điều càng khiến Hổ Tử bất ngờ hơn là, Tống Dĩ An gọi nhóc đứng dậy đọc thuộc lòng đoạn văn Thiên Tự Văn được yêu cầu học thuộc hôm trước. Nhóc ấp a ấp úng mãi vẫn không đọc trôi chảy được.
Kết quả là, trước mặt mấy chục đứa nhỏ, nheoc bị Tống Dĩ An thẳng thừng mắng cho một trận, còn bắt nhóc tự mình nhìn lại xem bài vở của mình và người khác khác nhau ở chỗ nào.
Thế là Hổ Tử phát hiện, bất kể Tống Dĩ An gọi ai đứng lên, bọn họ đều có thể thuộc làu làu bài học hôm qua.
Tan học, Hổ Tử bị phạt chép ba lần bài tập hôm trước.
Đến lúc này Hổ Tử mới ngơ ngác nhận ra: cái lớp học này hoàn toàn khác với võ học đường mà nhóc từng học. Võ học đường ngày xưa, bọn trẻ đều giống nhóc, làm cho có lệ, phu tử giao bài thì cũng chẳng ai thật sự học thuộc, cùng lắm bị nhắc nhở vài câu, nào có ai từng bị phạt chép bao giờ.
Kết quả, đến trưa lúc ăn cơm, sau khi nghe chuyện, Bùi Tranh trực tiếp tăng gấp đôi lượng huấn luyện buổi chiều của Hổ Tử, phạt chép cũng nhân đôi luôn.
Đêm đó, đến tận canh ba, Hổ Tử vẫn còn phải đốt đèn dầu ngồi chép Thiên Tự Văn.
Đáng sợ hơn là, sáng hôm sau nhóc vẫn phải dậy đúng giờ để tập trung tấn như thường lệ.
Bạch Đào cũng bắt đầu kiểm tra bài tập của Hổ Tử mỗi tối, để phòng không cho tình trạng này tái diễn nữa.