Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 150

Thật ra lúc ban đầu, Lục Hằng và Cố Tư Khanh cũng nghiêm khắc với Hổ Tử như vậy. Nhưng do hoàn cảnh, đúng lúc đó Ngũ Phương Trai gặp chút trục trặc, hai người bận rộn lo xoay xở cửa tiệm nên lơ là việc dạy dỗ Hổ Tử.

Đợi đến khi thu xếp ổn thỏa, quay lại quan tâm tới đứa nhỏ, thì mới phát hiện ra Hổ Tử đúng là không có mấy thiên phú, mà bản thân nhóc cũng cực kỳ không thích học, ngày nào cũng uể oải, sau đó thậm chí còn sinh ra tâm lý phản kháng.

Hỏi han kỹ càng mới biết, thì ra mỗi ngày Hổ Tử nghiêm túc làm bài tập đều bị bạn bè trong võ học đường cười nhạo. Cứ mỗi lần phu tử khen ngợi, nhóc lại bị bạn học cười nhạo thêm một lần, nói rằng: "Đã thích học hành như thế, sao còn tới võ học đường làm gì, không trực tiếp vào thư viện học luôn cho rồi."

Hai người lớn đến võ học đường tìm hiểu, quả nhiên là thật. Thế là họ bắt đầu mời thầy dạy võ tới nhà chỉ dạy riêng cho Hổ Tử, đồng thời tính toán chờ sau vụ mùa sẽ cho Hổ Tử chuyển sang thư viện.

Từ đó cũng không để Hổ Tử đến võ học đường nữa, bởi tiếp tục ở lại đó cũng chẳng hay ho gì.

Kết quả, còn chưa đợi đến vụ mùa, thì đã gặp được Bạch Đào và Bùi Tranh.

Hai người biết rõ Hổ Tử không hợp với con đường khoa cử, thư viện e là cũng không thích hợp, vừa hay học đường trong thôn lại chẳng có bầu không khí kỳ thị đó, mà Hổ Tử còn có thể theo Bùi Tranh học mấy thứ mình thích.

Cân nhắc một hồi, họ đồng ý để Hổ Tử bái Bùi Tranh làm sư phụ.

Bởi vì đã kết nghĩa huynh đệ với Bạch Đào, nên lễ bái sư mà Bùi Tranh yêu cầu cũng cực kỳ tượng trưng, coi như lấy lệ.

Lục Hằng và Cố Tư Khanh không muốn làm mất hòa khí, cũng không cố chấp nhét thêm, mà hứa rằng đợi ngựa nhà họ sinh ngựa con, sau khi cai sữa sẽ tặng một con cho hai người.

Bùi Tranh nghe nói là ngựa do chính nhà nuôi, liền vui vẻ nhận lời. Sau này vào mùa hè trời nắng gắt, y cũng tiện đánh xe ngựa chở Bạch Đào lên trấn, đỡ để cậu bị nắng chiếu trúng.

Dù sao thì, làn da trắng trắng mịn mịn của Bạch Đào, nhìn thôi cũng biết không chịu nổi nắng gắt.

——

Sau khi Hổ Tử phát hiện ra đám trẻ trong học đường ai nấy đều rất chăm chỉ, nhóc cũng dần dần chấn chỉnh lại thái độ của mình.

Không còn cách nào khác, trẻ con ở tuổi này vẫn còn rất sĩ diện, mỗi ngày chỉ có nhóc và Bùi Đại Bảo bị mắng, Hổ Tử cảm thấy mất mặt vô cùng.

Nhóc cũng từng thấy Bùi Đại Bảo bắt nạt mấy đứa nhỏ hơn, trong lòng cực kỳ coi thường đối phương, nên lại càng không cam lòng bị phê bình chung với nó.

Một lần nọ, khi Bùi Đại Bảo bắt nạt bạn học, Hổ Tử đứng ra ngăn cản, nói rằng: "Nam tử hán đại trượng phu sao có thể ức h**p kẻ yếu."

Bùi Đại Bảo nhìn quần áo của nhóc khác xa với đám trẻ nhà quê như mình, biết ngay đối phương là con nhà có tiền, không phải loại mà nó dám tùy tiện động vào, bèn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Cũng vì vậy mà kế hoạch của Hổ Tử, chờ Budi Đại Bảo động tay trước để có cớ đánh cho nó một trận, mãi vẫn chưa có cơ hội thực hiện.

Tuy nhiên, nhờ Hổ Tử không sợ Bùi Đại Bảo, lần nào cũng đứng ra giúp bạn, rất nhanh nhóc đã thân thiết được với không ít bạn bè trong học đường.

Mà Bùi Đại Bảo, từ "Vua trẻ con" của học đường, giờ bỗng thấy địa vị lung lay, tức đến nỗi đập bàn, trong lòng hậm hực: nhất định phải dạy cho Hổ Tử một bài học!

Lúc này, Hổ Tử đang vò đầu bứt tai trước quyển sách, hoàn toàn không biết rằng ước mơ được "đánh người" của mình sắp thành hiện thực rồi.

——

Ngôi nhà mới mở rộng hôm qua đã xây xong, mỗi bên hai gian nhà cũ đều thêm một phòng, một phòng làm kho chứa, một phòng dành cho Hổ Tử làm phòng ngủ.

Sân nhà cũng được nới rộng thêm một vòng lớn vì việc mở rộng nhà.

Lúc này, Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu đang chẻ tre dựng hàng rào.

Khâu Đại Ngưu vót nhọn đầu tre, xiên chéo xuống đất, vừa làm vừa nói: "Lý chính nói, ngày mai đá xây cầu sẽ vận chuyển đến, còn thuê được hai thợ có kinh nghiệm, sáng sớm ngày mốt là bắt đầu thi công. Tính ra mấy ngày này chúng ta thật sự chẳng có lúc nào rảnh tay."

Bùi Tranh dùng sợi mây buộc chặt những thân tre cắm xuống đất, tiếp lời: "Xây xong cầu còn phải mở rộng đường lên núi nữa."

Bởi vì sau khi qua cầu, ngoài con đường về nhà Bạch Đào ra thì những con đường dẫn tới nhà người khác đều chỉ là những lối nhỏ, nếu không mở rộng, sau này muốn đánh xe bò đi qua cũng khó.

Mấy ngày nay Khâu Đại Ngưu bận rộn, chưa đi tìm Thanh ca nhi, nghe vậy lập tức ủ rũ hẳn: "Tranh ca, huynh với Đào ca mau mau thành thân đi, hai người thành thân rồi thì đến lượt ta và Thanh ca nhi cũng không còn xa nữa."

Bùi Tranh cũng mong ngày tháng trôi nhanh một chút, nhưng mỗi ngày vẫn có mười hai canh giờ, chớp mắt cũng chẳng thấy nó trôi nhanh hơn được chút nào.

Bạch Đào chạy vội vào sân, hấp tấp kéo lấy tay Bùi Tranh: "Tranh ca! Mau lên, ta dẫn huynh ra vườn rau xem này!"

Bùi Tranh sợ cây tre nhọn trong tay cắt trúng Bạch Đào, vội vàng ném xuống đất, để mặc cậu kéo mình chạy xuống núi.

Một bên, Khâu Đại Ngưu còn chưa kịp chào Bạch Đào, chỉ biết ngẩn người đứng đó: "... ..."

Hắn nghi ngờ liệu có phải Bạch Đào căn bản không nhìn thấy mình hay không.

Bạch Đào đầy hứng khởi kéo Bùi Tranh đến vườn rau, chỉ vào mấy cây ớt đã bắt đầu nụ: "Tranh ca, mau nhìn đi! Tối qua ta còn chưa thấy gì đâu, vậy mà hôm nay đã có rất nhiều cây bắt đầu ra nụ rồi này!"

Bùi Tranh ghé sát lại mới trông thấy những nụ hoa nhỏ tí hin, y không khỏi thầm bội phục Bạch Đào, nếu đối phương không chỉ ra, y còn tưởng đó chỉ là chồi non.

Bạch Đào vui vẻ nhổ luôn mấy cây cỏ dại mọc xen trong đất: "Đợi nó nở hoa xong thì mình mới cần bón thêm phân. Cây ớt ta trồng trong chậu ở nhà, dù chậm lớn vì nhiệt độ, nhưng giờ cũng cao được hai ba tấc rồi đó."

Thấy Bạch Đào vui vẻ như vậy, Bùi Tranh cũng hỏi: "Thế trong một trái ớt có nhiều hạt không?"

Lần trước y ra tiệm hạt giống mua, người bán chỉ đưa từng hạt một, nên y cũng không rõ rốt cuộc một trái ớt có bao nhiêu hạt. Nghĩ bụng nếu không nhiều, thì phải tính chuyện mua thêm ít nữa.

Bạch Đào thích ớt như vậy, y muốn để cậu thích ăn lúc nào là có lúc đó.

Bạch Đào cười nói: "Để ta nói thế này đi, nếu mỗi hạt đều trồng lên được, thì chỉ cần một trái ớt thôi cũng đủ trồng ra mấy chục cây như chúng ta có hiện tại rồi. Hơn nữa ớt cũng giống như đậu đũa, có thể ra quả nhiều lứa đấy."

Số hạt giống mà Bùi Tranh đưa cho, Bạch Đào đã chọn riêng một khoảnh đất để gieo, còn bón thêm phân đầy đủ. Giờ đám cây con ấy cũng đã cao tầm mười phân, đợi chúng cứng cáp thêm chút nữa sẽ đem trồng ra đất.

"Năm nay ta với huynh giữ lại nhiều hạt giống một chút, sang năm lại trồng nhiều hơn."

Bạch Đào và Bùi Tranh cùng ngồi xổm bên cạnh nhau, ngắm những chiếc lá ớt lay động nhẹ nhàng trong gió.

"Chỉ để hai đứa mình ăn thôi thì từng này cũng đã dư dả lắm rồi, còn có thể phơi được không ít ớt khô nữa."

Bùi Tranh lấy ngón tay mình nhẹ nhàng lau sạch đất bám trên đầu ngón tay Bạch Đào: "Em thích thì ta sẽ trồng nhiều thêm, nếu đất không đủ thì ta khai hoang thêm. Mùa đông ta sẽ trồng đậu, đầu xuân năm sau là có thể trồng ớt tiếp."

Bạch Đào cười hì hì, ngoắc lấy ngón út Bùi Tranh: "Đến lúc đó ta thật sự bữa nào cũng ăn ớt, sợ huynh sẽ khóc mất. Mà huynh cũng chưa từng nghi ngờ rốt cuộc thứ này có ăn được không hả?"

Bùi Tranh nghiêm túc đáp: "Em nói ăn được thì chắc chắn ăn được, cùng lắm để Đại Hắc với Đại Hoàng ăn thử trước."

"Há há há, bọn nó chắc chắn không ăn đâu. Mà lỡ như thật sự ăn rồi, ta đoán huynh cũng chẳng dám để ta ăn nữa."

Bạch Đào vừa tưởng tượng ra cảnh Đại Hắc bị cay đến nỗi lè lưỡi tìm nước uống, liền bật cười ngả người lên người Bùi Tranh.

Bùi Tranh sợ cậu cười đến đau bụng, vội vàng xoa lưng giúp cậu.

Ai dè người trong ngực đột nhiên bật dậy, đấm tay một cái đầy hối hận: "Tranh ca! Ta quên mất tức phụ của Đại Hắc rồi!"

Bình Luận (0)
Comment