Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 151

Bùi Tranh mơ hồ hỏi: "Đại Hắc lấy đâu ra tức phụ vậy?"

Bạch Đào nắm tay Bùi Tranh kéo về sân: "Chẳng phải trước đây nhà ta từng bị trộm sao? Hồi đó ta với Lan thẩm cùng sang thôn bên đặt trước một con chó con. Có điều lúc ấy con chó mẹ còn chưa sinh, giờ tính lại, chắc chó con cũng được một tháng rồi."

Giờ còn chưa tới giờ cơm trưa, Bùi Tranh hỏi Bạch Đào có muốn y cùng đi đón chó con không.

Chỉ là lúc y nói câu đó, hoàn toàn quên mất trong sân còn có Khâu Đại Ngưu đang phụ giúp làm việc.

Mà Bạch Đào lúc ấy căn bản cũng chẳng nhìn thấy Khâu Đại Ngưu đâu, lập tức vui vẻ đồng ý.

Vậy là hai người cứ thế cùng nhau đi tới thôn bên.

Bùi Tranh đeo sọt tre sau lưng, mang theo cả lưỡi liềm, tiện đường hễ gặp cỏ non thì cắt ít đem về băm trộn với cám mì cho vịt con, gà con ăn.

Còn Bạch Đào xách một cái giỏ, lót bên trong ít cỏ khô và vải vụn, chuẩn bị để đựng chó con.

Bạch Đào lần theo trí nhớ tìm tới nhà kia.

Vì bây giờ không còn tuyết đọng, suýt nữa nửa đường còn đi lạc.

Chủ nhà vừa thấy Bạch Đào liền nhận ra ngay, cười nói: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, giờ chỉ còn mỗi con này thôi. Đây là con tốt nhất trong cả đàn đó, ta để dành cho ngưoi từ sớm rồi, có người trả giá cao ta cũng không bán."

Bạch Đào cúi đầu nhìn con chó con trắng nhỏ, lông dính đầy bụi bẩn, trong lòng hiểu rõ những lời này cũng chỉ để nghe cho vui.

Cậu đặt chó con xuống đất, dụ dỗ nó chơi đùa một lúc rồi hỏi Bùi Tranh: "Huynh thấy thế nào?"

Bùi Tranh nhấc con chó nhỏ lên xem xét, rồi nói: "Là đực."

Bạch Đào vốn định tìm tức phụ cho Đại Hắc, lập tức trợn to mắt, ghé sát lại nhìn: "Thế thì làm sao bây giờ?"

Chủ nhà nghe vậy cũng sốt ruột: "Lúc đó ngươi đặt cũng đâu có dặn phải giữ chó cái đâu."

Bạch Đào ngẫm lại, hình như mình đúng thật đã quên mất không dặn.

Nhìn con chó nhỏ khỏe mạnh tinh ranh trước mặt, cuối cùng cậu cũng quyết định ôm về.

"Xem ra tức phụ của Đại Hắc bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, thôi thì trước cứ đưa cho nó một đứa đệ đệ về vậy."

Lan thẩm nói chó trắng có thể trừ tai họa, tuy cậu không tin mấy chuyện này, nhưng con chó con này trông thật sự rất đáng yêu, tai cụp xuống, cả người lông xù mềm mịn, nhìn hơi giống chó Samoyed lúc nhỏ. Chỉ là hình như giống này gọi là Bạch Thổ Tùng Hùng Khuyển gì đó, nghe tên cũng rất oách.

Bạch Đào vừa đi trên đường vừa thỉnh thoảng sờ vào con chó con trong giỏ: "Nhìn ngươi cả người dơ bẩn thế này, đợi ngươi quen với môi trường trong nhà rồi, ta sẽ chọn ngày nắng cho ngươi tắm rửa sạch sẽ."

Về đến nhà, Bạch Đào băm cỏ cho gà vịt ăn, Bùi Tranh thì dùng mấy mảnh gỗ còn thừa sau khi cậu chỉnh sửa ngăn bí mật, đơn giản làm thành một cái ổ chó có hoa văn thông khí, rồi lót cỏ khô và vải vụn vào bên trong.

"Bây giờ nó còn nhỏ thế này, để dưới mái hiên liệu có sợ không? Hay là đưa vào phòng bên cạnh đi, đợi nó lớn rồi lại dời ra ngoài?" Bạch Đào hơi lo lắng.

Bùi Tranh đáp: "Cho vào phòng thì dễ tè bậy ị bậy bên trong."

Bạch Đào lập tức dẹp luôn ý định: "Vậy cứ để nó dưới mái hiên đi, ta tin nó sẽ ổn."

Bùi Tranh khẽ cười, dỗ dành xong con chó con rồi đứng dậy ra bể nước rửa tay, lúc này mới chợt nhớ ra Khâu Đại Ngưu vẫn còn đang làm việc ở nhà mình. Y dặn dò với Bạch Đào một câu rồi vội vã chạy về.

Bạch Đào đang chuẩn bị đồ ăn cho chó con thì không quên nhắc Bùi Tranh: lát nữa nhớ đưa Khâu Đại Ngưu tới ăn cơm trưa.

Đến giờ Ngọ, Hổ Tử về ăn cơm, vừa bước vào đã thấy con chó con dưới mái hiên, thích không chịu được, cứ sờ rồi ôm mãi: "Đào thúc, nó có tên chưa?"

Bạch Đào vừa bày bánh bao nóng hổi lên bàn vừa nói: "Chưa có, ngươi muốn đặt tên cho nó không?"

Hổ Tử nhẹ nhàng nắm lấy cái chân nhỏ của chó con: "Con có thể đặt tên cho nó sao?"

"Đương nhiên có thể."

Nhắc tới tên, Bạch Đào mới giật mình nhận ra cậu còn chưa biết tên thật của Hổ Tử. Hôm trước lúc Hổ Tử bái sư, cậu còn đang bận trong bếp nên không nghe được.

Hổ Tử vuốt vuốt cái tai chó con, nói: "Chó của nhà sư phụ gọi là Đại Hắc, vậy ngươi sau này gọi là Tiểu Bạch có được không?"

Bạch Đào thấy Hổ Tử suy nghĩ lâu như vậy, còn tưởng nó sẽ nghĩ ra một cái tên kinh thiên động địa, không ngờ lại đơn giản là Tiểu Bạch.

Lúc này vừa hay thấy Bùi Tranh dẫn Khâu Đại Ngưu vào sân, nhân lúc mọi người đang rửa tay, Bạch Đào lén hỏi Bùi Tranh: "Tranh ca, Hổ Tử tên thật là gì vậy?"

Bùi Tranh không ngờ Bạch Đào còn chưa biết, đáp: "Lục Dụ."

Bạch Đào trộm cười: "Tên này văn nhã quá, vẫn là Hổ Tử hợp với nó hơn."

--

Ăn cơm xong, Hổ Tử chơi đùa với Tiểu Bạch một lúc rồi lấy cung nhỏ của mình ra luyện bắn tên, Bùi Tranh đứng bên cạnh chỉ dạy.

"Hô hấp quá nặng, lực cánh tay chưa đủ. Sau này mỗi ngày lúc đứng tấn, tay phải duỗi thẳng, đặt hai củ khoai tây lên mu bàn tay, rớt xuống một lần thì đứng thêm một khắc."

Hổ Tử nghe xong suýt chút nữa hai mắt tối sầm, mũi tên cũng vì thế mà bắn lệch khỏi mục tiêu.

Bùi Tranh thản nhiên bổ sung thêm một câu: "Bắn lệch một lần, luyện thêm một khắc."

Hổ Tử kéo căng dây cung, cố gắng để tay không run: "..."

Đào thúc! Cứu mạng!

Lúc này Bạch Đào đang bận nướng bánh mì, căn bản không nghe thấy tiếng kêu cứu thầm lặng trong lòng Hổ Tử.

Hôm qua lúc tan làm, Nhị Trụ và đám người bọn họ đã biết hôm nay Bạch Đào sẽ làm bánh mì, vì vậy khi bánh còn chưa chín đã tự động kéo nhau tới. Bọn họ ríu ra ríu rít cười đùa ầm ĩ trong sân, còn rất siêng năng giúp bổ củi.

Hổ Tử bị đám người làm cho phân tâm, cứ thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía đó.

Bùi Tranh cau mày: "Luyện bắn cung tối kỵ nhất là tâm thần bất định. Hiện tại trong mắt ngươi, trong lòng ngươi, chỉ nên có duy nhất cái bia trước mặt."

Hổ Tử cũng biết lý lẽ này, nhưng mà cậu vốn không phải người có định lực, bên cạnh lại cười đùa ồn ào, nhíc làm sao mà không phân tâm cho được.

Bùi Tranh cũng hiểu tính Hổ Tử vốn hoạt bát nghịch ngợm, tuổi lại còn nhỏ, bắt đối phương trong hoàn cảnh náo loạn mà vẫn có thể tĩnh tâm luyện tập quả thực rất khó. Nhưng y vẫn nghiêm túc nói với Hổ Tử: "Nếu ngươi thực sự muốn làm đại tướng quân, thì những điều này phải vượt qua được. Trên chiến trường, thứ có thể gây nhiễu cho ngươi chỉ nhiều hơn chứ không ít, chỉ cần phân tâm một chút thôi cũng có thể mất mạng."

"Biết rồi, sư phụ." Hổ Tử hít sâu một hơi, cố gắng tập trung tinh thần.

Bùi Tranh quay đầu nhìn về phía Nhị Trụ bọn họ, ánh mắt lạnh lùng vừa vặn chạm vào ánh mắt của Xuyên Tử.

Xuyên Tử lập tức im bặt, còn vội vàng chọt chọt đám Nhị Trụ bên cạnh còn đang cười hì hì.

Nhị Trụ ngẩng đầu, thấy Bùi Tranh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm mình, vội vã đứng thẳng người, im lặng ngậm miệng.

Bùi Tranh thấy sân viện lập tức yên tĩnh hẳn, lúc này mới thu lại khí thế quanh thân, quay đầu tiếp tục chuyên tâm dạy Hổ Tử.

Thấy không ai để ý tới mình nữa, đám Nhị Trụ thở phào một hơi, nhỏ giọng thì thầm với Xuyên Tử: "Trời ạ, vừa rồi Tranh ca chẳng khác nào đại tướng quân nghiêm nghị ngoài chiến trường, ta còn tưởng một giây sau sẽ bị ăn đòn luôn rồi!"

Xuyên Tử gật đầu liên tục: "Ta hồn vía suýt bay mất rồi."

Tất cả những chuyện này đều bị Bạch Đào nhìn thấy hết. Cậu lén nuốt nước bọt, trong mắt toàn là ánh sáng lấp lánh.

Trời ạ, vừa rồi Bùi Tranh thật sự siêu ngầu, siêu bạo luôn ấy, ánh mắt đó đúng là tuyệt phẩm, phối thêm hàng lông mày sắc sảo, gương mặt tuấn tú kia... thật sự quá quyến rũ!

Đây chẳng phải chính là cái gọi là ánh mắt khiến người ta mang thai trong truyền thuyết sao?

Ta có thể sinh cho y mười đứa!

Hơn nữa, ai bảo ánh mắt đó đáng sợ chứ? Rõ ràng là mê người chết đi được!

Bạch Đào thậm chí còn muốn kiếm cho Bùi Tranh một bộ quân phục cấm dục mặc lên người, sau đó đè y xuống giường, thế này thế kia rồi lại thế kia thế này...

Cứu mạng!

Bình Luận (0)
Comment