Trên núi Lang Nha, sắc xanh non của mùa xuân dưới ánh nắng và mưa xuân thấm đẫm dần dần bị thay thế bởi màu xanh đậm. Tiếng chim hót mỗi ngày một vang dội hơn.
Hổ Tử dậy sớm luyện võ, bên cạnh đã có ánh bình minh bầu bạn, không còn là một màu tối đen như trước.
Bạch Đào bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, đẩy cửa sổ ra, nửa người dựa trên bệ cửa, ngáp dài nhìn Hổ Tử và Bùi Tranh luyện tập buổi sáng. Đây là một thói quen nhỏ mà gần đây cậu mới hình thành. Khung cảnh ngoài cửa sổ mang đến cảm giác năm tháng yên bình, khiến tâm trạng cậu sau khi thức dậy cũng tốt hơn hẳn.
Bùi Tranh quay đầu nhìn về phía Bạch Đào đang dựa trên bệ cửa, khuôn mặt nghiêm túc khẽ nở nụ cười, nhẹ gật đầu coi như chào hỏi.
Bạch Đào cười, vẫy tay chào lại: "Sớm, Tranh ca."
Nói xong cũng chẳng đợi y đáp lại, cậu nhanh nhẹn nhảy xuống giường, chạy ào ra ngoài, nhào tới ôm lấy Bùi Tranh một cái.
Bùi Tranh vòng tay ôm eo Bạch Đào, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu: "Bánh bao ta đã hâm nóng rồi, đói thì cứ ăn trước."
Bạch Đào áp má vào cổ Bùi Tranh, lắc đầu: "Ta đợi huynh và Hổ Tử cùng ăn. Mà nói chứ, củ khoai trên tay Hổ Tử hôm nay trông có vẻ to hơn mấy ngày trước."
Cổ Bùi Tranh hơi nhột vì tóc cậu cọ vào, liền giơ tay vén tóc Bạch Đào ra sau: "Ừ, hôm nay mới đổi, mấy củ trước nhỏ quá."
Hổ Tử vì sợ hai củ khoai đặt trên mu bàn tay rơi xuống nên không dám động đậy chút nào, trong lòng khổ mà không biết kêu ai.
Cả trán cậu nhóc ướt đẫm mồ hôi, lông mày cũng không cản nổi những giọt mồ hôi to tướng, để chúng chảy xuống tận mi mắt.
Hổ Tử chỉ còn cách ra sức chớp mắt hai cái, nhẹ lắc đầu để hất mồ hôi đi, quần áo trên người đã ướt sũng từ lúc nào.
Gần một tháng tập luyện ròng rã, cuối cùng cũng có chút thành quả. Tuy nhìn vẫn còn hơi tròn trĩnh, nhưng cả người đã rắn chắc hơn nhiều. Khi bắn tên cũng toát ra được vài phần khí thế, tay không còn run như trước.
Chỉ có điều hơi hao quần áo, ngày nào cũng mồ hôi đầm đìa. Sáng đi học phải tắm một lần, tối trước khi ngủ cũng phải tắm thêm lần nữa. Một ngày thay đến hai ba bộ đồ. Ban đầu Bạch Đào nói sẽ giúp cậu nhóc giặt, nhưng Hổ Tử kiên quyết lắc đầu từ chối, nói rằng cậu nhóc tự mình giặt được.
Hổ Tử hồi trước ở nhà chưa từng giặt quần áo, lúc đầu giặt chỉ nhúng nước qua loa rồi coi như xong. Sau này nhìn Bạch Đào giặt hai lần, cậu nhóc mới học được ra dáng chút đỉnh.
—
Ăn xong bữa sáng, Hổ Tử vừa đeo xong cặp sách thì thấy Tống Dĩ An đang đứng ở cổng sân vẫy tay gọi: "Hổ Tử, nhanh lên!"
"Con tới ngay!"
Hổ Tử chào Bạch Đào đang thong thả nhai bánh bao, rồi lon ton chạy về phía Tống Dĩ An.
Bạch Đào nhìn hai người biến mất sau cổng, vừa cười vừa gắp măng chua kẹp vào bánh bao: "Hai người này càng ngày càng thân rồi."
Bùi Tranh cầm ấm nước, rót đầy ly cho Bạch Đào, nói: "Giờ Tống Dĩ An coi Hổ Tử như bảo bối vậy."
Bạch Đào bật cười phì một tiếng, trong lòng nghĩ: đúng thật.
Mà chuyện này phải nói từ hơn 20 ngày trước.
Trưa hôm đó tan học, Bùi Đại Bảo thấy Hổ Tử một mình đi về phía nhà xí, liền lôi ra cái bao tải đã giấu trong người mấy hôm, kéo thêm hai đứa đàn em theo, định chờ Hổ Tử vừa ra khỏi nhà xí sẽ trùm bao lên rồi đánh hội đồng.
Ai ngờ Hổ Tử nghe thấy tiếng động, mở cửa nhà xí mà không bước ra ngay, khiến ba đứa lao lên hụt. Hổ Tử nhìn ba kẻ đang định đánh mình, mừng rỡ nghĩ cuối cùng cũng tóm được cơ hội này.
Thế là cậu nhóc đè ba đứa xuống đất mà giã cho một trận tơi bời. Mãi đến khi ba đứa kia kêu gào khóc lóc loạn cả lên, Hổ Tử mới chịu dừng tay.
Dù sao cũng là một mình chọi ba, Hổ Tử ít nhiều vẫn bị thương đôi chút.
Chiều luyện bắn tên, Bùi Tranh phát hiện ra vết thương, Hổ Tử đành thật thà khai chuyện đánh nhau.
Bùi Tranh bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng lại rất bảo vệ người thân. Vừa nghe Bùi Đại Bảo cầm đầu bày trò liền giận sôi máu, không nói hai lời định đi tìm Bùi Tuấn tính sổ.
May mà Bạch Đào đang bôi thuốc cho Hổ Tử bên cạnh, vội kéo y lại, bảo rằng chuyện này tìm Tống Dĩ An giải quyết sẽ ổn hơn là tìm Bùi Tuấn.
Chiều hôm đó, mấy đứa trẻ tham gia ẩu đả cùng phụ huynh của chúng tụ tập ở nhà Tống Dĩ An.
Bạch Đào nhìn thấy mấy đứa nhóc mặt mũi bầm dập, đặc biệt là Bùi Đại Bảo, mặt sưng vù đến mức nói không thành lời, cậu vừa đau đầu vừa buồn cười, Hổ Tử này, sao toàn nhắm ngay mặt người ta mà đánh, chẳng biết đánh chỗ người ta không thấy.
Tống Dĩ An sau khi nghe rõ đầu đuôi sự việc thì nổi trận lôi đình, bất chấp cả việc đang có người lớn ở đó, trực tiếp mắng luôn: "Bùi Đại Bảo! Ngươi học cái thói đó ở đâu ra?! Nhỏ xíu tuổi đầu đã học người ta trùm bao đánh người rồi?! Nếu ngươi không muốn học ở đây nữa, ta lập tức trả lại học phí cho ngươi!"
Bùi Đại Bảo trước giờ chưa từng thấy Tống phu tử tức giận đến vậy, sợ hãi co rúm lại nép sang một bên, vội vàng đổ trách nhiệm: "Là gia gia con dạy đấy, người nói cha con cũng từng bị người ta trùm bao đánh!"
Hai đứa trẻ còn lại thấy phu tử thực sự nổi giận cũng thành thật khai ra, nói là bị Bùi Đại Bảo ép buộc mới làm theo.
Bùi Tuấn đứng sau Bùi Đại Bảo, mặt mũi đầy vẻ lúng túng, vì có Bùi Tranh ở đó nên không dám hé nửa lời.
Cuối cùng, gã ta chỉ đành xách đứa con đã xin lỗi xong, lầm lũi kéo nhau về.
Nghe hàng xóm của Bùi Tuấn kể lại, Bùi Đại Bảo sau khi về nhà bị đánh cho một trận thê thảm, tiếng khóc vang trời, từ đó không còn dám gây sự ở học đường nữa.
Học đường cũng vì thiếu đi một đứa chuyên cầm đầu gây chuyện mà trở nên dễ quản lý hơn nhiều.
Từ hôm ấy, Hổ Tử được Tống Dĩ An yêu thích hẳn, thường xuyên được hắn để ý hơn, liên tục gọi nhóc trả lời câu hỏi.
Điều này cũng làm khổ Hổ Tử không ít, cậu nhóc đành phải mỗi lần học đều nghiêm túc chăm chú nghe giảng, sợ mình lúc lơ đễnh lại bị gọi lên trả lời, đến lúc không đáp nổi thì mất hết mặt mũi.
Tống Dĩ An thấy thái độ học tập của Hổ Tử ngày càng nghiêm chỉnh, lại càng thêm yêu thích, sau đó ngày nào cũng đích thân tới tìm Hổ Tử cùng đi học, dọc đường còn tranh thủ dạy thêm cho cậu nhóc vài thứ.
—
Bạch Đào và Bùi Tranh rửa xong bát đũa, hai người sóng vai tản bộ lên núi.
Phí Tranh đeo cung tên trên lưng, nắm tay Bạch Đào, cẩn thận dọn đường cho cậu đi: "Hôm qua ta thấy trên núi có ít bìm bìm và kim ngân hoa, có muốn mang về không?"
Bạch Đào gần đây đang tìm đồ để trang trí sân nhà Bùi Tranh, vừa nghe lập tức gật đầu: "Mang nhiều chút về trồng quanh hàng rào, chờ chúng tự leo giàn."
"Được."
Vì phải dạy dỗ Hổ Tử, nên mỗi sáng Bùi Tranh chỉ lên núi đi dạo một vòng, không có nhiều thời gian, cũng chẳng vào sâu trong rừng. Bởi vậy y cũng không săn được thứ gì quá quý hiếm, chủ yếu là gà rừng với thỏ rừng, nhưng đều không đem bán, toàn bộ giao cho Bạch Đào làm thành đồ ăn ngon.
Điều đó khiến Hổ Tử mỗi lần ăn cơm đều dao động, trong lòng nghĩ, hay là so với việc làm Đại tướng quân, làm một thợ săn như sư phụ lại còn tốt hơn.
Hôm nay Bùi Tranh lên núi cũng không định săn gì cả, chỉ là mấy ngày trước trời đổ mưa liên tục, y đoán trong rừng chắc mọc nhiều mộc nhĩ và nấm, nên dẫn Bạch Đào theo, vì y thích từng khoảnh khắc được ở riêng với Bạch Đào.
Hai người cứ vậy tay nắm tay, chậm rãi dạo bước trong rừng, hễ thấy thứ gì ăn được liền cúi người hái lấy.
Thỉnh thoảng còn nghịch ngợm thi xem ai hái được cái to hơn, chỉ là phần lớn lúc ấy đều là Bạch Đào nhao nhao đòi thi, còn Bùi Tranh thì yên lặng phối hợp.
Bạch Đào hái những tai mộc nhĩ lớn trên thân cây mục, bỏ vào giỏ tre: "Tranh ca, chúng ta lâu rồi chưa ăn cá, cái suối nhỏ bên nhà có cá không?"
Bùi Tranh dùng cành cây khô gõ vào bụi cỏ xung quanh để phòng có rắn, đáp: "Có, nhưng cá nhỏ thôi."
Bạch Đào nuốt nước bọt: "Cá nhỏ cũng được mà, chiên lên thơm lắm! Tối nay ta thả lưới ở suối, sáng mai xem có bắt được không."
"Được, chắc còn vớt được ít tôm càng nhỏ nữa." Bùi Tranh xác nhận không có rắn rồi mới quay lại cùng Bạch Đào hái tiếp mộc nhĩ.
"Có cả tôm càng thì càng hay, ta còn có thể làm cho huynh ít đồ nhắm rượu. Nghĩ lại thì bình rượu ngâm anh đào dại ta ngâm trước đây chắc cũng uống được rồi."
Lúc trước, Bạch Đào cùng Lan thẩm lên núi hái rau cải dại, tình cờ thấy mấy cây anh đào hoang.
Tuy quả nhỏ nhưng rất sai trĩu, chỉ tiếc là bị chim chóc ăn mất không ít.
Bạch Đào mừng rỡ bứt một quả anh đào đỏ au, tùy tiện lau sơ trên người rồi bỏ vào miệng, kết quả chua tới mức nhăn cả mặt.
Nhưng được cái vị anh đào rất đậm, thơm nức mũi, nên hôm ấy Bạch Đào liền dẫn Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu đào hai cây đem về trồng trong sân nhà Bùi Tranh.
Những quả anh đào hái được cũng không bị bỏ phí, Bạch Đào rửa sạch rồi đem ngâm rượu, còn bỏ thêm vài cục đường phèn vào cho dịu vị.