Hái xong mộc nhĩ, hai người tiếp tục lần theo con suối nhỏ men lên núi.
Ngẩng đầu nhìn đám chim nhảy nhót trên cành cây, Bạch Đào tò mò hỏi Bùi Tranh: "Những con chim kia ăn được không?"
Bùi Tranh cũng ngẩng đầu, ánh sáng xuyên qua tán lá chiếu vào khiến y hơi nheo mắt: "Ta chỉ từng ăn bồ câu và sẻ thôi."
Bạch Đào lại đột nhiên nhớ ra trứng cút, vội hỏi: "Vậy còn chim cút, huynh từng thấy chưa?"
Bùi Tranh gật đầu: "Thấy rồi, lúc nhỏ còn trèo cây đi trộm trứng của nó nữa."
Bạch Đào vừa định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên bị Bùi Tranh giơ tay bịt miệng, chưa kịp phản ứng đã bị y ôm lấy, đặt ra phía sau một gốc cây.
Thấy vẻ mặt Bùi Tranh nghiêm túc, Bạch Đào đoán chắc đụng phải thứ gì nguy hiểm, liền rất biết điều đứng im, thấp giọng hỏi Bùi Tranh đang sát ngay bên mình: "Là lợn rừng hay hươu rừng vậy?"
Bùi Tranh cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bạch Đào bắt đầu thấy hồi hộp: "Chẳng lẽ là gấu hoang hay cọp?"
"Không phải." Bùi Tranh nghiêng người, lại lén nhìn về hướng vừa nãy, sắc mặt càng thêm khó coi, kéo tay Bạch Đào muốn đổi đường khác đi.
Bạch Đào lúc này hoàn toàn bị sự tò mò thôi thúc, quay đầu nhìn về phía Bùi Tranh vừa nhìn, kết quả vừa liếc một cái, mắt lập tức bị Bùi Tranh che lại.
Bùi Tranh hiếm khi bá đạo như thế, trầm giọng ra lệnh: "Không được nhìn."
Bạch Đào lờ mờ thấy được hình như là người, bèn giãy giụa muốn gỡ tay Bùi Tranh xuống: "Rốt cuộc là cái gì vậy? Ta còn chưa nhìn rõ!"
Chưa kịp nghe Bùu Tranh trả lời, từ phía xa đã truyền đến tiếng động mờ ám. Bạch Đào lập tức hiểu ra, bọn họ đụng phải người ta đang "làm chuyện đó" trong rừng rồi!
Bùu Tranh nghe động tĩnh càng lúc càng lớn, sắc mặt đen kịt, dứt khoát kéo Bạch Đào chạy ra xa.
Đến khi đi thật xa, y mới chịu chậm lại.
Bạch Đào cười khúc khích, đong đưa tay Bùi Tranh: "Huynh nói xem, lần trước chúng ta hôn nhau trong rừng này, có khi nào cũng bị người ta nhìn thấy không?"
Vừa nghĩ tới khả năng ấy, Bùi Tranh lập tức siết chặt tay Bạch Đào: "Về sau không được tùy tiện làm loạn bên ngoài nữa."
Bạch Đào bướng bỉnh từ trong xương, bèn ôm lấy mặt Bùi Tranh, hôn chụt hai cái, còn cố ý l**m nhẹ hạt châu trên môi y: "Chúng ta có làm như bọn họ đâu, chỉ hôn hôn thôi cũng không được à?"
Bùi Tranh nghĩ tới dáng vẻ lần trước Bạch Đào bị áp lên cây hôn đến nổi phản ứng, lập tức kiên quyết lắc đầu: "Không được."
Bạch Đào lại cười, hôn thêm một cái lên môi Bùi Tranh: "Miệng huynh thì nói không được, nhưng thân thể lại rất thành thật, ta đã hôn hai lần rồi, cũng đâu thấy huynh đẩy ta ra."
Bùi • cực kỳ hưởng thụ cảm giác được hôn • Tranh hơi nghẹn lời: "... Ta quên mất."
Bạch Đào tựa người lên người Bùi Tranh, cười khẽ: "Vậy ta hôn thêm lần nữa, huynh có đẩy ta ra không?"
Bùi Tranh im lặng, chỉ siết chặt Bạch Đào vào lòng, y sao nỡ đẩy người ra chứ.
"Nhưng sau này ta sẽ không hôn huynh ở bên ngoài nữa." Bạch Đào ngẩng đầu, đối diện thẳng ánh mắt Bùi Tranh, trong mắt toàn là chiếm hữu, "Bộ dáng huynh lúc nhiễm d*c v*ng quá quyến rũ, quá mê người, ta không muốn bất kỳ ai ngoài ta nhìn thấy, dù chỉ một ánh mắt cũng không được."
"Ta cũng vậy." Bùi Tranh ôm chặt lấy Bạch Đào, những lời này, y cũng muốn nói ra, nhưng vừa rồi lại không thốt thành lời.
Bởi vì y không giỏi ăn nói, cũng không giỏi biểu đạt cảm xúc, cho nên càng thêm trân trọng sự thẳng thắn và nhiệt tình của Bạch Đào.
Bạch Đào không hề biết rằng, những câu tỏ tình cậu nói với Bùu Tranh, mỗi câu đều được y khắc sâu trong tim, vì đó mà vui mừng khôn xiết.
Đến tận nửa đêm trằn trọc không ngủ, Bùi Tranh còn sẽ lôi chúng ra khỏi ký ức, từng chút một ôn lại, rồi tự mình lặng lẽ cười ngây ngốc.
—
Khi về đến nhà đã gần trưa.
Bùi Tranh vác cuốc quay về sân, trồng hết hoa bìm bìm và hoa kim ngân đem về núi sáng nay, tiện tay nhổ luôn cỏ dại trong vườn rau, còn Bạch Đào thì bắt đầu nấu bữa trưa.
Nghĩ bụng đã lâu rồi chưa ăn cơm trắng, Bạch Đào quyết định hôm nay sẽ chịu chơi một bữa, làm canh cải thảo với một đĩa cơm chiên trứng.
Lúc Bạch Đào đang thái rau, không hề nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài càng lúc càng gần.
Mãi đến khi trong sân vang lên tiếng động, cậu mới buông dao, bước ra khỏi nhà bếp.
Vừa hay nhìn thấy Lục Hằng từ trên xe ngựa nhảy xuống: "Lục ca, Khanh ca, sao hai người lại tới đây?"
Lục Hằng bê mấy món đồ từ trên xe xuống, vừa cười vừa nói: "Ta vừa bỏ vốn mở thêm một tửu lâu mới ở trấn trên, tuy rằng so với đồ ngươi làm còn kém một chút, nhưng mùi vị cũng không tệ. Ta mang cho các ngươi ít thức ăn tới thử, còn có mấy loại bánh ngọt do sư phụ ở Ngũ Phương Trai vừa mới nghiên cứu ra, cũng mang luôn cho các ngươi nếm thử."
Ngày mai vừa hay học đường nghỉ tuần, buổi chiều họ cũng có thể đón Hổ Tử về nhà ở một hôm, đến chiều mai lại đưa trở lại.
Bạch Đào nhìn mấy cái hộp thức ăn to đùng, vừa buồn cười vừa đau đầu: "Chừng này có phải hơi nhiều rồi không, bàn ăn nhà ta sợ là còn bày không hết."
Lục Hằng đã bê mấy hộp vào chính sảnh: "Không nhiều đâu, lát nữa gọi luôn Tống phu tử với Đại Ngưu qua, mọi người cùng ăn, tiện thể góp chút ý kiến."
"Vậy ta đi vo thêm ít gạo." Bạch Đào vừa định xoay người đi lấy gạo thì bị Cố Tư Khanh ngăn lại, "Không cần, bọn ta có mang cơm đến rồi, chỉ là chắc phải hâm lại một chút."
Bạch Đào không ngờ họ ngay cả cơm cũng chuẩn bị sẵn: "Không sao, vậy ta làm luôn cơm rang trứng đi. Hôm nay ta đào được khá nhiều hẹ dại trên núi, xào lên đảm bảo thơm ngon."
Cố Tư Khanh xách hộp cơm vào bếp: "Ta tới giúp một tay."
Bạch Đào đập trứng lên mép bếp, vừa đập vừa hỏi: "Tửu lâu của các huynh bao giờ khai trương vậy? Ta còn phải đến ủng hộ."
Cố Tư Khanh đang xử lý bó hẹ dại: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn chốt thực đơn là có thể mở cửa. Nói ra không sợ ngươi cười, hôm nay đến đây cũng là muốn hỏi xem ngươi có món ăn gì đặc sắc không. Trên trấn vốn đã có một tửu lâu lớn, bọn ta muốn mở tửu lâu mới, tất nhiên phải có vài món đặc trưng mới mau gây được tiếng vang. Ta với Mộ Khanh đều biết ngươi từ phương Nam tới, nghĩ chắc ngươi biết nhiều món ngon lạ, nên mới tới nhờ chỉ điểm."
Hai người còn tính nếu có món hợp, sẽ trả tiền mua công thức của Bạch Đào, dù sao cũng không thể cứ chiếm tiện nghi mãi.
Bạch Đào suy nghĩ một lúc, chậm rãi đáp: "Có thì có, chỉ là không biết khẩu vị mọi người có hợp hay không, dù sao khẩu vị Nam Bắc cũng khác nhau đôi chút."