Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 154

"Các món ngươi làm, ta nghĩ chắc hiếm ai không thích được." Cố Tư Khanh nói câu này vô cùng chân thành.

Bạch Đào mỉm cười, vừa thêm chút mỡ lợn vào nồi vừa đáp: "Câu khen này ta mặt dày nhận lấy vậy. Những món ăn khẩu vị hơi khác so với nơi này, ta thực ra biết không ít, chỉ là bây giờ trong tay chưa đủ nguyên liệu."

Lục Hằng vừa bước vào bếp đã nghe thấy lời này, lập tức mặt dày chỉ vào chiếc xe ngựa đỗ ngoài sân: "Chúng ta cũng mang không ít nguyên liệu đến, ngươi ăn cơm xong xem còn thiếu gì, ta phi ngựa về trấn lấy thêm."

Hai người bọn họ chọn mang đồ ăn tới, thay vì gọi Bạch Đào lên trấn, cũng là vì muốn tiện tay tặng thêm chút lễ vật cho hai người.

Lần này chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, từ các loại rau củ thịt cá cho tới gia vị, gần như chất kín nửa thùng xe.

Trong đó có cả rau trái vụ được trồng trong nhà ấm, như dưa chuột, cà tím, đậu đũa; cũng có gia cầm vừa mới mổ như gà, vịt, ngỗng; thêm nửa con lợn tươi rói và một đống đồ khô.

Bạch Đào còn chưa biết ngoài sân chất cả đống như vậy, chỉ cầm muôi đảo mớ trứng đang sôi ùng ục trong nồi: "Vậy để ta ăn xong rồi xem một lượt."

Hổ Tử vừa tan học về, thấy cha với cha nhỏ có mặt thì mừng rỡ, ríu rít chạy vòng quanh hai người kể đủ thứ chuyện thú vị xảy ra trong tuần.

Ngay lúc đó, Bùi Tranh vác cuốc từ ngoài ruộng về, vừa chào Lục Hằng một tiếng đã bị Bạch Đào sai đi gọi Tống Dĩ An với Khâu Đại Ngưu đến ăn cơm.

Các món mà Lục Hằng mang tới rất phong phú, có đủ kiểu luộc, chiên, hầm, xào, hương vị cũng cực kỳ ngon.

Trong số đó, món khiến Bạch Đào thích nhất là tam tiên hầm (khoai tây, cà tím, ớt xanh xào chung) và gà hầm cải chua.

Trong lúc ăn, mọi người cũng trò chuyện về tửu lâu mới.

Lục Hằng đặt tên là Thiên Vị Lâu, hai tầng, tầng một dùng để ăn uống bình dân, tầng hai có các phòng riêng.

Nơi đó vốn là một trà lâu, chủ cũ do muốn dời nhà lên quận thành nên bán đi.

Trà lâu lại gần ngay Ngũ Phương Trai, Lục Hằng thấy giá cả cũng ổn, nên không do dự mua luôn.

Dù sao nhà họ vốn cũng buôn bán nửa nhà hàng nửa trà lâu, đổi thành tửu lâu cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Hơn nữa, hắn còn nghe được tin vỉa hè: Bến tàu ở quận Lạc sát biển mới xây xong, sắp tới triều đình sẽ tu sửa hệ thống đường xá liên tỉnh.

Mà huyện Lương họ đang ở thì nằm ngay bên cạnh Lạc quận, trấn Thao Dương lại là trung tâm huyện, vì dinh huyện cũng đặt tại đó.

Ngày thường, thương nhân từ quận Lạc chở hải sản vào nội địa phần lớn đều phải qua trấn Thao Dương. Nay bến tàu đã xây xong, chờ đến khi đường sá cũng tu sửa hoàn tất, người qua lại tất nhiên sẽ càng thêm đông đúc.

Trong trấn chỉ có duy nhất một tửu lâu ra dáng, Lục Hằng ngửi ra cơ hội làm ăn, bèn mua lại trà lâu, lập tức cho người cải tạo.

Bạch Đào vừa và cơm vừa nói: "Đã vậy, sao huynh không trực tiếp mở luôn một khách đ**m? Thương nhân qua lại nhiều, tất cần chỗ nghỉ chân."

Lục Hằng cũng từng nghĩ tới:"Khổ nỗi túi tiền ta có hạn, lại chưa tìm được chỗ thích hợp. Ta tính trước tiên lo cho xong tửu lâu, dẫu sao tinh lực cũng hữu hạn."

Tống Dĩ An nhanh tay gắp mất miếng thịt sốt cuối cùng trước khi Khâu Đại Ngưu hạ đũa, cười nói: "Nếu việc sửa đường là thật, Bạch Đào với tay nghề nấu nướng tốt thế, cũng có thể mở một quán cơm nhỏ trong trấn, chẳng hề xung đột với tửu lâu của Lục đại ca."

Dù sao tửu lâu cao cấp và quán cơm bình dân, đối tượng khách cũng khác nhau.

Lục Hằng nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ: "Trăn đệ, không bằng ngươi góp vốn đi!"

Hắn đến giờ vẫn canh cánh trong lòng chuyện Bạch Đào đưa thực đơn mà không chịu lấy tiền, nay đây chẳng phải vừa hay có cơ hội bù đắp.

Bạch Đào vốn để tâm đến mấy chuyện kỳ lạ, nuốt xong cơm, chớp chớp mắt hỏi: "Giờ đã có từ 'góp vốn' rồi sao?"

Lục Hằng nghi hoặc: "Chẳng phải vẫn luôn có sao?"

Bạch Đào hơi gật đầu: "Ta chỉ thấy kỳ quái thôi, bởi trước nay ít nghe nói tới."

Lục Hằng phấn chấn hỏi: "Vậy ngươi thấy thế nào? Tửu lâu không cần ngươi quản lý, chỉ cần ngươi cung cấp các món ăn, ta chia cho ngươi 4 phần lợi nhuận."

"Khụ khụ!" Nghe đến 4 phần, cơm suýt nghẹn trong cổ Bạch Đào, cậu vội xua tay, "Vậy thì nhiều quá, ta thấy 1 phần là đủ."

Lục Hằng vốn đoán trước cậu sẽ chê nhiều, lập tức đập tay: "Vậy tức là ngươi đồng ý góp vốn rồi! Nhưng 1 phần ít quá, 3 phần đi."

Bạch Đào lại chớp mắt: "Huynh tìm đối tác làm ăn cũng tùy tiện vậy sao?"

Lục Hằng ra vẻ nghiêm túc: "Ta nào có tùy tiện! Ngươi là huynh đệ kết nghĩa của ta, tay nghề lại xuất chúng, vị hôn phu của ngươi còn là sư phụ của con ta, tìm đối tác như ngươi còn ai thích hợp hơn!"

Bạch Đào bị hắn thuyết phục phần nào: "Chỉ là mta thực sự chẳng hiểu gì về việc quản lý tửu lâu, sợ rằng khi đó chẳng giúp nổi gì."

Lục Hằng cười đáp: "Mở tửu lâu, trọng yếu nhất là thực đơn! Ngươi chính là đại công thần."

Bạch Đào nhớ đến đống ớt mình đang ủ, quay đầu nhìn về phía Bùi Tranh.

Bùi Tranh gắp cho cậu một miếng cá không xương, dịu giọng nói: "Ta đều nghe theo em. Em thích thì cứ làm, ta tin em."

Bạch Đào lập tức tràn đầy tự tin, mỉm cười gật đầu: "Được, vậy quyết định thế đi. Có điều 3 phần vẫn nhiều quá, ta xem như lấy kỹ thuật góp vốn, không xuất bạc, cũng chẳng tham dự quản lý tửu lâu, nên nhiều nhất cậu chỉ nhận 2 phần thôi, cứ vậy mà bàn tiếp."

"Được!" Lục Hằng dứt khoát đáp ứng, "Sổ sách và ấn tín của Thiên Vị Lâu đều để ở trấn, chờ ngươi lần sau lên trấn, ta sẽ cùng ngươi lập khế ước, lại lên nha môn đăng ký, thêm tên ngươi vào sổ tiệm, như vậy ngươi chính là nhị đương gia của Thiên Vị Lâu rồi."

Hắn đã sớm tính toán, cuối năm sẽ biếu thêm hồng bao, quy ra cũng gần như số lợi nhuận thỏa thuận.

Bạch Đào hơi nghiêng đầu: "Nhị đương gia? Không phải nên là tam đương gia sao?"

Lục Hằng liếc nhìn Cố Tư Khanh đang ngồi bên mình, cười hì hì: "Thiên Vị Lâu là ghi danh dưới tên A Khanh đấy. Ta chỉ là kẻ chạy việc, sau này làm một tiểu chưởng quỹ, dưới tay A Khanh mà kiếm cơm thôi."

Cố Tư Khanh lườm hắn một cái: "Là chính huynh nhất quyết muốn ghi tên ta."

Bạch Đào học theo, cũng quay đầu nhìn Bùi Tranh, cười nói: "Hay là cũng viết luôn tên của huynh nhỉ, ta cũng muốn đem những điều tốt đẹp nhất cho huynh."

Bùi Tranh khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười nhạt: "Đồ của ta vốn dĩ chính là của em, cho nên chỉ cần viết tên em là được."

Bên bàn ăn, Tống Dĩ An – kẻ độc thân duy nhất, lặng lẽ đặt đũa xuống. Không hiểu sao, hắn đã thấy no căng bụng, thậm chí còn có chút khó chịu.

Bạch Đào thật không ngờ chỉ ăn một bữa cơm mà mình lại trở thành tiểu cổ đông của một tửu lâu. Tuy chưa từng thấy qua dáng vẻ của Thiên Vị Lâu, nhưng lòng cậu vẫn vô cùng hân hoan, dẫu sao cũng là có tiền kiếm. Bởi vậy cậu càng thêm nhiệt tình, vừa mở cửa xe ngựa vừa hỏi: "Lục ca, huynh có mang thực đơn của Thiên Vị Lâu theo không— Trời ạ! Lục ca! Huynh đem cả hầm rượu trong nhà nhét hết vào xe ngựa rồi à?!"

Bùi Tranh đứng cạnh, bị vẻ mặt cùng lời lẽ khoa trương của Bạch Đào chọc cười. Y nhịn không được, đưa tay khẽ véo má cậu một cái.

Bạch Đào vốn không phải người chịu thiệt thòi, liền vươn hai tay ra xoa xoa mặt Bùi Tranh, cười hì hì, hạ giọng: "Huynh còn cười nữa, ta sẽ hôn huynh đó."

"Khụ." Lục Hằng nắm tay thành quyền, che miệng khẽ ho một tiếng, "Cái đó... ta nghe thấy hết rồi nha."

Bạch Đào chẳng hề xấu hổ, cả người cứ thế dựa hẳn vào người Bùi Tranh: "Nghe thấy thì nghe thấy, chỉ cho phép huynh với ca phu ngọt ngào, chẳng lẽ không cho phép ta với Tranh ca thân mật một chút à?"

Bùi Tranh thuận thế ôm lấy cậu vào lòng. Trải qua những ngày tháng ngượng ngùng ban đầu, y nay lại đặc biệt yêu thích việc Bạch Đào trước mặt mọi người tỏ ra thân mật với mình. Bởi lẽ như vậy, thiên hạ mới đều biết, Bạch Đào là của y, mà y cũng chỉ thuộc về một mình người này.

Lục Hằng vừa cười vừa lắc đầu, tiện tay móc ra một quyển thực đơn từ trong ngực: "Được rồi được rồi, đây là thực đơn dự thảo của Thiên Vị Lâu."

Bạch Đào vẫn dựa vào người Bùi Tranh, nhận lấy thực đơn chăm chú xem xét: "Ta còn tưởng sẽ đặt những cái tên màu mè hoa mỹ cơ, ví như Hồng Vận Đương Đầu, Cát Tinh Cao Chiếu gì đó."

Lục Hằng đáp: "Ban đầu cũng có nghĩ tới, nhưng nếu sau này đối tượng tiếp đón chủ yếu là giới thương nhân, thì những cái tên hoa lệ mà chẳng biết rốt cuộc là món gì này sẽ gây bất tiện khi gọi món. Mỗi lần đều phải nhờ tiểu nhị giải thích, cũng thật phiền phức."

Những món lấy tên như Hồng Vận Đương Đầu, trong mắt Lục Hằng, chỉ thích hợp dùng với khách quen.

Bạch Đào phát hiện thực đơn phần lớn là những món ăn thường gặp ở phương Bắc, không khỏi có chút đắc ý: "Thêm mấy món phương Nam nữa, phối với cái tên Thiên Vị Lâu, quả thật vừa đẹp."

Lục Hằng cười: "Ta khi đặt tên này, vốn đã nghĩ tới món ăn do ngươi làm rồi. Ban đầu còn định làm như trước kia, mua công thức về bán."

Hắn nói ra những toan tính đã sớm có từ trước mà chẳng chút chột dạ.

Bạch Đào bật cười: "Chỉ có thể nói là được Lục ca thương yêu rồi."

Bình Luận (0)
Comment