Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 16

Nghe thấy tiếng động, Đại Hắc đang chạy ra phía sau cánh cửa liền có một cú "Chạm đầu thân mật" với cánh cửa, phát ra một tiếng "Bốp" rõ to.

Nghe tiếng r*n r* của Đại Hắc, Bạch Đào lè lưỡi, nói: "Xin lỗi nha Đại Hắc, ta không biết ngươi đang nấp sau cửa... tối nay cho ngươi ăn thêm mấy viên bánh trôi bù nha?"

Bùi Tranh lúc này đang khóa cửa chính, nghe vậy nói: "Tối nay ăn cơm ở nhà Lan thẩm."

Lúc này Bạch Đào mới sực nhớ hôm mình vừa xuyên đến, Lan thẩm từng bảo Bùi Tranh và mấy người Đại Ngưu đến Tết Nguyên Tiêu qua nhà ăn cơm.

"Vậy cũng hay, ta mang bánh trôi theo luôn. Vốn còn định chia cho Khâu Đại Ngưu với An ca một ít, giờ tiện thể mang hết tới đó."

Bạch Đào để lại 20 viên ở nhà, còn lại tất cả đều cho vào giỏ.

Sau khi hai người khóa cổng, dẫn theo Đại Hắc đi tìm Khâu Đại Ngưu. Năm sáu chục viên bánh trôi cũng khá nặng, Bạch Đào nổi hứng, đặt nhẹ cái giỏ lên lưng Đại Hắc, nhờ nó "vác giùm" một chút.

Thấy Đại Hắc quay đầu nhìn mình, Bạch Đào cười đến cong cả mắt: "Ngươi phải mang cho cẩn thận đấy, nếu làm đổ, sau này ta không cho ngươi gặm xương nữa đâu."

Bùi Tranh cau mày, với tay nhấc giỏ xuống: "Trên người Đại Hắc bẩn."

Bạch Đào tiện tay vuốt lưng Đại Hắc một cái: "Cũng đâu đến nỗi, nhìn còn sạch mà. Hơn nữa trong giỏ ta có lót vải màn rồi."

Nghe thấy tiếng động trong sân nhà mình, Khâu Đại Ngưu lập tức chạy ra ngoài, đứng ở đầu dốc hồ hởi vẫy tay gọi: "Tranh ca! Đào ca! Hai người nhanh lên, ta thấy nhà Lan thẩm bắt đầu nhóm bếp rồi!"

Tống Dĩ An cũng nghe động, từ sân nhà mình đi ra.

Nhìn Khẩu Đại Ngưu cao to lực lưỡng mà gọi mình là "Đào ca", Bạch Đào vẫn chưa quen lắm, cứ cảm thấy như mình đang chiếm lợi gì đó.

"Trong giỏ là cái gì vậy?" Khâu Đại Ngưu tò mò định vén tấm vải màn lên xem, nhưng bị Bùi Tranh nghiêng người tránh mất.

Khâu Đại Ngưu tủi thân: "Có gì mà không cho nhìn?"

Bùi Tranh mặt không cảm xúc, tiếp tục đi về phía trước: "Tay ngươi bẩn."

"Phụt—" Bạch Đào bật cười, nhưng lại cảm thấy cười người ta không hay, vội vàng nín lại.

Tống Dĩ An thì không kiêng kỵ như thế, cười suốt cả đoạn đường.

Khâu Đại Ngưu: "... ..."

Tranh ca ngày nào cũng chê hắn bẩn là sao?

Mấy người cùng nhau đến nhà Lan thẩm thì vừa hay gặp đại nhi tử của thẩm, Trương Lộ Sinh, cùng Trương thúc đang khiêng một cái bàn chuẩn bị vào nhà. Đi phía sau, xách ghế là tức phụ mới cưới của Trương Lộ Sinh – cô dâu vừa mới vào cửa từ cuối năm ngoái. Trông nàng chừng 17, 18 tuổi, dung mạo dịu dàng dễ mến.

Khâu Đại Ngưu chào một tiếng rồi nhanh chân đi tới đỡ ghế giúp. Bạch Đào là lần đầu tiên gặp phu thê Trương Lộ Sinh, Tống Dĩ An đứng bên cạnh làm người trung gian, giới thiệu cho hai bên.

Lan thẩm ở trong bếp nghe thấy tiếng động, nhưng mãi không thấy người vào, liền ra xem thì thấy một đám người còn đang đứng tụm ngoài sân: "Cả đám đứng chặn ngoài sân làm gì thế? Mau vào đi!"

Vào nhà rồi, Bùi Tranh xách giỏ bánh vào bếp, nói: "Bạch Đào gói bánh trôi."

Lan thẩm tò mò mở một góc lớp vải màn ra xem: "Nhìn cũng giống bánh Nguyên Tiêu đấy, nhưng mà nhiều thật nha."

Đúng lúc Bạch Đào đang phụ đem rau vào bếp, nghe thấy câu đó liền giải thích: "Cách ăn giống Nguyên Tiêu, ở quê cháu, Tết Nguyên Tiêu là ăn bánh trôi."

Lan thẩm nghe vậy thì cười: "Vậy thì tốt rồi, hôm nay khỏi phải lăn bột làm bánh nữa, cũng tiện nếm thử tay nghề của Tiểu Đào."

"Được, nhưng nếu ăn không ngon thì Lan thẩm cũng đừng nói ra, giữ thể diện cho cháu chút."

Lan thẩm bật cười khen: "Ta thấy bánh tròn vo đều tăm tắp thế này, nhìn là biết có tay nghề, chắc chắn sẽ ngon."

Bạch Đào ngẩng cao đầu: "Chưa ăn mà thẩm đã khen rồi, cháu sắp bay lên trời đây!"

Lan thẩm bị cậu chọc cười: "Vậy thì ngươi ra ngoài bay trước đi."

Bạch Đào vốn định ở lại bếp giúp, nhưng thấy trong bếp toàn là nữ nhân và ca nhi, nên thôi, dứt khoát đi ra ngoài ngồi với Bùi Tranh.

Mấy người ngồi trong phòng khách, vừa uống trà vừa trò chuyện. Trương Lộ Sinh còn mang ra ít hạt dưa và đậu phộng còn sót lại từ Tết để mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Trương thúc bốc một nắm hạt dưa: "Tiểu Đào tính ở lại thôn Thanh Hà chúng ta sao?"

"Vâng, mai cháu sẽ đi xem mấy căn nhà trống trong thôn. Lý chính nói vài hôm nữa cũng sẽ có mấy hộ dân chạy nạn muốn gia nhập thôn Thanh Hà."

Chuyện này chiều nay Trương thẩm đã nghe người thôn khác nhắc đến.

"Hy vọng đều là người dễ sống chung."

Trương Lộ Sinh nhớ lại: "Những căn nhà trống trong thôn đều là nhà tranh mái cỏ cả, có một hai căn khá hơn một chút nhưng vị trí hơi xa, nằm gần núi Lang Nha."

Nghe đến đây, Bạch Đào lại thấy khá hài lòng: "Vậy thì tốt, yên tĩnh, cũng không dễ phát sinh mâu thuẫn hàng xóm. Nếu gần núi Lang Nha thì chắc cũng gần Bùi đại ca cùng Đại Ngưu và An ca, đúng không?"

Tống Dĩ An cười: "Bạch Đào, ngươi chưa biết đấy, núi Lang Nha bên mình chia thành Tả Nha và Hữu Nha. Bọn ta với Tranh ca ở phía Tả Nha, còn mấy căn khá hơn nằm ở phía Hữu Nha. Quãng đường ở giữa, đi nhanh cũng mất chừng nửa canh giờ."

Bạch Đào chớp chớp mắt: "Vậy mai cháu sẽ xem thử có căn nào gần mọi người một chút không. Chỉ cần không quá tệ là ở được, cùng lắm thì dọn dẹp kỹ hơn một chút."

Khâu Đại Ngưu lập tức xung phong: "Đào ca chọn xong rồi thì chúng ta cùng nhau dọn!"

Tống Dĩ An cũng nói sẽ giúp.

Bạch Đào cảm kích vô cùng: "Đến lúc đó đợi cháu ổn định rồi, sẽ mời mọi người ăn một bữa."

Khâu Đại Ngưu lập tức hào hứng: "Được đấy! Đồ Đào ca làm ngon lắm!"

Tống Dĩ An liền gọi món: "Ta muốn ăn mấy món kho lần trước!"

Bùi Tranh gõ gõ mặt bàn: "Bánh canh."

Trương Lộ Sinh thấy Bùi Tranh bình thường chẳng mấy quan tâm chuyện ăn uống, cũng mở miệng gọi món thì lập tức có hứng thú: "Xem ra tay nghề của Đào ca không tồi rồi. Lúc đó ta cũng đến giúp một tay, tiện thể ăn ké một bữa."

Bạch Đào mỉm cười gật đầu: "Được thôi, hoan nghênh mọi người."

Mọi người lại tiếp tục trò chuyện về những mảnh ruộng còn bỏ không trong thôn, khuyên Bạch Đào nếu có tiền trong tay thì nên sớm mua lấy, vì sắp vào xuân rồi, cũng tiện trồng trọt luôn.

Trước khi chuyển lên trấn, Bạch Đào vẫn luôn làm ruộng, nên mấy việc đồng áng thế này cũng chẳng làm khó được cậu. Chỉ là cây trồng ở phương Bắc và phương Nam có thể khác nhau, đến lúc đó chắc phải học hỏi thêm từ Trương thúc.

Cậu chỉ có một mình, cũng không cần mua quá nhiều ruộng, không khéo lại không xoay xở nổi.

Tối nay ăn cơm đông người, ca nhi và nữ tử ngồi một bàn, mấy hán tử ngồi một bàn riêng. Món ăn do Lan thẩm chuẩn bị cũng rất phong phú: có móng giò hầm đậu đũa khô, thịt lợn và cải thảo hầm miến, thêm mấy món rau xào. Con gà rừng mà Bùi Tranh mang về hôm qua thì được mang đi hầm với nấm.

Bạch Đào còn thấy cả khoai tây trên bàn.

Cậu cứ tưởng mấy loại như cà chua hay khoai tây là hàng du nhập, chắc thế giới này chưa có chứ.

Bạch Đào tò mò hỏi: "Cái này là tự trồng à?"

Nhắc đến khoai tây, Trương thúc cũng có chút cảm khái: "Chứ còn gì nữa, thứ này cũng mới trồng mấy năm gần đây thôi. Hồi đó nha môn phát giống, nói là mỗi mẫu có thể thu tới ba nghìn cân. Ai cũng không tin. Nhưng giống là do quan phủ phát, mình không trồng cũng không được. Ai ngờ lúc thu hoạch, mấy nhà chăm tốt còn vượt cả ba nghìn. Từ đó đến nay, trong thôn không còn ai phải nhịn đói nữa."

Bạch Đào thầm nghĩ, thế giới này cũng ổn đấy, có cả ngô với khoai tây, trừ mấy năm mất mùa ra thì chắc cũng chẳng ai chết đói.

Giữa bữa, Lan thẩm vào bếp lấy bánh trôi, chia cho mọi người cùng ăn, tròn trịa sum vầy, lấy chút may mắn.

Khâu Đại Ngưu vừa ăn một viên đã lên tiếng khen ngay: "Đào ca, bánh trôi này ngon thật đấy! Nhân bên trong không hề khô như mấy cái bánh trôi ta thường ăn đâu!"

Bạch Đào nuốt miếng bánh trong miệng rồi mới cười giải thích: "Ta cho nhiều mỡ lợn vào đấy."

Lan thẩm sửng sốt: "Thì ra là thế! Vậy đúng là xa xỉ rồi."

Bình thường dầu đậu trong nhà còn phải dè sẻn, nói gì đến mỡ lợn.

Trương Lộ Sinh cũng cảm thấy ngon:
"Trước giờ chỉ ăn nhân mè đen thôi, không ngờ cho lạc vào cũng ngon thế."

Bạch Đào thì vốn thích nhân lạc hơn: "Nếu có óc chó thì cho thêm một ít cũng rất hợp. Thật ra bên trong muốn cho gì thì cứ tùy theo sở thích."

Lan thẩm tỏ vẻ đã học được điều mới: "Vậy sau này ta cũng thử làm xem sao."

Bùi Tranh đích thân vào bếp lấy thêm bát bánh trôi thứ hai, hành động cho thấy y rất thích món này.

Bạch Đào thấy y thích như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm, may mà ở nhà còn chừa lại một ít.

Cậu vốn cũng không mê bánh trôi lắm, thôi thì phần còn lại cứ để cho Bùi Tranh vậy.

Bình Luận (0)
Comment