Bàn của đám hán tử, ngoài Bạch Đào ra, ai nấy đều uống ít nhiều, không khí cũng rôm rả hơn thường ngày.
Khâu Đại Ngưu đã bắt đầu bá vai bá cổ: "Đào ca, huynh nghe ta nói này, đi theo
Tranh ca của chúng ta là không sai đâu. Nhớ năm đó còn trong quân doanh, Tranh ca làm Bách phu trưởng, đối xử với bọn ta mấy người dưới quyền đúng là tốt hết chỗ nói. Lính dưới tay các Bách phu trưởng khác ai cũng ganh tị với bọn ta."
"Có lần lương thảo chưa đến, cả bọn đói đến chẳng còn gì ăn. Tranh ca dẫn theo tất cả mười phu trưởng dưới tay, lặn lội vô tận trong núi sâu săn được khối con mồi, còn bị thương nữa. Quân luật rất nghiêm, mấy việc này vốn bị cấm. Cuối cùng Tranh ca ôm hết trách nhiệm một mình, chịu 20 quân côn, còn bị giáng xuống làm Thập phu trưởng."
Nhắc đến chuyện cũ, Khâu Đại Ngưu – người từng được Bùi Tranh nâng đỡ lên làm Thập phu trưởng, xúc động đến rơm rớm nước mắt.
"Đào ca, huynh không biết đâu, thời gian đó Tranh ca bị mấy tên Bách phu trưởng khác chọc quê dữ lắm. Bởi vì cấp bậc cao hơn một bậc, bọn họ mặc sức bắt nạt. May mà Tranh ca lợi hại, chưa bao lâu sau lại lập được công lớn, quay lại làm Bách phu trưởng như cũ."
Bùi Tranh thấy Khâu Đại Ngưu vừa nói vừa sụt sùi, nước mắt nước mũi lem nhem, đưa tay dời bát rượu trước mặt y đi.
Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh trước kia từng làm Bách phu trưởng, nhưng nhìn y đúng là kiểu người khiến người khác tin tưởng, trầm ổn, nội liễm.
Thấy Khâu Đại Ngưu khóc đến nấc lên, Bạch Đào chỉ đành nhẹ giọng an ủi tên hán tử cao tám thước ấy: "Giờ thiên hạ thái bình, các ngươi cũng đã cởi giáp về quê, ngày sau sẽ càng ngày càng tốt thôi."
Không ngờ cậu vừa nhắc đến chuyện này, Khâu Đại Ngưu bỗng đứng bật dậy, chắp tay quỳ rạp trước mặt Bùi Tranh: "Ta vốn là kẻ ăn xin, vì không muốn chết đói mới tòng quân. May mắn gặp được Tranh ca. Sau khi chiến sự kết thúc, bọn ta bị giải ngũ, chẳng còn nơi nương thân. Hôm đó trước khi đi, Tranh ca hỏi ta có muốn về thôn Thanh Hà cùng huynh ấy không. Nếu không thì giờ ta cũng chẳng biết đang lang thang ở đâu rồi."
Khâu Đại Ngưu ôm lấy chân Bùi Tranh mà khóc: "Tranh ca, ta luôn coi huynh là đại ca ruột của ta. Sau này ta nhất định sẽ hiếu kính huynh!"
Thấy mọi người trong phòng đều buông đũa, trố mắt nhìn hai người bọn họ, Bùi Tranh nhắm mắt, hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân rằng Đại Ngưu uống say là thế , nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, giơ chân đá một phát, trở lại phong thái quân nhân khi xưa: "Cút dậy! Còn khóc nữa thì ăn quân côn!"
Khâu Đại Ngưu vừa nghe nhắc tới hình phạt, như thể quay lại doanh trại năm xưa, lập tức bật dậy đứng thẳng tắp.
Bùi Tranh chỉ tay ra cửa: "Cút ra ngoài tỉnh rượu!"
"Rõ!"
Khâu Đại Ngưu nhận lệnh xong, loạng choạng đi ra khỏi cửa.
Trong phòng, ngoại trừ Tống Dĩ An đã quen với bộ dạng này của Bùi Tranh, mấy người còn lại đều lần đầu thấy, lập tức bị khí thế của y làm cho sững người, đúng là có uy nghi, có cảm giác như đại tướng quân đang ngồi tại đây.
Trong mắt Bạch Đào hiện rõ sự ngưỡng mộ: người đàn ông này đúng là quá đẹp trai, quá ngầu rồi!
Mãi đến khi Trương thúc mở lời: "Tranh Tử nhà ta không còn là đứa trẻ ngày xưa nữa rồi, lớn rồi, có khí thế rồi."
Lan thẩm hoàn hồn lại rồi cười: "Có khí thế là tốt, không ai dám bắt nạt. Vừa nãy mấy động tác đó của cháu trông cũng oai lắm đấy. Dĩ An, lúc đánh giặc ở ngoài, Tranh Tử cũng là dáng vẻ đó à?"
Tống Dĩ An gật đầu: "Vâng, Tranh ca rất lợi hại."
Hắn vốn là thư lại trong quân, sau khi cởi giáp quy điền thì cũng giống như Khâu Đại Ngưu, không có chốn về, nên mới theo Bùi Tranh đến thôn Thanh Hà. Lý chính nghe nói trước khi nhập ngũ hắn từng là Tú tài, bèn thường gọi hắn cùng lên trấn lo công chuyện, coi như một người phụ giúp. Bình thường cũng giúp thôn dân viết thư hay làm giấy tờ.
Trong thôn có không ít người thấy hắn và Khâu Đại Ngưu xây nhà mới, mua ruộng đất, đều muốn gả nữ nhi hay ca nhi trong nhà sang. Chỉ là hai người bọn họ mới từ chốn chiến trường sống sót trở về, muốn sống yên ổn vài năm, nên cũng chưa vội nghĩ tới chuyện thành thân.
Hiện tại, cuộc sống như thế này với hắn và Khâu Đại Ngưu đã là rất tốt rồi.
Mấy người ở nhà Lan thẩm đến tận canh hai. Khưu Đại Ngưu đứng ngủ ngoài cửa ngã cái "Phịch" xuống đất làm cả nhà giật mình.
Đám người vội vã chạy ra xem, chỉ thấy người kia tựa vào chân tường mà ngủ say sưa.
Trương Lộ Sinh cười phá lên: "Cái này mà còn ngủ được, chắc ngã không đau đâu."
Bạch Đào đối với Khâu Đại Ngưu lại có cái nhìn mới, đúng là nhân tài! Nếu điện thoại của cậu còn dùng được thì thế nào cũng phải quay lại cảnh này cho bằng được.
Trương thúc từ trong nhà cầm ra một cây đuốc: "Thôi được rồi, mau đưa Đại Ngưu về đi, trời thế này mà ngủ ngoài đây dễ nhiễm phong hàn lắm."
"Vậy chúng cháu về trước nhé, hôm nay cảm ơn mọi người đã tiếp đãi."
Bạch Đào đón lấy cây đuốc, đi bên cạnh dẫn đường. Bùi Tranh và Tống Dĩ An cùng đỡ Khâu Đại Ngưu trở về.
Khâu Đại Ngưu giữa đường mơ mơ màng màng tỉnh được một chút, thấy hai huynh đệ tốt của mình đều ở bên cạnh, cười ngốc một cái rồi lại ngả đầu ngủ tiếp.
Bạch Đào đi bên cạnh nhìn mà tặc lưỡi không thôi, vừa đi vừa ngủ làm sao mà làm được chứ?
Bùi Tranh đột nhiên nhớ đến chuyện lý chính từng nói với y trước Tết: "Lý chính bảo sau Tết sẽ xây học đường trong thôn, để ngươi làm tiên sinh. Ngươi nghĩ sao?"
Tống Dĩ An giơ tay đỡ lại Đại Ngưu đang lảo đảo không yên vị: "Mấy hôm trước ta có nói với lý chính rồi, học phí có thể lấy ít một chút. Chỉ là ta vừa ra khỏi quân ngũ, e rằng quản bọn trẻ hơi nghiêm, đến lúc đó mong các bậc cha nương đừng trách."
Bùi Tranh gật đầu: "Trẻ con trong thôn khó tránh khỏi nghịch ngợm, nên sớm nói rõ là hơn."
Tống Dĩ An cảm khái: "Trước kia ta mới thi đỗ Tú tài, còn trẻ không biết trời cao đất dày, từng nghĩ muốn lên Kim Loan điện mà dốc sức một phen. Giờ nhìn lại, ở nơi núi xanh nước biếc này dạy dỗ trẻ con cũng rất tốt, biết đâu sau này học trò nào đó của ta lại thi đỗ Trạng Nguyên."
Bạch Đào tò mò: "An đại ca thi Tú tài năm bao nhiêu tuổi?"
"Năm 17, cũng chính năm đó ta nhập ngũ. Vận may tốt, vừa vào doanh liền làm việc dưới trướng Tranh ca. Ta sức yếu, không thể ra chiến trường chém giết, Tranh ca liền tiến cử ta với Thiên hộ, cho ta làm thư lại. Công việc là viết thư nhà cho binh lính, ghi chép sổ sách, quản lý lương thảo. Nếu không, với cái dáng này của ta, chắc giờ cũng thành một hồn ma rồi."
Bạch Đào mượn ánh lửa đánh giá Bùi Tranh, gương mặt vốn cương nghị giờ đây dưới ánh lửa cũng trở nên nhu hòa hơn.
Cậu thầm nghĩ, mấy người trong thôn sợ Bùi Tranh, nhất định là chưa từng thật sự tiếp xúc với y. Không thì làm sao lại sợ chứ? Rõ ràng là người rất tốt, trong mắt thuộc hạ và bằng hữu là thế, trong mắt nhà Lan thẩm là thế, trong mắt cậu cũng vậy.
Đến trước cổng sân nhà Đại Ngưu, Tống Dĩ An đưa tay lục trong áo hắn lấy chìa khóa mở cửa. Vào đến phòng phía tây, hai người vất vả lắm mới ném được hắn lên giường.
Bạch Đào liếc nhìn căn phòng hơi bừa bộn, quần áo chưa giặt chất đống nơi góc giường. Cậu âm thầm cảm thấy may mắn vì đang tá túc nhà Bùi Tranh. Cậu tuy không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng cũng khá ưa gọn gàng, còn nhà Đại Ngưu thì... cũng giống tính hắn, tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết.
Tống Dĩ An vươn vai xoay xoay đôi vai sắp bị đè đến gãy: "Được rồi, Tranh ca, Bạch Đào, ta về trước đây. Hai người lên núi nhớ cẩn thận."
"Đã muốn làm thầy dạy học, thì những thứ cần chuẩn bị đều phải chuẩn bị cho tốt." Hiếm khi Bùi Tranh nói nhiều đến thế.
"Biết rồi mà, Tranh ca, học đường còn chưa xây đâu, ta từ từ chuẩn bị, không vội."
Bạch Đào thấy trước khi đi Bùi Tranh còn thuận tay đắp chăn cho Đại Ngưu, không nhịn được cảm thán: "Huynh đối với bọn họ thật tốt."
"Họ tin ta, theo ta quay về thôn Thanh Hà, thì ta phải có trách nhiệm với họ."
Còn một điều Bùi Tranh không nói, chuyện đắp chăn này, là y học được sau khi từng mấy lần đắp cho Bạch Đào.