Nghe mọi người bàn tán loạn cả lên, Bạch Đào có phần nhức đầu, may mà Cố Tư Nam và mấy người kia kịp thời tới nơi. Không ít người cũng nhận ra Vu đại phu đang đứng sau đám đông.
"Vu đại phu cũng đến à? Chẳng phải vừa rồi ngài ấy mới khám chân cho Bùi Tuấn xong sao?"
"Chẳng lẽ cũng đến xem náo nhiệt?"
Vu đại phu che chắn cho phu lang của mình, đi lên phía trước: "Phiền mọi người nhường đường một chút."
Lời vừa dứt, đám người đang vây trước cổng sân lập tức dạt sang hai bên. Vị đại phu này y thuật giỏi, thuốc bán ra lại rẻ hơn trong trấn một chút, mấy thôn quanh đây, kể cả thôn Thanh Hà, đều rất kính trọng hắn, dù sao ai chẳng từng đau đầu cảm sốt chứ.
Sau khi đứng cạnh Bùi Tranh và Bạch Đào, Cố Tư Nam ra hiệu cho Vu đại phu lên tiếng. Dù sao hắn cũng biết, so với mình thì lời của vị đại phu này càng khiến thôn dân tin phục.
Nhìn thấy Vu đại phu tới, phu thê Bùi Vĩnh Quý lập tức ngừng làm ầm ĩ, cứ ngỡ hắn mang đến tin tốt, vội vàng bước tới hỏi: "Vu đại phu, chân con ta có chữa được không?"
Vu đại phu lặp lại những gì mình từng nói ở nhà họ Bùi: "Lúc nãy ta đã nói rồi, xương ống chân lệnh lang đã vỡ thành nhiều mảnh. Hồi phục ra sao còn phải xem số mệnh, có năm phần khả năng có thể đi lại được, nhưng khả năng cao sẽ trở thành người què."
Bạch Đào không ngờ thương thế của Bùi Tuấn lại nặng đến vậy, chẳng trách phu thê Bùi Vĩnh Quý phẫn nộ đến thế.
Nương Bùi Tuấn vẫn khó chấp nhận hiện thực, gào khàn cả giọng: "Sao có thể như vậy được? Sau này con ta sống thế nào hả?!"
Bà ta bất thình lình nhào về phía Bùi Tranh, mắt đỏ ngầu: "Tất cả là tại ngươi! Tại ngươi cả!"
Bùi Tranh theo phản xạ lập tức kéo Bạch Đào đứng cạnh vào lòng, che chắn phía sau mình, cả người xoay lưng chắn trước nương Bùi Tuấn.
Bạch Đào quả thật bị dọa sợ, cậu không ngờ đối phương lại bất ngờ phát điên lao tới. Kết quả là còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bùi Tranh ôm vào lòng.
Một bên, Khâu Đại Ngưu thấy thế, phản ứng đầu tiên là lập tức xông lên giữ người lại. Nhưng vừa đưa tay ra đã nhớ ra người kia là nữ nhân, hắn là hán tử, thực sự không tiện ra tay.
May mà Bùi Tranh không để bà ta có cơ hội gây thương tích, lập tức giơ chân lên chặn lại cú nhào tới điên loạn ấy.
Ai ngờ hành động này càng khiến đối phương phát cuồng: "Ngươi còn dám đá ta?! Hôm nay bà đây không đánh chết ngươi thì không xong! Ngươi phải đền cái chân cho con ta!"
Bà ta xông lên, tay cấu tay cào loạn xạ. Bùi Tranh nhớ bài học lần trước phải bồi thường sau khi đánh Tiền Nhị, nên lần này cố ý nới nhẹ lực đá.
Đám đông xung quanh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, mấy bà thím vội vàng xúm lại giữ người.
"Ôi chao, tức phụ Vĩnh Quý à, ngươi đừng đánh nữa!"
"Làm quá là phải đền tiền đó!"
Vu đại phu quát Bùi Vĩnh Quý vẫn còn đứng đờ ra: "Mau giữ tức phụ ngươi lại đi!"
Bùi Vĩnh Quý lúc này mới hoàn hồn, vội vàng kéo tức phụ mình ra: "Bà phát điên gì vậy hả?!"
Họ tới đây là để đòi người ta bồi thường, chứ không phải tự chuốc họa vào thân.
Nương Bùi Tuấn cố sức giằng khỏi tay chồng, thần sắc điên dại: "Phải! Ta điên rồi! Hắn đánh gãy chân con ta! Hôm nay nơi này cũng phải có một cái chân bị phế mới được! Nuôi nó bao năm, cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng! Bùi Tranh! Đồ lòng lang dạ thú!"
Nghe lời mắng mỏ càng lúc càng quá đáng, Vu đại phu mặt lạnh lại, mở lời giải thích: "Hôm nay xe ngựa mà Bùi Tranh đánh là của ta, lúc ấy phu lang ta cũng ngồi trên xe. Trên xe của ta sạch sẽ không chút vết máu, cũng chưa từng rửa xe để che dấu dấu vết. Mọi người đều có thể đến kiểm tra."
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người lập tức đồng loạt đổ dồn về phía Cố Tư Nam.
Cố Tư Nam gật đầu:"Sáng nay ta cùng Bùi Tranh và Bạch Đào từ trấn trở về. Để tránh điều tiếng, hai người họ ngồi ngoài đánh xe, còn ta ngồi trong xe, vì vậy không ai trông thấy ta."
Bùi Vĩnh Quý lập tức cảm thấy như sét đánh ngang tai, sắc mặt trắng bệch, tay đang kéo tức phụ cũng buông lỏng.
Nương Bùi Tuấn thì ngồi phịch xuống đất, ánh mắt ngây dại:"Sao có thể chứ... Không thể nào... Hôm nay trong thôn ra vào chỉ có mỗi một cỗ xe ngựa này, sao có thể là người khác?! Không thể nào! Nhất định là các ngươi cấu kết lừa ta!"
Nhưng vì lời đó là do chính Vu đại phu nói ra nên mọi người đều tin.
Thế là bắt đầu lên tiếng khuyên giải: "Tức phụ Vĩnh Quý à, Vu đại phu sao có thể lừa người được? Hơn nữa còn bảo chúng ta đi xem xe ngựa, nhất định là các ngươi nhận nhầm rồi."
"Đúng vậy, sao lại nói Vu đại phu lừa người ta được chứ!"
"Hay là hai người về nhà hỏi lại Bùi Tuấn cho rõ, xem có nhận ra cỗ xe đó không đã."
Bùi Vĩnh Quý không thể ngờ tình thế lại xoay chuyển thế này, đờ đẫn nói: "Vậy... chúng ta sẽ về hỏi kỹ lại."
Nói rồi kéo tức phụ định rời đi.
Bạch Đào lập tức bước ra chặn lại: "Khoan đã, hai người không định xin lỗi à? Đã vu oan giá họa, còn đánh người ta một trận, rồi định cứ thế bỏ đi sao?"
Đám đông xung quanh cũng phụ họa: "Phải xin lỗi chứ, ta thấy lúc nãy Bùi Tranh bị đánh không ít nhát đâu."
"Nói thật thì Bùi Tranh cũng chẳng giống như lời mọi người đồn, vừa rồi bị đánh vậy mà cũng không đánh trả."
"Đổi lại là ta, bất kể là hán tử hay nữ tử, ta đã sớm phản đòn rồi."
"Hai người này cũng thật quá đáng, chuyện còn chưa rõ ràng đã gào lên đòi đền tiền, còn nói phải đánh gãy chân người ta nữa cơ đấy."
"Ta nhớ trước giờ nhà Bùi Vĩnh Quý đâu có như vậy, nãy nhìn mà hết hồn, chẳng khác nào mụ điên chợ búa."
Mọi người xúm lại bàn tán rôm rả. Vì không muốn sau này đi đâu trong thôn cũng phải cúi mặt, Bùi Vĩnh Quý đành kéo vợ mình cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi, cháu lớn, lúc nãy là đại bá hiểu lầm, vì lo cho con quá nên hồ đồ, mong cháu rộng lượng bỏ qua."
Bùi Tranh chỉ nhíu mày, cúi đầu nhìn dấu giày in rõ trên ống quần, ánh mắt lạnh lùng, không thèm liếc hai người lấy một cái.
Bạch Đào đành phải tự mình mở miệng: "Xin lỗi thế này, bọn ta không chấp nhận."
Bùi Vĩnh Quý nghe xong ngây người, vừa thẹn vừa giận: "Không chấp nhận thì bắt chúng ta xin lỗi làm gì? Muốn xem trò hề à?"
Bạch Đào vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh: "Ông làm sai, thì xin lỗi vốn là điều nên làm. Nhưng chuyện này, ta không cho rằng chỉ cần xin lỗi là xong, hơn nữa, ta cũng có quyền không chấp nhận lời xin lỗi đó."
"Các vị nghĩ mà xem, nếu hôm nay không có người đứng ra làm chứng, thì chẳng phải chúng ta bị vu oan cũng chẳng có chỗ nào giãi bày sao? Biết đâu còn bị ép nuốt cái thiệt vào bụng. Giả sử mai ta tới nhà Bùi Vĩnh Quý dạo một vòng, rồi bỗng nhiên gãy chân, sau đó nói là ông ra tay đánh, đòi ông bồi thường, ông thấy thế nào?"
Đám thôn dân ai cũng có chút mâu thuẫn trong lòng liền sốt ruột lên tiếng:
"Chuyện này không thể để thế được, làm gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng."
"Ta mà bị vu cho một trận thế kia chắc tức chết mất. Ta ủng hộ Bạch Đào, không tha thứ."
"Nhưng chuyện này đâu liên quan gì đến Bạch Đào? Nhà họ bảo là Bùi Tranh đánh mà?"
"Ngươi ngu ngốc à? Lúc ấy là hai người cùng đánh xe, nếu có gây chuyện thật thì đâu thể chỉ một người dính dáng?"
"Thế rốt cuộc ai là người đánh Vùi Tuấn? Lúc Vu đại phu khám thương ta cũng có mặt, kẻ ra tay đúng là nhẫn tâm, máu thịt be bét cả, ta nhìn mà nổi da gà. May mà tay nghề đại phu cao, mới giữ lại được cái chân."
Bùi Vĩnh Quý biết không còn đường lùi, đành cắn răng cúi đầu, giọng khép nép: "Vậy... các ngươi muốn thế nào?"
Bạch Đào lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không rõ quy định, chẳng dám nói bừa. Nhưng ta sẽ trình báo với lý chính, xử lý thế nào thì nghe theo lý chính. Chỉ có một điều, lời xin lỗi này, bọn ta không nhận."
Bùi Vĩnh Quý tức tối: "Ngươi—!"
Bạch Đào nhướn mày: "Ta là người bị oan mà còn chưa nổi giận, ông giận cái gì? Ta thì không dễ bắt nạt như ca ca nhà ta đâu."
Nói xong, Bạch Đào quay sang Vu đại phu, làm một động tác mời: "Vừa rồi ca ca ta bị đánh, bị đá, thương thế chắc không nhẹ. Làm phiền đại phu xem giúp một chút. Nhân lúc người ra tay còn đang ở đây, ta lấy toa thuốc rồi để bà ta bồi thường luôn cho tiện."
Nương Bùi Tuấn vừa nghe đến chuyện bồi thường thì nóng nảy: "Ta có đánh được mấy cái đâu! Sao lại cần uống thuốc?! Ngươi muốn vu vạ hả?!"
Bạch Đào khoanh tay, nheo mắt: "Lúc nãy bà ra tay thế nào, mọi người đều nhìn thấy, định chối hả?"
"Hay là bà nghĩ mình có thể đòi người khác bồi thường mà không cần chứng cứ, lại còn giữa ban ngày ban mặt đánh người rồi bỏ đi mà không ai làm gì được?"
Nói xong, Bạch Đào cũng không chờ ai phản bác, trực tiếp gọi mấy hán tử ít thân quen xung quanh vào nhà theo, coi như có người làm chứng, tránh để lát nữa có người dám bảo cậu dựng chuyện.