Rời khỏi nhà Tống Dĩ An, Bạch Đào vừa khe khẽ huýt sáo mấy khúc điệu không thành nhịp, vừa nắm tay Bùi Tranh tiếp tục leo lên núi.
"Cây ớt kia ta chuyển từ chậu ra ngoài sân, lúc nãy nhìn thấy nhiều quả đã đỏ được một nửa rồi, tối nay vừa khéo có thể đem ra làm nước chấm. Nếu các huynh sợ cay hay không quen ăn, thì không cần bỏ vào cũng được."
Con đường lên núi giờ đã được mở rộng không ít, nhưng vì ít người qua lại, cỏ dại lại bắt đầu mọc lan. Bùi Tranh thấy thế thì tiện tay nhổ bớt.
Hai người đi được một đoạn lại nghỉ, cứ thế nửa khắc sau mới về đến nhà. Nhà thêm hai gian phòng, sân cũng rộng ra, khiến căn nhà nông gia này trông có phần khang trang hơn hẳn.
Bạch Đào nhanh chân hơn Bùi Tranh, cầm lấy chiếc chổi lớn đan bằng tre quét dọn sân: "À đúng rồi, mấy cây chúng ta mua ở trấn, lão trồng hoa kia nói khi nào thì đem tới?"
Bùi Tranh đang múc nước, định lau dọn trong nhà, đáp: "Nói là chạng vạng hôm nay."
"Hy vọng họ đến sớm một chút, lỡ đâu bất ngờ mưa thì phiền."
Hôm nay sau khi ra khỏi Thiên Vị Lâu, hai người liền đến nhà trồng hoa mà Lục Hằng giới thiệu. Không chỉ chọn hai cây liễu khá to, còn chọn thêm mấy cây ăn quả dễ trồng như táo, lê, lựu, táo tàu... Sốt ruột muốn trồng xong sớm, Bạch Đào toàn chọn loại có thể kết quả vào năm sau, định trồng quanh sân. Còn mua thêm mấy gốc mai già, dự định trồng trong sân, đến khi đông đến tuyết rơi, hoa mai trên cành chắc chắn sẽ rất đẹp.
—
"Bùi đại ca!"
Bùi Xuân Kiều thấy cửa sân nhà Bùi Tranh mở toang, chẳng màng lễ nghi, hấp tấp chạy vào.
Thấy Bùi Tranh đang thay nước trong vại lớn, nàng còn chưa kịp thở đều đã vội nói: "Bùi Tuấn hôm nay vào giờ Tỵ, đang trên đường về thôn thì bị người ta chụp bao bố trùm đầu, kéo lên xe ngựa đánh cho một trận, chân bị đánh gãy rồi. Cha nương ta giờ đang trên đường tới tìm huynh."
Bùi Tranh nhíu mày: "Việc này liên can gì đến ta?"
Bùi Xuân Kiều nói: "Vừa rồi có người đến nhà ta, bảo trông thấy các huynh đúng lúc ấy đánh xe ngựa về thôn. Cha nương ta nghĩ là huynh đánh hắn."
Quả thật lúc trở về, Bùi Tranh và Bạch Đào có đánh xe ngựa, đó là chiếc xe mà lúc trước Vu đại phu dùng để đưa Cố Tư Nam đến Thiên Vị Lâu, dặn bọn họ nhân tiện đánh xe về luôn.
"Không phải ta đánh, trên đường cũng chẳng gặp ai."
Nói xong, y lại tiếp tục cọ rửa vại nước.
Thấy Bùi Tranh vẫn bình thản như thế, Bùi Xuân Kiều sốt ruột: "Ta biết không phải huynh làm, nhưng cha nương ta không tin, cứ một mực khẳng định là huynh đánh người, còn nói muốn huynh bồi tiền!"
Bạch Đào vẫn im lặng từ nãy đến giờ, liếc mắt nhìn gương mặt sưng vù của Bùi Xuân Kiều, xoay người vào nhà lấy một lọ cao tiêu bầm tan máu mà đại phu họ Dư bào chế, đưa cho nàng: "Ngươi đừng vội, khi ấy trên xe còn có người khác, hắn có thể làm chứng cho chúng ta."
Thấy nàng không nhận, Bạch Đào lại nói: "Đây là thuốc cầm máu, tiêu bầm, bôi ngoài là được, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Dù sao cũng cảm ơn ngươi đã đến báo tin."
Lọ thuốc này là hôm cậu trật chân, Vu đại phu đưa cho, mang về đến giờ vẫn chưa dùng. Nhìn vết bầm trên mặt đối phương, rõ ràng là mới bị đánh. Bạch Đào nghe lời nàng nói, đoán rằng có lẽ nàng đã bênh vực Bùi Tranh vài câu trước mặt Bùi Vĩnh Quý nên mới bị ăn đòn.
Bùi Xuân Kiều vẫn không chịu nhận lọ thuốc, nhưng khi nghe nói trên xe còn có người khác thì cuối cùng cũng thở phào một hơi. Vốn dĩ trong lòng nàng đã thấy cha nương mình thiếu nợ nhà Bùi Tranh không ít, hồi nhỏ nàng và nhị ca còn từng được y chăm sóc. Cho nên khi Bùi Tranh quay về năm ngoái, nàng vẫn luôn muốn báo đáp chút ít, chỉ tiếc Bùi Tranh không chịu nhận.
"Tranh ca!"
Khâu Đại Ngưu cũng hớt hải chạy vào sân: "Bùi Vĩnh Quý đang vừa khóc vừa la lối kéo người kéo của đến đây, nói huynh ức h**p Bùi Tuấn nhà lão, còn đánh gãy cả chân hắn. Cả đám người trong thôn kéo đến xem náo nhiệt, giờ họ đã sang đến bên kia cầu rồi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
Bạch Đào dở khóc dở cười: "Không có bằng chứng gì, dựa vào đâu mà nói là Tranh ca của ta đánh?"
Cậu quay sang dặn: "Ngươi đi giúp ta mời Vu đại phu và phu lang của hắn, phiền họ đến đây một chuyến."
Khâu Đại Ngưu lập tức quay đầu lao xuống núi, giữa đường còn suýt nữa đụng trúng Bùi Vĩnh Quý đang giận dữ dẫn người kéo đến.
"Bùi cô nương, hay là ngươi vào nhà trốn tạm đi." Bạch Đào lo Bùi Vĩnh Quý mà thấy con gái nhà mình đến báo tin, tức giận lên sẽ động thủ đánh người.
Bùi Xuân Kiều hiểu rõ thân phận mình trong nhà, cũng biết nếu bị phát hiện sẽ có hậu quả gì, ngoan ngoãn chui vào phòng chứa đồ vừa mới xây xong.
Bạch Đào sợ lát nữa đông người lại có kẻ đi nhầm vào, đưa cho nàng một cái ghế, rồi khoá cửa lại.
Đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào ngoài xa, Bạch Đào vội vàng dặn dò Bùi Tranh mấy câu: "Bây giờ danh tiếng của huynh trong làng đã tốt hơn nhiều, đừng để vì chuyện này mà đổ sông đổ bể. Lát nữa lúc nói chuyện nhớ nói nhiều vào, tỏ vẻ vô tội một chút."
Bùi Tranh còn chưa kịp hỏi phải "vô tội" thế nào, thì Bùi Vĩnh Quý đã dẫn cả đám người ầm ầm xông vào.
"Bùi Tranh! Ngươi dám làm cái việc thất đức như vậy sao!"
Bùi Vĩnh Quý cũng sợ bị Bùi Tranh đánh, đứng tít đằng xa đã bắt đầu tru tréo: "Đó là đường huynh của ngươi đó! Ngươi thật đúng là lòng dạ sắt đá, máu mủ ruột rà cũng chẳng thèm để tâm?!"
Thấy đối phương ra sức khóc lóc kể lể, Bùi Tranh vốn muốn nổi giận, nhưng vẫn cố hít sâu một hơi: "Trước khi ông đảo lộn trắng đen, có thể phiền nói rõ một tiếng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nương của Bùi Tuấn ánh mắt đầy hung dữ, trừng trừng nhìn Bùi Tranh: "Hay thật, ngươi đánh người rồi còn dám giả bộ không biết? Chân của Tuấn nhi đều bị kẻ thất đức như ngươi đánh gãy rồi!"
Bùi Tranh hỏi lại: "Vậy có bằng chứng gì chứng minh là ta đánh?"
Thấy Bùi Tranh bước lên mấy bước, Bùi Vĩnh Quý theo bản năng lùi về sau. Nhưng sau lưng là một đám thôn dân đến xem náo nhiệt, lão cũng chẳng còn chỗ để lùi, đành cắn răng lớn tiếng: "Người ta tận mắt nhìn thấy rồi, còn cần bằng chứng gì nữa?!"
Một người dân đứng bên nghe thấy thế thì cuống lên, vội bước ra giải thích: "Bùi Vĩnh Quý, lời này ngươi không thể nói bừa! Ta chỉ nói là nhìn thấy lúc ấy Bùi Tranh đánh xe ngựa về thôn, chứ chưa từng nói là thấy y đánh người!"
"Trừ xe ngựa của nó, mọi người có ai thấy xe ngựa nào khác không? Không phải nó thì còn ai vào đây?" Tức phụ Bùi Vĩnh Quý mở miệng, giọng điệu đầy đương nhiên.
Bùi Tranh cố nén giận, kiên nhẫn phân trần: "Không phải ta đánh. Nếu ta thật sự muốn ra tay, đã đánh từ năm ngoái lúc mới về rồi, đâu cần đợi đến hôm nay. Càng không đến nỗi phải chọn ban ngày ban mặt để làm chuyện này."
Đứng sau lưng nghe vậy, Bạch Đào liền bật cười thành tiếng. Lời tuy không dễ nghe, nhưng nghe cũng rất có lý.
Nhiều người trong đám thôn dân nghe xong đều gật đầu: "Nói cũng đúng, lần trước khi xây học đường, mấy kẻ nói xấu Bùi Tranh cũng đâu có bị đánh? Chuyện không thù không oán, sao y lại đánh Bùi Tuấn chứ?"
"Ngươi không biết đâu, nghe nói hồi trước khi Bùi Tranh đi lính từng đánh nhau với Bùi Tuấn, làm náo loạn cả một trận đấy."
"Chuyện đó bao nhiêu năm rồi? Khi ấy còn là mấy đứa con nít, giờ đã là người lớn cả rồi."
"Cũng giống như y nói, nếu thật sự ghi hận chuyện năm xưa, tại sao không đánh ngay khi mới trở về, mà phải đợi tới hôm nay?"
"Chuyện đó cũng chưa chắc. Nếu y đánh ngay lúc mới về, thì ai chẳng biết thủ phạm là y rồi?"
"Dù sao ta cũng không tin là Bùi Tranh đánh. Lúc xây cầu, Bùi Tranh làm việc siêng năng không lời oán than, toàn nhận mấy việc nặng."
"Thì việc đánh người với chuyện chịu khó đâu có liên quan gì nhau?"
Đúng lúc đó, Khâu Đại Ngưu dẫn Vu đại phu cùng Cố Tư Nam tiến vào sân, thì Bùi Vĩnh Quý đang giận dữ gào lên, đòi Bùi Tranh phải cho một lời giải thích.