Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 176

Đúng lúc đang chơi với Tiểu Bạch ngoài sân, Lâm Chân nghe thấy tiếng động ở cổng liền theo phản xạ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Bạch Đào đang đẩy cổng bước vào.

"Đào thúc! Mọi người về rồi à!"

Lâm Chân vui vẻ chạy nhanh mấy bước về phía trước, nhưng Đại Hắc sau lưng còn nhanh hơn, đã vẫy đuôi, hai chân trước bám lấy người Bạch Đào rồi.

Còn Tiểu Bạch, vì chân còn ngắn nên phải quẫy loạn một hồi mới vịn được vào giày của Bạch Đào.

Bạch Đào đặt đồ trong tay lên bể nước, rồi lần lượt vỗ vỗ đầu Đại Hắc và Tiểu Bạch, sau đó bế bổng Lâm Chân lên, chủ trương "Mưa móc đều tưới, đối xử công bằng".

"Ngươi và ca ca giúp ta trông nhà mấy hôm nay cực rồi, ta mang về không ít đồ ăn ngon. Lát nữa ăn trưa ở nhà ta nhé. À mà, sao chưa thấy ca ca ngươi?"

Lâm Chân chỉ về phía hậu viện, giọng đầy phấn khích: "Ca ca đang cho gà ăn, hôm qua có một con gà suýt nữa chạy ra ngoài, bị ca ca cháu vỗ một cái đẩy về."

"Vậy sao?" Bạch Đào bế Lâm Chân đi về phía hậu viện, cười nói, "Ca ca ngươi giỏi thật."

Bùi Tranh lúc này cũng đã gỡ sọt tre xuống, đặt dưới mái hiên rồi bắt đầu dọn dẹp đống đồ mang về.

Lúc ra ngoài chỉ mang theo mấy bộ
quần áo thay, lần này trở về lại thêm được không ít đồ.

Mấy ngày không có ai ở nhà, vậy mà trong sân vẫn sạch sẽ, trong phòng khách cũng không hề bám bụi, chắc chắn là hai huynh đệ kia đã giúp quét dọn.

Bữa trưa là đồ ăn mà Bạch Đào "tiện tay" mang về từ Thiên Vị Lâu, chỉ cần hâm nóng qua một chút là có thể ăn.

Sau bữa ăn, để bày tỏ sự cảm ơn với hai huynh đệ, Bạch Đào nhét vào tay Lâm Tầm mấy con vịt quay đã được gói sẵn cùng với mấy bộ quần áo mùa hè.

"Ta không đưa các ngươi tiền đâu, khỏi cần các ngươi từ chối. Bên cạnh là bánh ngọt Hổ Tử nhờ ta mang về cho các ngươi, bây giờ trời nóng, nhớ ăn nhanh kẻo hỏng."

Lâm Chân hỏi: "Hổ Tử ca ca không tới nữa sao?"

"Vẫn tới." Bạch Đào xoa đầu nhóc, dịu dàng nói, "Chỉ là bằng hữu tốt của nó sắp phải chuyển nhà, nên nó muốn ở bên bạn mình thêm một thời gian, đợi qua một thời gian ngắn sẽ lại tới."

Chưa từng thực sự kết giao bạn bè trong thôn, Lâm Chân mơ hồ gật đầu:
"Ồ."

Trước khi dẫn đệ đệ về, Lâm Tầm còn mượn thêm cái lưới đánh cá từ Bạch Đào.

Lúc đưa lưới cho hai huynh đệ, Bạch Đào cũng thuận tiện chỉ luôn cho bọn họ nơi mà trước đây Bùi Tranh từng dẫn cậu đi thả lưới.

Nơi đó địa hình bằng phẳng, nước chảy cũng không xiết, tương đối an toàn.

Đợi hai huynh đệ kia đi rồi, Bùi Tranh cũng xách giỏ, dẫn Bạch Đào ra khỏi nhà, chỉ là lần này hai người đi lên trên núi.

Khi đến cổng nhà Tống Dĩ An, Bùi Tranh đưa giỏ trong tay cho Bạch Đào: "Em vào đi, ta lên nhà trước dọn dẹp một chút."

Bạch Đào khoanh tay ra sau lưng, từ chối nhận lấy: "Chút nữa ta cùng huynh dọn, dù sao đó cũng là nhà tương lai của chúng ta."

Bùi Tranh nói: "Ta muốn em nghỉ ngơi cho tốt, với lại dọn dẹp cũng không phiền phức gì."

Bạch Đào giơ tay gõ cửa sân: "Đã không phiền, thì ta cùng huynh làm một chút cho vui, coi như nghỉ ngơi. Huống hồ, ta cũng thích ở bên huynh."

Bùi Tranh: "..."

Thôi được, dù sao y cũng không nói lại cậu. Đến lúc đó mình làm nhanh tay lẹ chân một chút, để cậu đỡ phải động tay là được.

Tống Dĩ An đang rửa bát trong bếp nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng chạy ra mở. "Hai người về khi nào vậy?"

"Bọn ta về sáng nay." Vừa nói, Bùi Tranh vừa bước vào nhà, tiện tay đưa giỏ cho Tống Dĩ An.

Tống Dĩ An tò mò vén tấm vải phủ giỏ lên: "Đây là gì vậy?"

Bạch Đào không khách khí, tự tìm chỗ ngồi xuống: "Quà cảm ơn của Lục ca, còn nhờ ta nhắn lại, mấy ngày lễ Đoan Ngọ vừa rồi làm phiền huynh nhiều, cảm ơn huynh đã giúp đỡ."

"Lục ca khách khí quá!" Đã là huynh đệ thân thiết, Tống Dĩ An cũng chẳng vòng vo, trực tiếp mở giỏ ra xem.

"Ui chao, nghiên mực này nhìn nước màu cũng tốt quá, còn có cả bút lẫn giấy nữa. He he, vậy ta không khách sáo, nhận luôn nhé, để Lục ca phải tốn kém rồi."

Bạch Đào chống cằm cười: "Ta thì chẳng chuẩn bị gì nhiều, chỉ biết miệng nói cảm ơn huynh thôi."

Tống Dĩ An cẩn thận cất kỹ đồ: "Miệng nói cũng không cần, để ta ăn ké hai bữa cơm là được."

Bạch Đào cười: "Vậy thì không bằng hôm nay luôn đi."

"Được thôi, vừa hay sáng nay ta với Đại Ngưu đã thả lưới ngoài sông, đợi chiều thu lưới xong sẽ mang qua."

Bạch Đào không ngờ lại trùng hợp vậy, Tống Dĩ An bọn họ cũng thả lưới: "Gần đây thích hợp bắt cá lắm sao? Vừa rồi Lâm Tầm còn mượn ta cái lưới."

"Mấy ngày rồi không mưa, hôm nay trời lại oi ả, nhiều cá lên mặt nước thở, dĩ nhiên là thích hợp rồi. Nhưng đoán chừng tối nay sẽ đổ mưa đấy." Tống Dĩ An nói.

Bạch Đào ngẩng đầu nhìn tán cây bất động: "Mưa cũng tốt, ta thấy mực nước sông Thanh Hà đã hạ thấp rồi, mấy cây ớt nhà ta cũng đang cần tưới."

Tống Dĩ An nhớ tới món thịt xào ớt cay hôm nọ, sắc mặt hơi phức tạp: "Ớt nhà ngươi... cũng không cần chăm bẵm kỹ vậy đâu."

"Sao mà không được, ta còn mong nó ra thật nhiều quả đây." Bạch Đào hớn hở nói, "Đợi cuối hạ khai khẩn thêm ít đất, trồng một lứa đậu mùa đông, sang năm xuân sẽ trồng đầy ớt."

Bùi Tranh nghe vậy thấy hơi quen tai, thoáng ngẩn ra rồi mới nhớ ra, hóa ra trước khi ăn thử ớt, mấy câu này đều là chính y từng nói.

"Trồng nhiều thế liệu có ăn hết không?"
Nghĩ đến vị cay kia, y bỗng hơi hối hận, giọng cũng nặng trĩu.

"Sao mà không hết, ta còn lo không đủ đấy." Bạch Đào hào hứng, "Không phải ta đã nhờ huynh ghi cho ta một cái danh sách sao? Mấy món đó làm ra cần bao nhiêu ớt chứ, ít nhất cũng phải mấy trăm cân mới đủ."

"Còn hoa tiêu nữa, lúc đó mình qua chỗ Vu đại phu mua nhiều vào, hắn có mối nhập hàng, chắc giá sẽ rẻ hơn."

Cậu nói mà không hề để ý đến nỗi lo lắng của Bùi Tranh, ngược lại còn càng nói càng hăng.

Nghe đến mấy trăm cân, Tống Dĩ An nuốt nước bọt đánh ực, lén liếc Bùi Tranh ánh mắt "tự cầu phúc đi".

Bạch Đào vẫn còn đang mơ mộng về vương quốc ớt của mình: "Đến lúc đó phơi đầy cả sân, nhất định trông sẽ rất hoành tráng. An ca, khi ta làm thành món ngon, ta chia cho huynh ít phần nhé."

Tống Dĩ An vội xua tay: "Không, không cần đâu. Ngươi đã thích thì ta không tranh với ngươi, sang năm trồng nhiều rồi hãy nói."

"Không cần khách sáo." Bạch Đào cười,
"Giờ trồng cũng nhiều lắm rồi, chia ra chút cũng chẳng sao. Ta dự định muối thật nhiều ớt, lúc đó làm các món như gà xào ớt ngâm, thịt xào ớt ngâm, còn có lẩu cá chua cay ớt ngâm, thịt xông khói xào cũng cho ít vào."

Nói đến đây, nước miếng cậu suýt trào ra, đôi mắt cũng sáng rực lên: "Đến lúc đó ta mời mọi người ăn tiệc toàn món ớt muối luôn!"

Tống Dĩ An nghe xong bữa tiệc toàn cay ấy, lập tức vớ lấy ấm nước uống lấy uống để: "Đến lúc đó xem đã, nếu ta rảnh thì mới đi..."

Bạch Đào mắt đảo đảo: "Yên tâm, đợi huynh có thời gian ta mới làm."

"Khụ khụ khụ!" Tống Dĩ An bị nước trà sặc đến ho khan, vội vẫy tay, "Thật sự không cần, ta không có phúc hưởng đâu."

"Ha ha ha, ha ha ha ha!"

Bạch Đào cười đến mức ngả người dựa lên người Bùi Tranh, thân mình rung lên từng đợt: "An ca sợ ớt vậy sao? Huynh tin ta đi, ăn thêm vài lần là mê ngay thôi. Đến lúc đó ta sẽ nấu nhẹ thôi, không để mọi người hôm sau phải đau bụng đâu."

Bình Luận (0)
Comment