Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 175

Giờ Tỵ vừa chớm, còn gần một canh giờ nữa mới đến lúc mở cửa, nhưng trong Thiên Vị Lâu đã bắt đầu tấp nập bận rộn.

Lục Hằng giới thiệu hai đầu bếp mà mình đưa về với Bạch Đào: "Đây là hai huynh đệ sinh đôi, ca ca tên Lý Thần, đệ đệ tên Lý Dương. Đừng nhìn họ còn trẻ, mới hơn 20 tuổi thôi, nhưng làm việc rất gọn gàng. Từ lúc hơn 10 tuổi đã bắt đầu học bếp rồi."

Bạch Đào làm sao mà chê người ta trẻ được.

Bản thân cậu có thể làm được nhiều món cũng là nhờ thời hiện đại mạng internet phát triển, thông tin giao lưu thuận tiện, món ăn phong phú.

Huống hồ cậu cũng chẳng phải đầu bếp chính quy gì, tuổi còn chẳng lớn bằng hai người này.

Ở thời cổ đại, học nghề đều phải trải qua một thời gian dài cực khổ từ việc chạy vặt quét dọn mới có thể học được chút ít tay nghề thực thụ.

Bạch Đào đem một số món Nam mà thời đại này còn chưa phổ biến dạy cho hai người, từ nguyên liệu đến các loại gia vị, nước chấm đều không hề giấu giếm.

Hai huynh đệ ban đầu học trong tâm trạng vừa lo lắng vừa kính trọng, dù sao những bí quyết như vậy ở đây toàn là truyền qua mấy đời, đâu có ai dễ dàng đem ra dạy như vậy.

Bạch Đào tất nhiên không phải ngốc.

Cậu đã hỏi trước Lục Hằng, biết trong khế ước của hai người có điều khoản rõ ràng: những món học được ở Thiên Vị Lâu tuyệt đối không được đem ra ngoài để kiếm lợi riêng.

Muốn đảm bảo hương vị món ăn đồng nhất, cậu đương nhiên phải dạy hết sức, nếu không làm ra món ăn không ngon, thiệt thòi cũng là chính mình, cậu còn đang ngồi đợi chia lợi nhuận đây.

Tuy vậy, cậu cũng không cứng nhắc bắt họ phải làm y như đúc, vì bản thân cậu không phải dân chuyên nghiệp.

Nếu có thể nhờ những người chuyên nghiệp này giúp món ăn cải tiến ngon hơn, chẳng phải càng tốt sao?

Ngoài ra, Bạch Đào còn kể cho hai huynh đệ nghe về những món cậu từng nghe tới mà chưa có cơ hội làm thử, như xá xíu mật ong, Phật nhảy tường v.v.

Hai huynh đệ cũng là người siêng năng, thật lòng yêu thích nấu nướng, đặc biệt là dám mạnh dạn thử nghiệm.

Một phần cũng nhờ Lục Hằng chịu chi, nguyên liệu cứ thế mà để cho họ thoải mái thực hành.

Sau Tết Đoan Ngọ, lượng khách của tửu lâu có phần giảm nhẹ, nhưng vào giờ cơm thì vẫn chật kín chỗ.

Dù sao món ăn ngon, lựa chọn lại nhiều, hơn nữa khách còn có thể yêu cầu chỉnh sửa món ăn hợp khẩu vị, chuyện này ở trấn nhỏ như thế này quả thật là lần đầu tiên xuất hiện.

Hai huynh đệ theo Bạch Đào học việc mấy ngày, cũng đã nắm được bảy tám phần tay nghề.

Sau bữa tối, Bạch Đào trò chuyện với Lục Hằng: "Huynh đi đâu mà đào được hai báu vật thế?"

Lục Hằng cười nói: "Nói ra cũng nhờ ta gặp may thôi. Hôm đó ta định vào mấy tửu lâu nổi tiếng trong Kinh thành để thử món, tình cờ trông thấy cái vị nhà giàu hay lui tới tửu lâu của mình dịp Đoan Ngọ đang rẽ vào một con hẻm nhỏ. Ta tò mò, liền nhìn theo. Vừa khéo thấy hai người này bị người ta cầm gậy đuổi ra ngoài."

"Ban đầu ta cũng không định lo chuyện bao đồng, nhưng nghe thấy hai người họ đang cầu xin quản sự trả tiền công cho sư phụ của họ, nói là muốn dùng số tiền đó để lo mai táng cho sư phụ."

Lục Hằng kể tiếp: "Quản sự đó không những không trả tiền, còn cười nhạo, nói muốn tiền thì bảo sư phụ bọn họ tự tới mà lấy. Hai huynh đệ nghe vậy giận không chịu nổi, tay không lao lên đánh nhau với người ta, kết quả là bị đánh cho một trận.

Ta thấy vậy sao mà chịu nổi, đang định xông lên ngăn thì mấy kẻ cầm gậy đánh người đã bị đá bay hết. Mà người ra tay, động tác còn vô cùng thành thạo, sau đó thuận tay nhét cho hai huynh đệ một cái túi tiền.

Ta nhìn kỹ mới nhận ra, hóa ra lại là thuộc hạ của cái vị nhà giàu kia. Mấy ngày Đoan Ngọ trước, cũng nhờ bọn họ mà bọn ta kiếm không ít bạc. Ta đang định đi qua chào hỏi thì đám thủ hạ đó đã xách cả quản sự lẫn đám đánh người kéo đi. Hai huynh đệ nhận tiền công còn thiếu của sư phụ, mặc dù cũng sợ bọn đánh người kia, nhưng vẫn run run đem túi tiền trả lại.

Ta nhìn thấy nhân phẩm này đúng là không tệ, nghĩ bụng sư phụ bọn họ chắc cũng là người đàng hoàng, thế là tiến lại hỏi xem có cần giúp gì không. Hỏi ra mới biết, sư phụ bọn họ là đầu bếp của tửu lâu bên cạnh.

Một tháng trước đột ngột mắc bệnh nặng, để chạy chữa đã bán sạch gia sản. Hai đứa vốn là trẻ mồ côi, được ông ấy nhặt về nuôi nấng từ nhỏ. Từ hơn 10 tuổi đã bắt đầu học nấu nướng, ngày thường cũng chỉ làm tiểu nhị trong bếp sau của tửu lâu, kiếm chẳng được mấy đồng.

Đến khi sư phụ lâm bệnh, tất cả tiền dành dụm cũng đổ vào chạy chữa, thành ra đến tiền hậu sự cũng không có. Hai huynh đệ nghĩ đến tháng này còn một phần lương chưa lĩnh, mới đến xin, kết quả bị đuổi ra ngoài như vậy."

"Thế là ta bảo bọn họ làm hai món theo đơn ngươi đưa, không ngờ làm ra còn ngon bất ngờ. Hỏi thêm mới biết, sư phụ của bọn họ đối với hai người rất nghiêm khắc, nhưng cũng chịu khó dạy dỗ tận tình, đúng thật vừa là thầy, vừa như cha vậy."

Bạch Đào lại lạc đề, hỏi: "Vậy tang lễ của sư phụ bọn họ đã lo xong chưa?"

Lục Hằng thở dài: "Lo thì lo xong rồi, nhưng người còn chưa được an táng đâu. Bởi vì tiền không đủ, đạo sĩ chỉ làm nửa buổi pháp sự thôi."

Bạch Đào: "..."

Thế giới rộng lớn, chuyện lạ quả thật không thiếu.

Ngày 11 tháng 5, Bạch Đào vốn còn muốn ở lại Thiên Vị Lâu giúp thêm một ngày nữa, nhưng bị Bùi Tranh không chút thương tiếc kéo về nhà.

Cùng bị "áp giải" về còn có Cố Tư Nam.

Bởi vì Lục Hằng đã tìm được chưởng quầy thích hợp, mà Vu đại phu cũng lo lắng cho sức khỏe của phu lang nhà mình, sợ không chịu nổi áp lực.

Còn Hổ Tử thì không theo Bạch Đào bọn họ về thôn Thanh Hà.

Đó là quyết định đã được nhóc và Ngọc ca ca bàn bạc kỹ càng sau khi đọc xong bức thư Bạch Đào gửi.

Tối hôm đó, Ngọc ca nhi liền hỏi cha nương mình, từ đó biết được thời gian chuyển nhà chính xác.

Mà Hổ Tử, sau khi biết là đầu tháng 7, lập tức ỉu xìu như cà tím bị sương đánh, chỉ thiếu nước rơi nước mắt.

Có điều, nhờ vào từng câu hỏi của Bạch Đào và bức thư dài thật dài kia, Hổ Tử cũng hiểu ra, nếu chia ly là chuyện không thể tránh, thì những ngày còn bên nhau phải thật vui vẻ, phải thật tốt mà bầu bạn, để lưu giữ thật nhiều hồi ức đẹp đẽ.

Bạch Đào còn nói, chia tay như vậy không có nghĩa là sẽ không bao giờ gặp lại.

Hai người không những có thể viết thư cho nhau, mà còn có thể nhân kỳ nghỉ tới thăm nhau.

Thậm chí còn hỏi hai đứa, có phải chỉ vì một năm nửa năm không gặp mà sẽ không còn là bạn tốt của nhau nữa hay không.

Hai đứa nhỏ lúc đó vừa thấy tờ giấy này, không cần suy nghĩ đã kiên quyết lắc đầu.

Cho nên cuối cùng, tuy rằng Hổ Tử và Ngọc ca nhi đều rất buồn, nhưng vẫn không khóc lóc, cũng không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn chấp nhận.

Hổ Tử còn quyết định, trong hơn một tháng còn lại này, dù thế nào cũng sẽ không đi đâu khác, lúc nào cũng phải theo sát bên Ngọc ca nhi.

Hai đứa còn bàn bạc với nhau, thống nhất tần suất gặp mặt, mỗi tháng ít nhất phải viết cho nhau bao nhiêu phong thư.

Lúc bàn bạc, nói ra thì rành rọt đâu ra đấy, trông chẳng khác gì mấy ông cụ non.

May mà Ngọc ca nhi cũng rất phối hợp, Hổ Tử nói gì cậu cũng gật đầu đồng ý, chỉ là cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Hổ Tử, ngươi có biết viết thư không?"

Hổ Tử — người mà ngay cả số chữ biết viết còn chưa tới trăm — đỏ mặt tía tai, lớn tiếng nói: "Ta, ta có thể học! Ngươi dạy ta ngay bây giờ đi!"

Bình Luận (0)
Comment