Thuộc hạ đứng sau lưng nam tử kia nghe xong câu đó thì hoảng sợ hít sâu một hơi lạnh.
Chưa từng có ai dám nói với chủ tử bọn họ như vậy, cho dù là những người không biết thân phận thật của ngài ấy, cũng không dám mạnh miệng, bởi khí chất và cách ăn mặc của chủ tử luôn khiến người ta phải e dè cân nhắc.
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ thật sự sắp có người chết ở đây?!
Nam tử bị gạt tay kia thu lại vẻ thờ ơ trên mặt, nhưng cũng không nổi giận như thuộc hạ lo sợ.
Động tác hắn ta lưu loát, dùng tay còn lại lấy luôn thùng rút thưởng, nhanh chóng rút ra hai cái thẻ tre đặt lên bàn trước mặt Tống Dĩ An.
Thẻ tre chạm vào mặt bàn vang lên âm thanh khe khẽ, nam tử mặt không đổi sắc, lạnh nhạt mở miệng: "Tống phu tử quả là người vui buồn không che giấu."
Nói xong câu đó, hắn ta quay người bước ra khỏi Thiên Vị Lâu, hoàn toàn không đề cập gì đến giải Nhất cả.
Không ngờ đối phương cứ thế mà đi mất, Tống Dĩ An có chút ngơ ngác nhìn về phía cửa.
Lục Hằng thở phào một hơi, dùng khuỷu tay huých hắn một cái: "Đừng nhìn nữa, người đi rồi. Mai nếu hắn còn đến, ngươi tốt nhất tránh đi. Người này có chút bản lĩnh thật đó."
Hắn lo, nếu lại đến lần nữa, vị công tử khó đối phó kia sẽ đập luôn cái Thiên Vị Lâu này mất. Dù sao đối phương cũng là kiểu người tùy hứng, coi trời bằng vung.
Không biết có dò ra được lai lịch không, Lục Hằng tính tối nay tranh thủ tới chỗ huyện thái gia một chuyến, xem có nhận ra người này không.
"Biết rồi, Lục ca." Tống Dĩ An nhặt hai cái thẻ tre trước mặt lên, giơ lên trước mắt quan sát kỹ, phát hiện hai góc có dấu mài mòn, nếu không nhìn kỹ thật khó phát hiện.
Hắn nhắm mắt lại, tự mình dùng tay cảm nhận, phát hiện bằng cảm giác tay thì không phân biệt được các góc khác nhau, dù gì dấu vết cũng rất nhẹ.
Sau đó, hắn lại dùng ngón cái ra sức ma sát những góc khác, kết quả là ngón tay cái đỏ ửng đau rát, mà các góc thẻ tre vẫn chẳng hề suy chuyển.
Tống Dĩ An bĩu môi, lẩm bẩm: "Quỷ lực quái gì, cái đồ cứng như đá mà hắn còn bóp được, tay chắc không phải làm từ đá đấy chứ."
Nói xong thì đầy vẻ ghét bỏ ném hai cái thẻ tre đã bị đánh dấu trở lại thùng rút thưởng.
Hôm nay nghỉ sớm hơn hôm qua một chút, Bạch Đào ăn xong bữa khuya, lại bảo Bùi Tranh cõng cậu đi xem bảng tin nhắn.
Tờ giấy có chữ của Bạch Đào dán ở đầu bảng đã được thay mới, nội dung lần này là: "Mọi người thích ăn món gì nhất?"
Bên dưới lại là một đống bình luận khen món ăn của Thiên Vị Lâu ngon tuyệt.
Bạch Đào hứng thú quét mắt qua một lượt, phát hiện ra có không ít người nói thích ăn vịt quay.
"Tranh ca, huynh có thích ăn vịt quay không? Hay là mai chúng ta đặt trước một hai con đi, không thì tới tối e rằng chính mình cũng chẳng còn phần."
Mấy ngày nay vịt quay bán rất chạy, nhưng cả nhóm cộng lại mới chỉ ăn hết một con, mà cũng là khi Bạch Đào bày ra chén gia vị khô để mọi người nếm thử mới ăn được.
Bùi Tranh đương nhiên nghe theo lời cậu: "Được, để sẵn hai con."
Y cũng đang tính toán sau này về nhà sẽ làm luôn một cái lò quay vịt, muốn ăn lúc nào cũng được.
Xem xong bình luận, Bùi Tranh lại truy hỏi Lục Hằng về chuyện tìm đầu bếp.
Vẫn là bốn chữ: chưa có tiến triển.
Lục Hằng trả lời có chút chột dạ, nhưng thật sự cũng không còn cách nào khác, đầu bếp giỏi các món phương Nam, ở vùng đất phía Bắc của Kinh thành thế này đúng là khó tìm.
Bùi Tranh hơi cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì.
Bạch Đào cười, nhéo nhéo tai Bùi Tranh: "Không sao, mấy đầu bếp khác chẳng phải cũng bận rộn từ sáng tới tối sao, ta xào thêm mấy ngày rồi cũng quen."
Bùi Tranh đặt Bạch Đào lên ghế bên cạnh, tỉ mỉ xoa tay cho cậu: "Em không giống bọn họ."
Bạch Đào bật cười: "Chẳng phải cũng là hai mắt một mũi, ngoài kinh nghiệm kém hơn chút thì khác chỗ nào?"
Bùi Tranh chỉ dùng một tay, dễ dàng nắm gọn cả hai cổ tay Bạch Đào trong lòng bàn tay mình: "Em xem cổ tay của Vương đầu bếp, phải to gấp đôi em, cầm chảo còn không vất vả như em."
Bạch Đào: "..."
Cái tay này mà đi chơi bóng rổ chắc cũng không tệ.
Cái chảo sắt trên bếp to nặng khủng khiếp, thân hình Bạch Đào so với mấy đầu bếp khác thì quả thực kém xa.
Mỗi lần thấy đôi tay trắng trẻo mềm mại kia của Bạch Đào loay hoay với cái chảo lớn dày cộp, Bùi Tranh đều lo cổ tay cậu sẽ gãy mất.
—
Hôm nay, bánh ú cũng bán sạch sẽ.
Bùi Tranh và Lục Hằng vẫn làm như tối qua, chuẩn bị sẵn nguyên liệu cần dùng cho ngày mai.
Vu đại phu dẫn Cố Tư Nam bước vào Thiên Vị Lâu, vừa vào đã thấy Bạch Đào đang gục trên bàn ngủ say.
"Ngủ cũng sâu ghê."
Vu đại phu nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt Bạch Đào, theo bản năng liền đưa tay bắt mạch cho cậu.
Mạch tượng của Bạch Đào chỉ cần sờ nhẹ là bắt được, ấn mạnh một chút thì hơi yếu nhưng không trống rỗng.
Vu đại phu thu tay lại, nói: "Xem ra mấy hôm nay mệt quá rồi, cơ thể cũng bắt đầu hư nhược."
Cố Tư Nam nhẹ tay kéo Vu đại phu về phía sân sau nơi liên tục vang lên tiếng động: "Biết người ta mệt rồi thì đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi."
Vừa vào hậu viện, hai người đã thấy mấy tên hán tử đang xắn tay áo bận rộn.
Tống Dĩ An bình thường tay chỉ quen cầm bút, lúc này cũng đang vung dao chặt sườn heo muối.
Thấy không ai chú ý tới mình, Vu đại phu đành phải lên tiếng: "Muộn thế rồi còn bận rộn sao?"
"Vu đại phu?"
Nghe thấy tiếng, Lục Hằng vội vàng ra đón: "Sao các người tới đây? Mau ra phía trước ngồi, chỗ này bừa bộn lắm."
"Phía trước ta thấy Bạch Đào đang ngủ, không tiện quấy rầy."
Vu đại phu cũng xắn tay áo, định giúp một tay: "Hôm qua Trương Lộ Sinh tới chỗ ta mượn đồ, tiện thể nhắc tới Thiên Vị Lâu, còn nói Bạch Đào ăn cơm cũng phải tranh thủ từng chút, bận bịu vô cùng. A Nam nghe vậy liền muốn tới xem có thể giúp được gì không. Thật ra sáng nay đã định tới rồi, nhưng sáng sớm bên thôn bên cạnh có một ca nhi ngã gãy chân, ta một mình không tiện xử lý, A Nam phải ở lại giúp ta. Vì vậy bọn ta mới phải đi đêm tới đây, mà ta cũng không yên tâm để em ấy đi một mình, nên đi cùng luôn."
"Có Nam ca giúp thì còn gì bằng, A Khanh mà biết chắc chắn cũng sẽ rất vui. Chỉ tiếc lúc này em ấy lại không có ở đây."
Lục Hằng tất nhiên biết rõ Cố Tư Nam là một thiên tài kinh doanh.
Đừng nhìn hắn hiện giờ đang ở thôn Thanh Hà dưỡng bệnh, chứ thực ra vẫn đang làm một vài món buôn bán nhỏ.
Công thức dầu gội và kem đánh răng bán ở các hiệu thuốc lớn trong trấn đều là do Cố Tư Nam nghĩ ra.
Đặc biệt là kem đánh răng, đủ loại công dụng khác nhau.
Trước đây, những món đó chỉ được bán ở các tiệm tạp hóa, nhưng từ sau khi Vu đại phu bàn bạc hợp tác với các hiệu thuốc, kem đánh răng tạp hóa chẳng còn bán nổi nữa.
Ban đầu Lục Hằng vẫn nghĩ là Vu đại phu tự nghĩ ra, mãi đến khi nhận ra Nam ca, mới biết tất cả đều là công sức của đối phương, Vu đại phu chẳng qua chỉ là người đi thực hiện.
—
Thiên Vị Lâu có Cố Tư Nam giúp đỡ, Lục Hằng dứt khoát giao luôn chức chưởng quầy cho hắn, còn mình thì thúc ngựa chạy thẳng lên Kinh thành tìm đầu bếp.
Bởi vì hắn biết, nếu còn không đi nhanh, có khi chẳng biết ngày nào sẽ bị Bùi Tranh đấm cho ngã lăn ra đất.
Trước khi đi, Bạch Đào đưa cho hắn hai công thức món ăn, bảo hắn thử yêu cầu ứng viên nấu thử.
Một món thì kiểm tra tay nghề dùng dao, món còn lại kiểm tra kỹ thuật nắm lửa.
Về phần mùi vị và hình thức món ăn thì người bình thường cũng nếm ra được, huống chi Lục Hằng lại còn là người khá kén ăn.
Tuy yêu cầu không tính là quá cao, bởi vì Thiên Vị Lâu vốn không phải loại tửu lâu cao cấp, mà đầu bếp quá giỏi thì lại quá đắt, bọn họ thuê không nổi.
Lúc mới tới Kinh thành, Lục Hằng còn lo đầu bếp tốt sẽ không chịu về trấn nhỏ với mình.
May mắn là vận khí hắn không tệ, đến ngày thứ ba thì đã tìm được hai đầu bếp khá ổn.
Món dưa chuột áo tơi cắt tỉa vuông vắn đẹp mắt, món thịt heo xào chua cay thì thịt mềm vị chuẩn.
Sau khi thương lượng giá cả và thu xếp mọi việc ổn thỏa, sáng sớm hôm sau, Lục Hằng liền đưa hai người đó về trấn.