Nghe xong câu đó, Tống Dĩ An lập tức biết đối phương muốn rút thăm, cả người liền không ổn chút nào.
Việc tính số lần rút thăm là dựa trên tổng tiêu trước khi chiết khấu, mà đối phương tiêu đến hơn 3 lượng bạc, chẳng phải sẽ được rút 15, 16 lần sao?
Nếu lại để đối phương rút trúng giải Nhất, hắn sẽ thật sự thấy tiếc thay cho Lục Hằng và Bạch Đào.
Thuộc hạ bên cạnh cũng rất kinh ngạc, chủ tử nhà mình từ khi nào lại hứng thú với mấy trò thế này?
Lục Hằng thì hơi đau đầu, cảm thấy vừa nãy mình đúng là lắm miệng thừa lời. Bình thường khách nhân chỉ rút một hai lần, cho dù trúng nhì thì họ cũng vẫn có lời, dù gì Ngũ Phương Trai cũng là sản nghiệp của nhà họ. Nhưng người này một lần đến cả chục lần, nếu vận khí hơi tốt một chút, e rằng sẽ lỗ mất.
Nghĩ lại lúc ban đầu cùng Bạch Đào đặt ra quy tắc hoạt động này, bọn họ nào ngờ sẽ có người tiêu tới mức này.
Trước khi đưa thùng cho đối phương, Tống Dĩ An còn cố ý lắc lư mấy cái, hy vọng thẻ tre ghi giải Nhất có thể tự giác, trốn kỹ vào một xó nào đó.
Nam tử kia hờ hững thò tay vào thùng, mò mẫm hồi lâu vẫn chưa rút ra cái thẻ nào.
Tống Dĩ An đứng bên cạnh chờ đến mức muốn trợn trắng mắt, nhưng bây giờ hắn xem như người của Thiên Vị Lâu, không thể làm mất mặt tửu lâu, chỉ đành cố gắng nặn ra nụ cười giả lả: "Phiền vị khách nhân này nhanh một chút, phía sau còn có khách khác đang đợi."
Nam tử kia quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy phía sau có người đang chờ rút thăm, bèn ra hiệu bằng ánh mắt cho thuộc hạ.
Thuộc hạ lập tức hiểu ý, móc ra một thỏi bạc đưa cho vị khách đang đợi kia, khách nhân kia cười tít mắt nhận lấy bạc rồi rời đi.
Tống Dĩ An: "......"
Người này có bệnh à?
5 lượng bạc mà nói cho là cho, vậy mà vẫn nhất quyết phải ở đây rút thăm?
Nam tử kia vốn không biết trong lòng Tống Dĩ An đang gào thét mắng chửi, chỉ chăm chú dùng tay cảm nhận những khác biệt tinh tế giữa các thẻ tre trong thùng. Hồi lâu sau, hắn mới lấy ra miếng đầu tiên.
Tống Dĩ An vừa nhìn thấy thẻ tre, lập tức cười thầm trong bụng, ngoài mặt thì bình thản chỉ tay về phía đĩa bánh chưng bên cạnh: "Trúng thẻ trắng thì được nhận một cái bánh ú, vị khách này cứ tự chọn."
Thế nhưng nam tử chẳng hề để ý đến câu nói đó, chỉ hơi dùng sức ở đầu ngón tay, khẽ chà xát thẻ tre mấy cái, sau đó ném trở lại thùng.
Tống Dĩ An tùy tiện lắc lắc thùng một chút, ra hiệu cho đối phương tiếp tục rút.
Kết quả, mấy lần tiếp theo, nam tử kia đều chỉ rút trúng thẻ trắng, khiến nụ cười trên mặt Tống Dĩ An cuối cùng cũng không giấu được nữa.
Ha ha, tay đen đến mức này đúng là đáng đời!
Về chuyện này, hắn chỉ có thể thầm cảm thán một câu: tự làm tự chịu.
Nam tử kia thấy ý cười nơi đáy mắt Tống Dĩ An, khẽ nhướng mày, vừa tiếp tục rút thăm vừa mở miệng tự giới thiệu: "Ta đơn danh một chữ Hàn, Tống phu tử có thể gọi ta là Hàn đại ca."
Tống Dĩ An lập tức cạn lời.
Bình thường người ta tự giới thiệu với người không quen đều chỉ nói họ, còn người này vừa mở miệng đã nói tên, lại còn muốn mình gọi hắn ta là "đại ca", cái mặt dày này là thế nào vậy?
Đối với sự im lặng của Tống Dĩ An, nam tử kia cũng chẳng để tâm, chỉ yên lặng đưa thẻ tre mới rút cho Tống Dĩ An xem.
Tống Dĩ An nhìn thẻ tre, thấy vẫn là thẻ trắng, trong lòng cười không ngớt, miệng thì vẫn giữ giọng điệu châm chọc nhưng lại nói với ngữ khí đặc biệt dễ nghe: "Từ một góc độ khác mà nói, vận khí của Hàn công tử thật sự rất tốt, người có thể liên tục rút trúng thẻ trắng như ngài, ta đây đúng là lần đầu tiên thấy."
"Vậy sao? Ta cũng cảm thấy vận khí của ta không tệ." Nam tử cười cười, chờ Tống Dĩ An ném thẻ tre trở lại thùng rồi lại tiếp tục rút.
Kết quả lần này khi lấy ra, mặt trên vẫn trống trơn.
Tống Dĩ An dứt khoát bê cả giỏ tre đựng bánh mú bên cạnh đặt thẳng lên trước mặt nam tử, cười tươi rói: "Hàn công tử lần này muốn chọn vị nào?"
"Những cái bánh trước đã đủ rồi." Nam tử vừa nói vừa lật ngược thẻ tre trong tay, để lộ mặt có chữ ra.
Tống Dĩ An lập tức sững người.
Cái gì đây?! Chẳng lẽ là vận khí tích góp từ mấy lần trước bùng nổ rồi sao?!
Nam tử cũng không cho Tống Dĩ An cơ hội phản ứng, thản nhiên đưa tay lật tấm giấy che bên cạnh giải Nhất ra, khóe môi cong lên, chậm rãi đọc dòng chữ viết trên đó.
"Miễn phí bữa này?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc đến ngơ ngác của Tống Dĩ An, tâm trạng của nam tử càng thêm vui vẻ.
Hắn ta nhẹ nhàng hất tay, vứt thẻ tre trở lại vào thùng, sau đó còn rất tự giác lắc lắc thùng rút thưởng.
Lần tiếp theo lại rút trúng giải Nhất, hắn ta còn cẩn thận đặt miếng gỗ ngay trước mặt Tống Dĩ An: "Tống phu tử, ngươi nói, nếu ta rút thêm vài lần nữa, mấy bữa cơm sắp tới của ta chẳng phải đã có chỗ lo rồi sao?"
Nếu đến lúc này mà còn không hiểu là mình đang bị đối phương chơi xỏ, vậy thì Tống Dĩ An mình đây đúng là tên ngốc.
Tống Dĩ An nén giận trong lòng, nghiến răng nói: "Hàn công tử, gian lận không phải hành vi của quân tử."
Nam tử lại chậm rãi rút ra một cái thẻ tre khác vẫn là giải Nhất.
Hắn ta thản nhiên nói: "Ta chưa từng nói ta là quân tử."
Lục Hằng bên cạnh định bước lên hòa giải, nhưng thuộc hạ rất biết nhìn thời thế kia đã nhanh tay rút đao chắn trước mặt hắn, còn tiện tay ném túi tiền lên quầy.
Chỉ có điều, gã đã đánh giá sai người.
Lục Hằng không hề khách sáo, thẳng tay ném túi tiền trả lại, rồi đẩy phăng cây đao chắn trước mặt ra.
Thuộc hạ kia biết chủ tử nhà mình đang chơi rất hứng, nếu lúc này làm hắn ta mất hứng, thì kẻ xui xẻo sẽ chẳng ai khác ngoài mình và cái người đang bị trêu kia.
Gã vội vàng kéo Lục Hằng lại, thấp giọng nói: "Phiền chưởng quầy đừng lên tiếng lúc này. Nếu chủ tử tức giận, vị Tống phu tử này e là khó giữ được đầu."
Gã cố ý nói quá lên, chính là muốn khiến chưởng quầy không dám can thiệp.
Lục Hằng nghe vậy quả nhiên im lặng, dù sao đối phương nhìn thế nào cũng không phải người dễ chọc.
Tống Dĩ An lúc này tức đến đau gan, giận dữ đưa tay hất phắt bàn tay đang định tiếp tục rút thăm của nam tử kia ra: "Xin lỗi, ta là chính nhân quân tử, không thể nhìn nổi tiểu nhân dùng mấy thủ đoạn hạ lưu thế này!"