Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 172

Lục Hằng vẫn đang vùi đầu tính sổ, từ sớm đã đoán được Bạch Đào chắc chắn sẽ vui khi đọc được những lời nhắn.

Không ngờ vừa quay đầu đã thấy Bạch Đào như chú chim nhỏ mổ thóc, liên tục hôn lên mặt Bùi Tranh.

Khóe miệng Lục Hằng giật giật, vội vàng quay lại, trong lòng không nhịn được nhớ tới người phu lang đang đợi mình đón về.

Mà ngay bên cạnh hắn, Tống Dĩ An thì đang chuyên tâm giúp đỡ kiểm sổ sách.

Lục Hằng liền lấy cùi chỏ chọc chọc cậu: "Nghe nói Đại Ngưu cuối năm cũng thành thân, đến lúc đó chỉ còn mình ngươi đơn lẻ thôi, không sợ cô đơn à?"

Tống Dĩ An bất đắc dĩ cầm lấy bàn tính: "Không cần đợi đến lúc đó, bây giờ đã đơn rồi. Bạch Đào với Tranh ca thì không cần nói, cả ngày dính nhau như sam, Đại Ngưu cũng suốt ngày mở miệng ngậm miệng đều là Thanh ca nhi... Có lúc ta cảm thấy mình chẳng hợp với bọn họ chút nào."

"Vậy bây giờ ngươi thật sự không có ý định thành thân sao?"

"Không có, một mình cũng tốt."

Tống Dĩ An nói vậy là thật lòng, hơn nữa Bạch Đào và bọn họ cũng chẳng phải loại người có đôi rồi liền bỏ rơi bạn bè, thành ra hắn cũng chẳng cảm thấy cô đơn.

Xem xong bảng lưu niệm, Bạch Đào lại bảo Bùi Tranh cõng mình tới trước quầy.

Sau đó vỗ vỗ vai Bùi Tranh, ra hiệu muốn xuống.

Bùi Tranh đã có chút "nghiện" cõng người rồi, đành luyến tiếc đặt cậu xuống.

Bạch Đào lấy tay nghịch nghịch tờ giấy dán bên cạnh giải Nhất: "Hôm nay không ai rút trúng giải Nhất à?"

Lục Hằng đối chiếu xong sổ sách, cũng đứng dậy bước tới bảng nhỏ: "Nói ra cũng kỳ lạ, đúng thật chẳng ai rút được giải nhất. Ta còn lo có người nói Thiên Vị Lâu chúng ta gian lận."

Bạch Đào cười híp mắt, kéo tay Bùi Tranh nhét vào hộp bốc thăm: "Thử xem huynh có bốc được cái gì."

Bùi Tranh cũng không chọn, tiện tay rút đại một miếng thẻ tre, còn chưa kịp nhìn đã đưa thẳng cho Bạch Đào.

Bạch Đào cầm thẻ, nhìn thấy trên đó trống trơn, không nhịn được cười đến vai cũng run run: "Tranh ca, vận khí huynh không tốt chút nào nha."

Nhớ tới quy định bốc trúng thẻ trắng được tặng bánh ú, Bạch Đào hỏi luôn: "Bánh ú còn thừa không?"

Lục Hằng đáp: "Chỉ còn lại chút bánh ú chay, mấy loại khác đều hết rồi."

"Tuy nói ngày mai trừ phi trúng thưởng mới tặng bánh ú, nhưng nghĩ chắc cũng có không ít người muốn mua thêm, ngày mai chúng ta tới sớm một chút, gói thêm vài mẻ."

Vừa nghe Bạch Đào nói vậy, Bùi Tranh theo bản năng nhíu mày, nắm lấy tay Bạch Đào: "Ngày mai để ta đến là được, em ngủ thêm một lát."

Bạch Đào lắc lắc tay Bùi Tranh, nũng nịu: "Không sao đâu, bận thêm mấy ngày nữa là xong. Lục ca nói rồi, qua Đoan Ngọ sẽ cho ta một cái hồng bao thật to đó, hơn nữa ta cũng muốn cùng huynh làm việc."

Thiên Vị Lâu quy định thời gian kinh doanh là từ đầu giờ Ngọ đến đầu giờ Hợi, tức từ 11 giờ sáng đến 9 giờ tối.

Mà nguyên liệu được đặt sẽ giao tới trước 9 giờ sáng, để bếp kịp chuẩn bị nguyên liệu và các món cần nấu trước như vịt quay, món hấp...

Nếu còn phải gói thêm bánh ú, thì ít nhất 8 giờ sáng mọi người đã phải bắt đầu bận rộn rồi.

Bùi Tranh biết không nói lại được Bạch Đào, đành để cậu ngoan ngoãn ngồi nghỉ, còn mình thì chạy vào bếp, đem gạo nếp và các loại đậu cần dùng cho ngày mai ra ngâm nước.

Thấy Tống Dĩ An và Lục Hằng cũng tới giúp, Bùi Tranh dứt khoát lấy một khối thịt muối xuống rửa sạch, tính cắt sẵn thành hạt lựu, ngày mai đỡ bận hơn.

Lục Hằng nhìn đống bát đũa chưa rửa, bỗng nhớ ra chuyện gì: "Tống phu tử, mấy món để trên bàn ngươi mà chưa động tới, ta đều chia cho bọn tiểu nhị mang về ăn rồi. Người đặt món đó rốt cuộc là thế nào vậy?"

Lúc trước hắn nhìn thấy tiểu nhị bê một đống thức ăn còn nguyên xuống, cứ tưởng có chuyện gì, hỏi ra mới biết là có người gọi món cho nhã gian số 2.

Tống Dĩ An vừa xắn tay áo rửa đậu xanh, vừa đáp: "Ta cũng không biết tên kia bị gì nữa, miệng thì nói bồi tội xin lỗi, nhưng thái độ thì vô cùng cứng rắn."

Lục Hằng giúp nhấc chậu nước lớn đổ đi: "Chẳng lẽ giữa các ngươi có thù oán gì?"

Tống Dĩ An cười cười: "Người ta ấy hả, giàu có tới mức ta còn chẳng quen biết, nói gì thù oán. Trong những người ta quen, giàu nhất cũng chỉ có Lục ca thôi."

Lục Hằng dở khóc dở cười: "Ngươi đừng đùa ta, ta mà tính giàu có gì cho cam."

Nếu nói người giàu nhất mà hắn quen biết, thì phải kể đến chính phu lang nhà mình. Khi Cố Tư Khanh còn ở biên thành, hắn thật sự rất có tiền, tiền đầy bụng cũng chỉ là chuyện nhỏ. Lúc hai người vừa quen biết, nhà họ Cố vẫn chưa đem toàn bộ gia sản quyên tặng cho biên quân. Lần đầu tiên Lục Hằng gặp Cố Tư Khanh, đối phương không phải đeo vàng mang ngọc, thì cũng là khoác lông chồn đội áo lông cừu, ngay cả thưởng tiền cũng toàn là nắm vàng, đúng nghĩa giàu đến mức vô nhân tính.

Lúc mọi người đang bận rộn trong bếp, Bạch Đào đã gục đầu ngủ thiếp đi trên bàn. Cuối cùng vẫn là Bùi Tranh cõng cậu về, việc rửa mặt thay đồ cũng đều do hắn lo liệu. Đợi đến khi Bùi Tranh tắm rửa xong, lên giường thì Bạch Đào đã ngủ rất say.

Y nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên môi cậu, giống như mọi ngày, khẽ nói một câu: "Ngủ ngon."

——

Vì hôm qua bận bịu, lần này Lục Hằng cẩn thận hơn, tạm thời mang theo mấy người hầu từ nhà tới, bao gồm cả đầu bếp.

Phải nói cách làm này của hắn thật đúng đắn: còn chưa đến hai khắc nữa mới mở cửa, vậy mà bên ngoài Thiên Vị Lâu đã tụ tập không ít người.

Tống Dĩ An vốn không cần phụ trách quảng bá nữa, coi như là người nhàn rỗi nhất trong nhóm. Ban đầu hắn định đề nghị đóng vai tiểu nhị trông coi cửa hàng, nhưng bị Lục Hằng từ chối, nói rằng như vậy sẽ làm tổn hại hình tượng của phu tử.

Tống Dĩ An lại chẳng giỏi cắt rau nấu nướng, thế là hắn nhận nhiệm vụ hướng dẫn mọi người rút thăm phát quà.

Kết quả không khéo, lại tình cờ gặp đúng người hôm qua. Hắn "bốp" một tiếng gập quạt lại, lập tức quay người, lưng đối mặt với quầy.

Nam tử mắt tinh kia vừa liếc một cái đã nhận ra hắn, nhưng sau khi xác nhận rõ ràng, hôm qua đối phương không phải người mình cần tìm, cũng chẳng buồn quan tâm tới vị "Tống phu tử" nhìn chẳng giống phu tử này nữa.

Thấy bằng khóe mắt người nọ lên tầng hai, Tống Dĩ An mới dám xoay người lại, dùng quạt gõ nhẹ lên quầy: "Lục ca, cái thẻ thành viên mà Bạch Đào nói hôm nọ, tuy giờ vẫn chưa thực hiện, nhưng ta thấy có thể làm cho người kia một cái."

Lục Hằng nói: "Vừa nhìn đã biết không phải người thường lui tới trấn chúng ta."

Tống Dĩ An lắc lắc thùng rút thăm: "Chính vì vậy mới nên làm cho hắn một cái thẻ thành viên. Người ta nhìn qua đã biết không thiếu tiền, để hắn bỏ ra một khoản lớn làm thành viên, đợi người ta đi rồi, chúng ta chẳng phải lời chắc sao?"

Thấy Tống Dĩ An mang đầy cảm xúc cá nhân, Lục Hằng chỉ cười lắc đầu: "Chúng ta là tửu lâu làm ăn lương thiện, không làm những chuyện thất đức đó."

Tống Dĩ An vốn cũng chỉ thuận miệng nói chơi, thấy có người tới chỗ Lục Hằng tính tiền thì cũng im lặng không nhắc nữa.

Người tới tính tiền là khách trong nhã gian trên lầu, tổng cộng tiêu gần năm trăm văn, có thể rút thăm hai lần, nhưng vẫn không trúng giải Nhất.

Đợi khách đi khỏi, Tống Dĩ An tò mò tự mình rút thử mấy lần, kết quả cũng chẳng trúng được giải Nhất.

Đến tận sau giờ cơm trưa, vẫn chưa ai rút trúng giải Nhất, trong khoảng thời gian đó Tống Dĩ An cũng thử lại vài lần, đến mức nghi ngờ liệu có phải thẻ tre ghi giải Nhất đã bị mất rồi không.

Theo lý, giải Nhất không bị rút trúng thì tửu lâu nên thấy mừng mới phải, nhưng Lục Hằng bên cạnh lại bắt đầu sốt ruột. Nếu còn không có ai trúng, thật sự sẽ khiến người ta nghĩ Thiên Vị Lâu của bọn họ đang giở trò gian dối.

Tống Dĩ An dứt khoát đổ hết các thẻ tre trong thùng rút thăm ra kiểm tra, không ngờ làm rơi hai thẻ xuống đất. Một vị khách đi ngang tiện tay nhặt lên giúp.

Đang cắm cúi kiểm tra trên bàn xem có mảnh nào ghi giải Nhất hay không, Tống Dĩ An nghe vậy liền thuận miệng nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhận lấy hai thẻ tre từ tay đối phương.

Vừa cầm tới trước mắt nhìn, liền phát hiện một trong hai thẻ chính là giải Nhất mà mọi người vẫn chưa ai trúng, còn mảnh còn lại chỉ là thẻ trắng.

Hắn bất ngờ ngẩng đầu nhìn người đã giúp mình nhặt đồ, vừa thấy rõ mặt đối phương, nụ cười mới hiện trên môi lập tức cứng lại, hắn cúi đầu không nói lời nào, nhanh chóng bỏ hết mấy thẻ tre trên bàn trở lại thùng rút thăm.

Lục Hằng vội mở miệng: "Vị khách quan này muốn tính tiền phải không?"

Nam tử kia không đáp lời, nhưng thuộc hạ bên cạnh lập tức đưa ra túi tiền, lên tiếng xác nhận.

Lục Hằng lấy hóa đơn thu từ nhà bếp ra, vừa bấm ngón tay tính toán vừa âm thầm kinh hãi trong lòng.

Không hổ là người vừa nhìn đã biết có tiền, bữa cơm này tiêu tốn gần 3 lượng bạc, ngay cả loại rượu đắt nhất cũng được đối phương gọi như nước trà.

Phải biết rằng, dù là khách lên nhã gian tầng hai, chi tiêu cũng chỉ nhỉnh hơn mức tối thiểu một chút thôi, dù sao nơi này cũng chỉ là một trấn nhỏ, sức tiêu thụ có hạn.

"Chiết khấu 2 phần xong là tổng cộng 2 lượng 600 văn, đây là phiếu thu, ngài giữ lấy. Bên cạnh có thùng rút thăm, nếu có hứng thú ngài có thể thử một lần."

Mặc dù Lục Hằng đoán rằng người như vậy chắc chẳng thèm hứng thú với trò chơi này, nhưng vẫn khách sáo nhắc một câu.

Nam tử kia liếc nhìn Tống Dĩ An vẫn đang cúi đầu giả vờ chỉnh lý thùng rút thăm, đối phương rõ ràng không muốn hắn ta đi rút thăm.

Thuộc hạ biết chủ tử mình cũng không quan tâm tới mấy trò này, hơn nữa hôm qua chủ tử cũng không nhắc gì tới việc rút thăm, liền nhận lấy bạc thối lại từ tay Lục Hằng, nói một câu "Không cần."

Kết quả, nam tử kia liếc sang tấm bảng nhỏ bên cạnh ghi quy tắc rút thăm, lại nhìn sang Tống Dĩ An đang có vẻ muốn đuổi người đi, trong mắt hiện lên chút hứng thú trêu chọc.

"Làm phiền Tống phu tử cho ta rút thăm trúng thưởng."

Bình Luận (0)
Comment