"Tranh Tử, Trương thúc của cháu đã chuẩn bị xong chim nhạn cả rồi."
Lan thẩm đứng dậy khép cửa, rồi từ trong ngực móc ra một tờ danh sách đưa cho Bùi Tranh.
"Đây là bảng sính lễ thông thường khi cưới phu lang, cháu xem rồi chuẩn bị."
"Đa tạ thẩm thẩm." Bùi Tranh nhận lấy, chăm chú xem một hồi, rồi ngẩng đầu hỏi, "Vậy có danh sách của hồi môn không?"
Lan thẩm cười lấy ra thêm một tờ khác: "Ta nghĩ nếu đã định theo lễ nghi, e rằng cũng sẽ cần dùng tới cái này. Sợ Bạch Đào không biết chuẩn bị thế nào, ta liền chuẩn bị sẵn một tờ."
"Không cần Bạch Đào chuẩn bị của hồi môn, là cháu chuẩn bị." Bùi Tranh nói câu này với ngữ điệu thản nhiên, song những người khác trong phòng thì không giữ nổi bình tĩnh.
An ca nhi chớp mắt: "Ơ... tức là, bên huynh ấy phải đưa sính lễ?"
Không nhìn ra đấy, Bạch Đào lại ghê gớm như vậy?
Bùi Tranh vẫn chăm chú xem xét bảng đồ cưới, thản nhiên đáp: "Cũng là ta chuẩn bị."
Lời này làm Trương Lộ Sinh bên cạnh ngẩn người: "Huynh... vừa chuẩn bị sính lễ, lại chuẩn bị của hồi môn, chẳng phải là tự mình cưới mình sao?"
Lan thẩm liền giơ tay gõ bốp một cái lên đầu Trương Lộ Sinh: "Con nói cái gì linh tinh thế hả!"
Bùi Tranh thu xếp cẩn thận hai tờ danh sách, thần sắc ôn hòa: "Em ấy nói, giữa chúng ta ai cưới ai, ai gả ai cũng thế thôi. Mà ta, chỉ muốn đem tất cả những gì ta có cho em ấy."
An ca nhi nghe xong, hai mắt lập tức sáng rỡ: "Không ngờ có ngày lại được nghe Bùi đại ca nói ra những lời thế này! Huynh và Đào ca thật sự rất xứng đôi! Ta sẽ ủng hộ hai người suốt đời!"
Khóe môi Bùi Tranh khẽ cong: "Đa tạ."
Tống Dĩ An thì suốt quá trình chỉ trưng ra một bộ dạng khiếp sợ, chỉ biết cảm thán trong lòng: quả nhiên tình cảm là thứ đáng sợ nhất. Xem kìa, người từng như kẻ chẳng buồn nhìn đời, giờ thành ra bộ dạng gì rồi?
Trương Lộ Sinh sau khi bị nương mắng, liền quay sang tìm an ủi từ người yêu: "Huynh đã không định để Đào ca biết chuyện, vậy cũng không tiện tự mình chuẩn bị mọi thứ. Nếu huynh tin tưởng, chúng ta có thể thay huynh mua sắm."
Bùi Tranh gật đầu: "Tất nhiên ta tin mọi người. Chỉ là... ta đã đưa hết bạc cho Bạch Đào rồi. Đợi ta vào núi săn được chút đồ đổi tiền, nhân tiện lúc lên trấn sẽ mua sắm. Có điều... cần làm phiền mọi người cất giữ giúp ta vài ngày. Ta đã chọn được ngày, 18 tháng 5 là ngày tốt, ta dự định hôm đó tới cửa."
Tống Dĩ An kinh ngạc: "Huynh giao hết cho Bạch Đào rồi? Một đồng cũng không giữ lại?"
Bùi Tranh không hiểu vì sao Tống Dĩ An lại tỏ ra kinh ngạc đến vậy, nghiêm túc đáp: "Ta thấy Trương thúc vẫn đem bạc kiếm được giao cho Lan thẩm, nên cũng làm theo. Chuyện ấy có gì không ổn sao?"
An ca nhi bật cười: "Huynh và cha nương ta không giống nhau đâu."
Bùi Tranh nghiêm mặt: "Khác thế nào?"
An ca nhi nghịch ngợm chỉ vào phụ thân mình: "Cha ta là thành thân xong rồi mới giao hết tiền bạc cho nương ta quản. Còn huynh với Đào ca... hai người còn chưa thành thân, huynh đã nóng lòng vậy rồi."
Bị nhắc tới bất ngờ, Trương thúc tuổi tác đã không còn trẻ, cũng có chút ngượng ngùng: "Tranh Tử đã tình nguyện đưa, cứ để nó đưa đi. Đã quyết cùng nhau sống trọn đời thì đâu cần câu nệ tiểu tiết. Huống hồ, Bạch Đào cũng không phải người tầm thường, tự mình cũng kiếm được tiền, cho dù chưa thành thân cũng chẳng sao."
Khóe môi Bùi Tranh nở nụ cười càng sâu: "Bạch Đào rất lợi hại, so với ta còn kiếm tiền giỏi hơn, cũng rất thông minh."
Tống Dĩ An bỗng nhớ tới Khâu Đại Ngưu, hình như khi nhắc tới Thanh ca nhi, đối phương cũng nở ra cái kiểu cười đần độn kia, chỉ là còn ngốc hơn cả Tranh ca của hiện tại.
Ngày hôm ấy là Tết Đoan Ngọ, trên trấn vô cùng náo nhiệt, Thiên Vị Lâu cũng bận rộn mãi tới tận giờ Hợi mới tiễn được vị khách cuối cùng.
Không ít món ăn đã bán sạch ngay từ lúc cơm chiều, sau đó lại phải phiền Lục Hằng sai Bùi Tranh đi phố Tây mua thêm chút nguyên liệu về, nếu không thực sự không đủ dùng.
Ngay cả hải sản cùng các món "mạnh" khác cũng tiêu thụ hết sạch, doanh thu hôm nay quả thực rất khả quan.
Lujc Hằng thấy mọi người đã cực nhọc suốt ngày, bèn phát cho mỗi tiểu nhị một bao lì xì 30 văn, rồi cho họ về nghỉ sớm.
Những chén đĩa chưa rửa cũng để lại đến mai, bởi hôm nay ai nấy đều đã mệt mỏi rã rời.
Lúc này, Bạch Đào đã mệt tới mức nhấc tay cũng khó, Bùi Tranh đau lòng, cứ kiên nhẫn xoa bóp cho cậu.
Cuối cùng y nhịn không được, quay sang hỏi Lục Hằng: "Đã có tin tức gì về người thay thế đầu bếp chưa?"
Lục Hằng vừa gẩy bàn tính, vừa áy náy lắc đầu: "Vẫn chưa tìm được, e rằng còn phải làm phiền Trăn đệ thêm vài hôm nữa. Các ngươi có thể qua bên kia xem tường lưu niệm, hôm nay có rất nhiều khách để lại lời nhắn đấy."
Bạch Đào vừa nghe liền tỉnh táo hẳn, cả người lập tức nhào lên người Bùi Tranh, "Tranh ca, phiền huynh vác ta qua đó một chuyến."
Bùi Tranh dứt khoát cõng Bạch Đào lên lưng, vững vàng bước tới trước bảng lưu niệm.
Phía trên cùng bảng lưu niệm, dán một tờ giấy, nét chữ nguệch ngoạc viết: "Cảm ơn mọi người đã ghé thăm Thiên Vị Lâu, đối với bất cứ món ăn nào cũng có thể ghi lại cảm nhận nhé."
Góc dưới bên trái còn ký tên: Một đầu bếp yêu sạch sẽ và siêng năng.
Có lẽ chính nhờ dòng chữ xấu xí buồn cười ấy cùng lối xưng hô tinh nghịch, mới khiến thực khách thêm phần gần gũi, bất kể chữ đẹp hay xấu, cũng đều nhiệt tình để lại lời nhắn.
"Haha, nhìn ra được đại trù rất yêu sạch sẽ, chén đĩa tinh tươm, bày biện cũng cực kỳ đẹp mắt."
"Món ta thích nhất chính là bánh ú ở đây! Ngày mai ta còn muốn đến ăn nữa!"
"Nhiều món ở đây ta mới thấy lần đầu, quả thật là tửu lâu rất khác biệt, mùi vị cũng rất tuyệt vời."
"Cá giòn xốt chua ngọt ngon lắm! Hôm nay ta còn may mắn trúng nhì giải rút thăm, được hẳn hai phần lễ hộp!"
Trên tường, đầy những lời khen tặng các món ăn, mà trong đó có không ít là do chính tay Bạch Đào nấu nướng.
Bạch Đào từng chữ từng câu đọc ra, trong mắt ngập tràn ý cười, vui vẻ không gì sánh được.
Cậu bất ngờ cúi xuống, hôn nhẹ lên mặt Bùi Tranh một cái: "Giờ ta cảm thấy ta đã hồi máu đầy bình rồi! Ngày mai lại có thể chiến thêm một trận nữa!"