Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 170

Nam tử dung mạo tuấn tú lạnh lùng cười khẩy: "Chẳng mấy chốc sẽ nhận ra thôi."

Lúc này, dù có ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra người tới không có ý tốt, huống chi Tống Dĩ An vốn lanh lợi.

Có điều,  hắn tự nhủ từ sau khi tới thôn Thanh Hà năm ngoái, chưa từng kết thù oán với ai, càng chưa từng quen biết kẻ nào nhìn qua đã biết là gia thế không tầm thường như vậy.

Vì thế hắn lễ độ thi lễ: "Tại hạ nghĩ các vị đã nhận nhầm người. Tại hạ thực sự chưa từng gặp các vị."

Thấy người trước mặt ăn nói nhã nhặn, lễ độ như thế, nam tử kia cũng cẩn thận hồi tưởng lại lời thuộc hạ đã miêu tả: Cầm quạt xếp, thân khoác trường sam xanh, khí chất nho nhã, chiều cao chừng năm thước rưỡi, hôm nay còn sẽ ghé qua Thiên Vị Lâu mới khai trương.
Những điều kiện ấy cộng lại, thế nào cũng chỉ trùng khớp với người trước mắt.

Nam tử mặt lạnh lùng hỏi Tống Dĩ An: "Vậy vừa rồi bọn họ gọi ngươi là An công tử, vì sao ngươi không phủ nhận?"

Tống Dĩ An cười áy náy: "Tên tại hạ cũng có chữ An, chỉ là ở cuối, nên nhất thời sững sờ."

Tên họ có thể tuỳ tiện bịa ra, nên nam tử cũng không dễ dàng tin lời cậu, lại hỏi tiếp: "Họ tên đầy đủ là gì? Nhà ở đâu?"

Giọng điệu đối phương thật sự chẳng thể gọi là khách khí, khiến Tống Dĩ An cũng hơi nổi giận: "Xin thứ lỗi, tại hạ không tiện tiết lộ."

Dứt lời, hắn nhìn hai gã đại hán đang chắn trước mặt, ôn hòa nói: "Tại hạ có việc gấp phải xuống lầu, phiền hai vị tráng sĩ nhường đường."

Hai thuộc hạ liếc nhìn nam tử, thấy hắn ta không ra hiệu, bèn vẫn đứng chặn trên bậc thang.

Tống Dĩ An "soạt" một tiếng mở quạt xếp, mày hơi nhíu lại: "Đã nói không quen biết, chẳng lẽ còn muốn mạnh bạo ép buộc?"

Nam tử cũng cau mày, như đang cân nhắc có nên ra tay hay không, nhưng nơi này đông người, rõ ràng không tiện.

Đúng lúc ấy, Lục Hằng được tiểu nhị thông báo, vội vã chạy tới lầu gác, chưa nhìn rõ tình hình đã cao giọng: "Xin mấy vị nhường đường, trên lầu còn không ít khách chờ dùng bữa, tiểu nhân không thể bưng đồ lên được."

Nam tử nghe vậy liền bước từng bước ép sát Tống Dĩ An, Tống Dĩ An đành lùi trở lại tầng hai, hai gã đại hán cũng nhân đó theo lên lầu.

Lục Hằng lo mấy người kia gây chuyện trong tiệm, lúc này mới nhìn rõ là ai, vội vàng cất tiếng: "Tống phu tử? Không phải ngươi đang dùng bữa trong nhã gian sao?"

Nam tử kia nghe được cách gọi này, lùi lại một bước: "Ngươi họ Tống, là phu tử?"

Tống Dĩ An bực mình đảo mắt một cái, không thèm để ý đến hắn ta, chỉ tiếp tục đi xuống lầu: "Lục ca, ta ra ngoài thanh toán, không ngờ lại đụng phải kẻ mắt mù."

Nam tử biết đối phương đang mỉa mai mình nhận nhầm người, vội vàng thay đổi thái độ, thu liễm khí thế, hạ giọng xin lỗi: "Thất lễ, vừa rồi nhận nhầm người, quấy rầy rồi."

Dứt lời, hắn ta xoay người bước vào một nhã gian bên cạnh. Qua cánh cửa còn chưa đóng hẳn, có thể thấy người trong phòng vừa trông thấy hắn ta, liền đồng loạt đứng dậy hành lễ.

Nam tử chỉ khẽ giơ tay, mọi người lập tức yên vị trở lại, kế đó cửa gian phòng cũng được đóng kín.

Lục Hằng thu lại ánh mắt đang dừng trên hai gã đại hán canh ngoài cửa, dẫn Tống Dĩ An xuống lầu: "Lúc ta tới, thấy không khí căng thẳng quá, còn tưởng ngày khai trương đầu tiên đã có kẻ tới gây chuyện."

Tống Dĩ An cũng bất đắc dĩ: "Người kia hình như đang tìm ai đó tên An công tử gì đó, chắc do diện mạo ta có vài phần giống nên hắn ta nhất quyết không tin, thái độ còn cực kỳ tệ. Nếu không nhờ Lục ca đến kịp, ta còn lo bọn họ sẽ động thủ bắt người."

Về tới quầy, Lục Hằng nhỏ giọng: "Nhìn cách ăn mặc cùng chất liệu y phục của hắn ta, chắc chắn không phải hạng nhà giàu tầm thường đâu."

Tống Dĩ An nhún vai: "Mặc kệ, ta cũng chẳng quen biết."

Nói xong, hắn lấy tiền ra: "Đúng rồi, ta tới tính tiền, gian số 2 Vân Đường Hiên."

Lục Hằng vội ngăn: "Không cần, hôm nay còn chưa kịp cảm tạ ngươi tới giúp, sao lại để ngươi trả tiền."

Tống Dĩ An vẫn lấy bạc ra: "Cái này phải phân rõ, hơn nữa hôm nay ta mời khách, lần sau ta nhất định không khách sáo với Lục ca."

Thấy đối phương nhất quyết, Lục Hằng cũng không tiện tranh giành, đành nói: "Được rồi, tổng cộng 420  văn, ta bớt cho một chút, tám phần giá, cả thảy 300 văn."

Tống Dĩ An vừa cười vừa đưa 300 văn ra: "Lục ca bớt khéo thật, bớt một cái 120 văn."

Lục Hằng nhận lấy tiền, còn đặc biệt ghi chú riêng đơn này, đề phòng sau này đối chiếu sổ sách xảy ra sai sót, rồi nói: "Đi rút thăm đi, ngươi có thể rút hai lần đấy."

Tốn Dĩ An nhận lấy phiếu: "Để ta ăn xong nhờ người rút hộ. Lục ca, ta lên trước đây."

Nào ngờ vừa quay người, hắn liền đụng phải Bạch Đào đang đẩy Bùi Tranh nhanh chân đi lên.

"Ngươi bận rộn xong rồi à?"

Bạch Đào lắc đầu: "Sao có thể, nghe nói Lan thẩm tới, ta lên chào một tiếng, tiện thể ăn hai miếng cơm."

Giờ đã vào chính Ngọ, Bạch Đào đói tới mức bụng dán lưng, định tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi ăn tạm vài miếng.

Tống Dĩ Qn nghi hoặc hỏi: "Ngươi lại nghe đâu ra chuyện này?"

"Cố ca vừa gặp, lập tức tới nói với ta."
Bạch Đào đáp, rồi nhanh chân chạy vào nhã gian, chào hỏi gia đình Lan thẩm.

Lan thẩm thấy hai người tới, vội vàng niềm nở mời: "Chắc hai đứa còn chưa ăn cơm, nếu không chê, mau ngồi xuống ăn cho nóng."

Bạch Đào cười, nhận lấy hộp cơm chiên trứng từ tay Bùi Tranh: "Đương nhiên không khách sáo rồi, còn tự mang cơm theo đây."

An ca nhi tò mò hỏi: "Khách nhiều như vậy, huynh còn có thời gian tự mình làm cơm?"

Bạch Đào vừa cầm đũa vừa ăn, đáp: "Có bàn khách gọi cơm chiên trứng, ta không để ý thấy người ta dặn phải làm vị ngọt, đợi tới lúc bưng ra mới phát hiện, thế là suất này thành của ta luôn."

Bùi Tranh thấy Bạch Đào ăn vội vàng, sợ cậu bị nghẹn, liền rót cho cậu một chén trà.

Y biết Bạch Đào còn phải lập tức quay lại hậu trù, nên cũng không khuyên đối phương ăn chậm, giờ phút này chỉ mong Bạch Đào có thể ăn no bụng.

Bùi Tranh còn liên tục gắp những món Bạch Đào thích vào bát, để cậu ăn cùng với cơm chiên cho tiện.

Tống Dĩ An đang gắp rau thì tay khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Cơm chiên trứng vị ngọt là thứ gì vậy? Khẩu vị cũng quá lạ lùng rồi."

Bạch Đào ra sức gật đầu tỏ ý tán thành: "Cho nên ta mới không chú ý tới phần ghi chú ngay từ đầu. Có điều, chữ của người gọi món viết khá đẹp, mà dù sao cũng là khách trên lầu hai, ta cũng quên mất cụ thể là gian nào rồi."

Chỉ có nhã gian trên lầu mới chuẩn bị giấy bút cho khách tự mình ghi món, hoặc để tiểu nhị ghi hộ. Vì thế, chỉ những tiểu nhị phục vụ tầng hai mới cần biết chữ, dĩ nhiên công tiền cũng cao hơn, bởi người biết chữ mà chịu làm tiểu nhị thực sự chẳng nhiều.

"Rốt cuộc cơm chiên trứng vị ngọt là cái quái gì thế?" Tống Dĩ An đang nói thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, hắn vừa đứng dậy ra mở cửa vừa nói, "Nghe xong ta cũng thấy hơi tò mò muốn thử."

Vừa dứt lời, quay đầu lại liền nhìn thấy nam tử kia đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng, quần áo hoa mỹ, vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Tống Dĩ An lập tức nhíu mày, phản xạ muốn đóng cửa lại.

Nam tử phản ứng cực nhanh, vươn tay chống cửa, còn dùng sức mạnh đẩy cửa ép vào.

Sau đó ra hiệu cho tiểu nhị phía sau bưng thức ăn vào.

"Vừa rồi có chỗ mạo phạm, đây là lễ vật tạ lỗi."

Tống Dĩ An dùng hết sức cũng không đóng nổi cửa, nghe đối phương nói tới bồi tội, liền tức đến bật cười: "Ha! Lần đầu tiên ta thấy còn có người ép buộc kẻ khác nhận lễ tạ lỗi như vậy. Phiền ngài dọn hết mang đi, lễ này ta nhận không nổi."

Nam tử nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng người trong phòng, lại lần nữa xác nhận Tống Dĩ An không phải kẻ hắn ta cần tìm, lúc này mới thu tay.

Trước khi quay người rời đi, hắn ta còn liếc nhìn Tống Dĩ An, lạnh nhạt nói một câu: "Thêm đường vào cơm chiên trứng, vị không tệ, khuyên ngươi thử xem."

Tống Dĩ An cười lạnh đáp trả: "Rình trộm nghe lén cũng không phải hành vi của quân tử. Còn nữa, khẩu vị của ngài, quả thực khác người, y như bản thân ngài vậy."

Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt đối phương, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Quay đầu lại, liền thấy mọi người trong phòng đang trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt đều hỏi: Người đó là ai vậy?

Bạch Đào ăn uống thần tốc, tuy cũng tò mò, nhưng thời gian gấp gáp, đành len lén kéo tay Bùi Tranh, rồi vẫy tay với mọi người: "Ta đi làm việc trước, mọi người cứ từ từ ăn. Đặc biệt là Tranh ca, hôm nay làm toàn việc nặng, phải ăn nhiều vào."

Sợ Bùi Tranh lại chạy ra sau bếp giúp đỡ, trước khi ra khỏi cửa, Bạch Đào còn vội vã dặn thêm: "An ca, trông chừng Tranh ca giúp ta, đừng để huynh ấy vào hậu trù, giờ qua bữa rồi, cũng không bận rộn gì nữa."

Tống Dĩ An đột ngột bị giao nhiệm vụ, suýt thì bị nước trà sặc chết, nhìn bóng lưng đã biến mất của Bạch Đào, khổ sở lẩm bẩm: "Ta nào trông nổi Tranh ca."

Nghĩ một hồi, hắn nảy ra ý, lập tức quay đầu nhìn về phía Bùi Tranh: "Tranh ca, huynh phải nghe lời Bạch Đào đó. Làm phu quân người ta, phải nghe lời phu lang."

Bùi Tranh mặt không đổi sắc, thản nhiên gật đầu: "Ừ."

Bình Luận (0)
Comment