Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 169

Khi cả nhà Lan thẩm đến được Thiên Vị Lâu, bên trong đã chật kín người, thậm chí ngoài cửa còn đang xếp hàng.

Trương Lộ Sinh có chút sửng sốt: "Chúng ta còn định tới ủng hộ cho náo nhiệt, xem ra chẳng cần thiết nữa rồi."

Trước khi rời thôn, Bạch Đào đã đến nhà Lan thẩm một chuyến, báo trước về việc khai trương Thiên Vị Lâu, cũng là để phòng ngừa Lan thẩm tới nhà tìm không gặp người.

Lan thẩm hỏi rõ thời gian khai trương, vốn định hôm nay nhân dịp Tết Đoan Ngọ dẫn cả nhà lên trấn ăn bữa ngon, coi như tự thưởng cho mình.

Dù sao đây cũng là tửu lâu mà Bạch Đào tham gia mở, nghĩ thế nào đi nữa thì tay nghề chắc chắn không kém.

Vì vậy họ cố ý đến ngay sát giờ cơm trưa, chỉ không ngờ việc buôn bán lại tốt đến vậy.

Một tiểu nhị đang kiên nhẫn rót trà cho khách chờ ngoài cửa, tươi cười nói với Lan thẩm: "Hiện tại trong tửu lâu chỉ còn lại một phòng nhã trên tầng hai, hôm nay khai trương đặc biệt ưu đãi, chỉ cần tiêu phí 388 văn là dùng được, chứ bình thường thì phải 500 văn đấy."

Cả nhà Lan thẩm tuy đi đông người, nhưng cũng không tiêu hết ngần ấy tiền, nên họ từ chối, nói sẽ chờ thêm.

Tiểu nhị nghe vậy bèn bưng vài cái ghế ra mời họ ngồi, đồng thời đưa cho Trương thúc một tấm thẻ gỗ: "Ngài là số 7, phía trước còn sáu bàn nữa, phiền ngài kiên nhẫn chờ một lát."

Trương thúc tò mò nhận lấy thẻ số, ngó quanh một vòng mới phát hiện những người ngồi bên cũng cầm tấm thẻ như vậy.

Tiểu nhị lại rót trà cho mấy người, rồi mới lui sang một bên đứng đợi.

Lan thẩm nhấp một ngụm trà, ghé sát tai An ca nhi thì thầm: "Chỗ này tiếp đãi quả thật chu đáo, còn chưa kịp bước qua cửa đã có người bưng ghế mời ngồi, lại dâng cả trà nóng."

An ca nhi đã hơi đói, ngửa đầu uống cạn chén trà: "Chắc là muốn giữ chân những người định bỏ đi."

Trương Lộ Sinh nếm thử trà, thấy không còn nóng nữa mới đưa cho tức phụ: "Cách này hay đấy, nếu cứ đứng ngoài chờ thế này, đúng là dễ khiến người ta nản lòng mà bỏ đi."

Lúc này, Tống Dĩ An đã thay bộ quần áo khác, cũng gỡ bộ râu giả, vừa thấy vài người họ ngồi ngoài, liền vội vã bước tới chào hỏi: "Lan thẩm, Trương thúc, mọi người cũng tới ủng hộ Bạch Đào sao?"

Mọi người cùng đứng dậy: "Ừ, đúng dịp Tết Đoan Ngọ, muốn lên trấn ăn một bữa ngon."

Tống Dĩ An ngó vào trong tiệm: "Trong bếp giờ bận lắm, Bạch Đào đang vùi đầu trong đó, chắc ra ngoài không được đâu. Tranh ca cũng ở trong bếp giúp mổ cá chặt thịt."

Thím Lan cười: "Cứ để bọn họ bận rộn đi, chúng ta chỉ tới ăn cơm thôi."

Tống Dĩ An hỏi thăm tiểu nhị bên cạnh, biết tầng hai vẫn còn một gian phòng nhã, bèn định đưa cả nhà Lan thẩm lên lầu.

Nhưng Lan thẩm hào sảng từ chối: "Chúng ta ăn uống bình thường, không tiêu nổi từng ấy tiền đâu."

Tống Dĩ An liền kéo Trương Lộ Sinh đi vào: "Vừa hay ta cũng chưa ăn gì, bữa này để ta mời, xem như cảm ơn mọi người trong suốt một năm qua đã chăm sóc cháu ở thôn Thanh Hà. Hôm nay cháu cũng kiếm được một món kha khá rồi, mọi người đừng có khách sáo với ta."

An ca nhi vốn tính tình phóng khoáng, nghe thế liền lập tức nhấc chân theo ca ca mình vào trong. Lan thẩm đành bất đắc dĩ đi theo.

Trương thúc thì trả lại thẻ số cho tiểu nhị, còn không quên gật đầu cảm ơn một tiếng.

Trên tầng hai, mỗi phòng nhã cũng được trang bị một tấm bảng đen, thuận tiện cho khách gọi món.

Gọi xong thức ăn, An ca nhi tò mò ngó trái ngó phải, hỏi Tống Dĩ An đang ghi thêm món: "An ca hôm nay tới giúp Đào ca à? Sao không thấy Đại Ngưu ca?"

"Xem như vậy đi," Tống Dĩ An vừa viết vừa đáp, "Học đường được nghỉ lễ Đoan Ngọ, ta cũng rảnh nên tới giúp một tay, còn Đại Ngưu thì không tới."

Thực ra ban đầu hắn chỉ định tới góp vui, nào ngờ lại bị Bạch Đào lôi vào hỗ trợ, số tiền vừa khoe được kiếm hôm nay cũng chính là công sức hắn bỏ ra từ sáng tới giờ, tiếp khách, nói chuyện, quảng cáo, không ít việc tiêu hao nước bọt, may mà thành quả không tệ.

Lúc này, tiểu nhị gõ cửa phòng, được cho phép mới bước vào, nhẹ nhàng đặt đĩa xuống bàn: "Đây là bánh ú mà tửu lâu tặng nhân dịp lễ, chúc các vị khách Đoan Ngọ an khang. Nếu cần gì thêm, cứ gọi ta, ta sẽ chờ ngoài cửa."

Trương thúc có chút không quen, ngượng nghịu đáp lại: "Chúc Đoan Ngọ an khang."

An ca nhi vui vẻ vừa cười vừa bóc bánh ú: "Chắc mấy câu chúc này đều là Đào ca dạy bọn họ, đúng là phong cách của huynh ấy."

Lan thẩm chăm chú nhìn bánh ú trong tay An ca nhi: "Sao bánh ú của con đen thui thế kia?"

Tống Dĩ An vừa rót trà vừa giải thích: "Đó là bánh ú đặc sản vùng Miêu Cương, màu đen là vì trong nhân bánh có trộn tro rơm nếp. Nghe nói tro này có chứa khoáng chất tốt cho tiêu hóa."

Thím Lan kinh hãi: "Thứ đó ăn được sao?"

An ca nhi đã nhanh tay nhét luôn một miếng vào miệng: "Ăn được chứ! Không thì người ta dám bày bán sao? Còn mong làm ăn nữa không? Với lại An ca hiểu biết thật nhiều."

Tống Dĩ An bật cười: "Biết chút chút thôi."

Những thứ này sáng nay Bạch Đào đã dặn kỹ hắn, tiện cho việc quảng bá trước đám đông. May mà trí nhớ hắn không tệ, nếu không chắc chẳng làm nổi.

Đến lúc lên món, mỗi khi tiểu nhị bưng món vào đều cẩn thận đọc tên món, sau đó chắp tay cúi chào: "Các món đã đủ, xin mời các vị dùng bữa."

An ca nhi ăn mà mắt sáng rỡ: "Xương sườn hấp bột ngon ghê! Món trứng xào hoa hoè này cũng lạ, bình thường hoa hoè chỉ đem hấp cơm, không ngờ xào lên lại thơm ngon thế này."

Hắn thầm nghĩ sau này nhất định phải dẫn Văn Kiệt ca ca tới đây ăn một bữa!

Trương thúc cũng liên tục gật đầu: "Đúng như ta dự đoán, có tiểu tử Bạch Đào tham gia, mùi vị không thể nào kém được."

Ăn được nửa bữa, Tống Dĩ An lo bị giành mất cơ hội trả tiền, bèn kiếm cớ đứng dậy đi trước thanh toán.

Nào ngờ vừa tới cầu thang thì bị một nam tử anh tuấn, ăn mặc hoa lệ chặn lại. Người kia chăm chú đánh giá hắn một lượt, rồi quay đầu ra hiệu cho hai gã thuộc hạ lực lưỡng theo sau.

Hai tên tay chân nhận được mệnh lệnh, lập tức tiến lên chắn trước mặt Tống Dĩ An: "Xin mời An công tử đi theo chúng ta một chuyến."

Vẻ mặt Tống Dĩ An đầy mờ mịt: "Xin lỗi, ta không quen biết các ngươi."

Bình Luận (0)
Comment