Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 168

Khoảng một khắc sau giờ Tỵ, trước cửa Thiên Vị Lâu vang lên một tràng pháo nổ giòn giã.

Bùi Tranh và Bạch Đào mỗi người đứng một bên, cùng kéo dải lụa đỏ che biển hiệu xuống, tiếng hoan hô vang dậy giữa đám đông náo nhiệt.

Bùi Tranh cất cao giọng: "Ngày hôm nay, Thiên Vị Lâu chính thức khai trương! Để cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, trong ba ngày tới, khách hàng đến tửu lâu tiêu dùng sẽ được giảm giá 2 phần tiền."

"Đồng thời, để cùng chào đón Tết Đoan Ngọ, tửu lâu chúng ta còn chuẩn bị sẵn bánh ú miễn phí cho mọi người. Cửa hàng đã đặc biệt học hỏi từ các vùng miền khác nhau, làm ra đủ loại bánh ú mang đặc trưng từng nơi, ai cũng có thể vào quán nhận một chiếc thưởng thức, hương vị đa dạng, mặc sức chọn lựa."

Ngay sau đó, Bạch Đào cười tươi rói, chỉ vào thùng rút thăm đặt trên quầy: "Thêm nữa, trong ba ngày tới, khách nào tiêu dùng đủ 200 văn sẽ được tham gia một lượt rút thăm, tiêu 400 văn được hai lượt, cứ thế cộng dồn."

Không ít người tò mò nhìn vào trong quán: "Rút thăm là gì vậy? Nghe lạ quá."

Bùi Tranh bảo tiểu nhị mang thùng rút thăm ra, ngay tại chỗ làm mẫu cho mọi người xem: "Trong thùng rút thăm này có rất nhiều thẻ gỗ nhỏ, kích cỡ đều nhau."

"Trên mỗi thẻ gỗ đều khắc một con số khác nhau, rút trúng số nào thì là trúng thưởng tương ứng với hạng đó."

Bùi Tranh tiện tay rút ra một thẻ gỗ trong thùng, đưa cho đám đông vây quanh xem: "Như thẻ gỗ ta rút được đây là giải Nhì, có thể nhận một hộp quà Tết Đoan Ngọ do Ngũ Phương Trai tài trợ. Trong hộp quà không chỉ có bánh ú, mà còn có thêm nhiều loại bánh đặc sản của Ngũ Phương Trai."

Thấy hộp quà bánh được Bùi Tranh mở ra, có người không kìm được kinh ngạc: "Chỉ tiêu 200 văn ăn bữa cơm mà có cơ hội rút được à? Đi Ngũ Phương Trai mua riêng hộp này chắc cũng phải tốn gần trăm văn đó."

Bạch Đào đổ hết số thẻ gỗ trong thùng ra cho mọi người nhìn: "Tất nhiên là có thể rút được, chỉ là số lượng giải thưởng có hạn, nên phải xem vận khí của các ngươi thôi. Tổng cộng trong thùng có 30 thẻ gỗ: một thẻ giải Nhất, năm thẻ giải Nhì, tám thẻ giải Ba, mười thẻ giải Tư, còn lại là thẻ trắng. Nhưng ngay cả thẻ trắng cũng được tặng một cái bánh ú."

Không ít người lập tức nổi hứng, nhìn thấy giải Nhì đã hấp dẫn như vậy, vội vàng hỏi: "Vậy giải Nhất là cái gì?"

Bùi Tranh và Bạch Đào phối hợp rất ăn ý, liền kéo ra một tấm bảng đen dựng sẵn bên cạnh. Trên bảng, từ giải nhất tới giải tư đều được liệt kê từ trên xuống dưới, phía sau mỗi giải đều bị che bằng giấy dán.

"Phần thưởng gì thì tạm thời giữ bí mật." Bạch Đào cười híp mắt, lật tấm giấy che giải nhì ra, "Chỉ cần có người đầu tiên rút trúng giải còn chưa bị lật mở, thì sẽ được phần thưởng gấp đôi."

Nói xong, cậu lại cẩn thận dán tờ giấy che lên chỗ cũ: "Mặc dù giải Nhì bây giờ mọi người đều biết rồi, nhưng do không phải do khách tự tay rút, nên ta dán lại. Đến lúc đó, khách đầu tiên rút trúng giải Nhì vẫn sẽ được nhận hai phần hộp quà Tết Đoan Ngọ từ Ngũ Phương Trai."

Đứng giữa đám đông, Tống Dĩ An vừa vuốt bộ râu giả trên mặt, vừa trò chuyện với người bên cạnh: "Quà lễ Đoan Ngọ của Ngũ Phương Trai đã bắt đầu bán từ hôm kia rồi, mỗi ngày đều giới hạn số lượng. Ta cũng phải vất vả lắm hôm qua mới tranh được một hộp. Ta nói cho ngươi nghe, bánh ú bên trong thật sự ngon cực kỳ, đủ mọi hương vị, muốn ăn gì có nấy."

Có vài người không tin lắm: "Chẳng phải bánh ú đều giống nhau cả sao? Có thể khác biệt gì chứ?"

Tống Dĩ An còn chưa kịp mở miệng, thì người bên cạnh, đúng là người đã từng mua hộp quà, đã sốt ruột lên tiếng: "Vị huynh đài này nói đúng đó. Hôm qua ta cũng mua một hộp, bên trong toàn là các loại bánh ngọt được phối hợp theo chủ đề Đoan Ngọ, vừa đẹp vừa ngon. Bánh ú thì vô cùng tinh tế, làm trong ngày, lúc ta mua về còn nóng hổi nữa kia. Thậm chí còn có loại bánh ú gói hoa tươi, phu lang nhà ta thích ăn lắm. Hôm nay ta cũng định đi Ngũ Phương Trai mua thêm. Kết quả tiểu nhị ở đó nói bánh ú lần này đều do Thiên Vị Lâu làm, bảo ta đến đây mua. Không ngờ tới đây lại còn được nhận miễn phí."

Mấy người đứng quanh cũng rôm rả góp chuyện: "Thiên Vị Lâu làm bánh ú ngon vậy sao?"

"Hoa cũng có thể gói vào bánh ú hả? Ăn vào có đau bụng không?"

Tống Dĩ An xen vào: "Đương nhiên không đau bụng rồi. Bên trong toàn dùng hoa ăn được thôi, như hoa nhài, hoa cúc, mẫu đơn... Ngoài gói hoa ra, còn có bánh ú nhân thịt nữa."

"Có thể ăn được thịt trong bánh ú à?"

"Chuyện này ngươi không hiểu rồi," Tống Dĩ An ra vẻ am hiểu, "Nghe nói ở một số vùng phía Nam rất thịnh hành ăn bánh ú mặn, nên trong nhân thường có thêm thịt."

"Thiên Vị Lâu đúng là chịu chơi, tặng cả bánh ú nhân thịt luôn sao?"

"Chuyện này thì phải nói đến cái tên Thiên Vị Lâu rồi." Tống Dĩ An nâng cây quạt trang trí trên tay, chỉ về tấm bảng đen khổng lồ treo trong tiệm, "Ngươi xem thực đơn của người ta kia kìa, đều phân loại theo hương vị. Các món đặc trưng từ khắp ngũ hồ tứ hải của Nam quốc, ở đây gần như món nào cũng có. Thật đúng là không cần bước chân đi khắp Giang Nam, vẫn có thể ăn được tinh túy khắp nơi."

Đám người đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía tấm bảng đen: "Thật sự phân theo hương vị kìa! Đằng sau còn ghi luôn giá tiền!"

"Giá cũng na ná như ở Tụ Phúc Lâu nhỉ?"

Tống Dĩ An cầm quạt vỗ tay một cái: "Nhưng hôm nay còn được giảm 2 phần tiền mà, tính ra cũng tiết kiệm kha khá."

"Vậy còn chờ gì nữa, mau vào trong thử đi!"

Tống Dĩ An xòe quạt ra, cười thầm sau lớp quạt, rồi vờ như không có chuyện gì, lẫn vào một đám đông khác.

Đợi đám đông vào hết trong quán, Bạch Đào lập tức chuồn vào hậu viện, chuẩn bị đón nhận thực đơn đầu tiên của mình. Các đại đầu bếp trong bếp đều phân chia công việc rõ ràng theo từng hương vị món ăn, còn Bạch Đào chủ yếu phụ trách các món vị chua ngọt và một số món Tứ Xuyên.

Tuy hiện tại chưa có ớt, nhưng món Tứ Xuyên vốn nổi tiếng trăm món trăm vị. Ngoài vị tê cay đỏ dầu mà ai cũng quen thuộc, còn có các vị như ngọt chua, cay mặn, thơm tiêu muối, mùi sốt tương... đủ cả.

Ngay giữa căn bếp rộng lớn, trên giá gỗ cao hơn đầu người đã bày la liệt các nguyên liệu đã được cắt sẵn. Ở lò nướng ngoài sân sau, những con vịt quay đang tỏa mùi thơm ngào ngạt. Trong gian bếp hấp nghi ngút hơi nước, các xửng hấp đầy món ăn cũng đang chờ được đưa lên bàn.

Lúc này, những người đã vào đại sảnh vừa ăn bánh ú được phát miễn phí, vừa thỉnh thoảng kinh ngạc thốt lên: "Trong bánh ú này thực sự có nhân thịt kìa!"

"Ta cái này còn có cả trứng muối thật này!"

"Cái vị trà Long Tĩnh này còn có màu xanh nữa kìa!"

Bên cạnh, tiểu nhị trong quán mỉm cười tươi tắn nhìn mấy người, liếc mắt qua tấm biển trên bàn, ghi nhớ số bàn 5 trong lòng, rồi tươi cười nói: "Các vị khách quan, ngài xem muốn ăn thêm gì không?"

Một nam tử trẻ mặc áo xám ngẩng đầu nhìn tấm bảng đen: "Cái món thịt heo xào hương cá và cá giòn sốt chua ngọt này ta chưa từng nghe qua, chọn hai món này đi."

Nam tử trẻ bên cạnh cũng tỏ vẻ muốn thử đồ mới lạ: "Ta muốn thử món thịt bọc đậu ngọt bên phần món ngọt, với cả món sườn rang muối tiêu kia. Đúng rồi, ta còn muốn thêm một phần bánh ú nữa."

Tiểu nhị âm thầm tính toán trong lòng, rồi chỉ tay vào phần thực đơn ưu đãi giữa hè trên bảng: "Các vị khách quan có muốn xem thêm mấy món đặc biệt của tháng này không? Qua tháng sau là không còn đâu. Với lại, chỉ cần gọi thêm một hai món nữa là đủ 200 văn, có thể tham gia bốc thăm trúng thưởng."

"Vậy thì thêm một đĩa măng dương xào nhạt và một phần trứng xào hoa hoè đi."

Tiểu nhị lập lại toàn bộ món ăn một lần để xác nhận, sau khi không sai sót gì thì chuẩn bị truyền thực đơn vào bếp, nhưng nam tử áo xám lại vội ngăn lại: "Xin hỏi, bây giờ ta có thể đi bốc thăm luôn không?"

Bọn họ cũng nghe nói người đầu tiên bốc thăm sẽ được phần thưởng gấp đôi, mà bản thân cũng khá tò mò về trò bốc thăm này.

Tiểu nhị gật đầu: "Đương nhiên có thể. Ta sẽ dẫn các vị ra quầy, nhưng cần thanh toán trước rồi dựa vào phiếu thu mà bốc thăm."

"Được."

"Tổng cộng là 204 văn, mời các vị thanh toán bên này."

Cuối cùng, cả nhóm thống nhất giao cơ hội bốc thăm cho thiếu niên trẻ nhất mặc áo xanh.

Dù sao họ cũng là nhóm đầu tiên tham gia bốc thăm, chắc chắn sẽ có phần thưởng gấp đôi, chỉ hy vọng có thể bốc trúng giải tốt.

Thiếu niên áo xanh đưa tay vào trong thùng bốc thăm, xoay qua xoay lại một hồi, nhưng cũng không cảm giác ra được gì, đành thuận tay lấy đại một miếng gỗ ra.

Nam tử áo xám vội ghé đầu tới: "Để ta xem ngươi bốc trúng giải mấy?"

Thiếu niên áo xanh có chút thất vọng: "Là giải Ba."

Lúc này, Lục Hằng tạm thời làm chưởng quầy, từ ngăn kéo lấy ra hai thẻ ưu đãi giảm 3 phần tiền, còn ghi rõ ngày tháng lên đó: "Chúc mừng các vị đã bốc trúng giải Ba. Đây là thẻ ưu đãi trong tiệm, có hiệu lực đến hết năm nay. Vì các vị là nhóm đầu tiên bốc thăm nên sẽ được nhận hai thẻ. Mong lần sau các vị tiếp tục ghé tiệm."

Thiếu niên áo xanh nhận lấy hai chiếc thẻ tre trông có vẻ bình thường, không nhịn được thắc mắc hỏi: "Thứ này hình như dễ làm giả, chưởng quầy không sợ có người làm giả mang đến à?"

Lục Hằng cười thần bí: "Tửu lâu có cách phân biệt thật giả riêng."

Thiếu niên áo xanh cũng lễ phép, không hỏi thêm nữa.

Mấy người lại quay về bàn số 5, ngồi chờ đồ ăn được bưng lên.

Bình Luận (0)
Comment