Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 167

Bạch Đào bưng bát đũa trở lại tiểu trù phòng ở hậu viện, nghĩ tới dáng vẻ Hổ Tử tung tăng nhảy nhót, vẫn không nhịn được mà hỏi Cố Tư Khanh: "Nhà Ngọc ca nhi khi nào thì chuyển đi? Huynh định lúc nào mới nói cho Hổ Tử biết?"

Nhắc đến chuyện này, Cố Tư Khanh cũng có chút đau đầu: "Cha nương Ngọc ca nhi định nhân dịp Trung Thu mở cửa hàng ở quận thành, chậm nhất cuối tháng Bảy sẽ chuyển đi."

Buôn bán nhà Ngọc ca nhi ngày càng phát đạt, để mở rộng đường tiêu thụ và phát triển sự nghiệp, họ quyết định tới quận thành khai trương cửa hàng. Chuyện này Ngọc ca nhi cũng từng nghe cha nương nhắc qua, nên đã sớm báo trước cho Hổ Tử, nói mình có thể sẽ phải chuyển nhà.

Đây cũng là lý do vì sao Hổ Tử cứ luôn đòi đến thôn Hạ Hà.

Khi ấy, một bạn đồng học luyện võ cùng nhóc ở võ học đường, một ngày nọ mang về mấy viên đá trong suốt đẹp đẽ, còn lấy cả ngọc bội trên người ra khoe, nói đều nhặt được ở con sông trong thôn Hạ Hà m.

Hổ Tử liền tưởng rằng ngọc nhà Ngọc ca nhi cũng được làm từ những viên đá đó, còn lấy 10 văn tiền biếu bạn nhỏ kia làm phí bịt miệng, dặn đừng để lộ bí mật cho người khác biết.

Nhóc ngây thơ nghĩ rằng, nếu đến lúc đó thồn Hạ Hà thật sự có nhiều ngọc thạch như vậy, thì Ngọc ca nhi và cha nương sẽ không dọn đi nữa.

Hổ Tử không trực tiếp nói việc này cho Ngọc ca nhi hay hai người cha nhà mình, thứ nhất là muốn dành cho Ngọc ca nhi một bất ngờ, thứ hai là muốn tự mình đi xác thực xem thực hư ra sao.

Vì chuyện ấy, nhóc còn tới cửa hàng nhà Ngọc ca nhi, cẩn thận ngắm nghía từng món ngọc bày bán trong tiệm, chuẩn bị đến lúc tới thồn Hạ Hà thì đem ra đối chiếu.

Tiếc rằng dạo ấy Lục Hằng và Cố Tư Khanh đều rất bận, Hổ Tử lại không chịu nói rõ nguyên nhân, thế nên mãi không đi được.

Về sau, bởi Ngọc ca nhi không còn nhắc đến chuyện chuyển nhà nữa, Hổ Tử cũng dần dần không còn nôn nóng.

Mãi đến giữa tháng trước, lúc Bạch Đào dẫn Hổ Tử đi thôn Hạ Hà, nhóc mới tiết lộ lý do.

Kết quả, đương nhiên chỉ có thất vọng trở về, hai bên bờ sông đúng là có rất nhiều hòn đá được nước suối mài nhẵn trông cực kỳ đẹp mắt, nhưng chẳng viên nào là ngọc cả.

Bạch Đào bèn khuyên Cố Tư Khanh: "Hay là sớm nói cho Hổ Tử biết đi, cũng để nó chuẩn bị tâm lý. Bằng không, ta sợ đến lúc ấy Hổ Tử sẽ hối hận vì khoảng thời gian này không ở bên Ngọc ca nhi nhiều hơn."

Cố Tư Khanh thở dài: "Ta thấy mỗi ngày nó đều vui vẻ như vậy, thật sự không nỡ mở miệng..."

"Vậy sáng mai ta sẽ nói với Hổ Tử." Bạch Đào nhận lấy trách nhiệm nặng nề này, "Ta sẽ để nó cùng Ngọc ca nhi hảo hảo trò chuyện."

Cố Tư Khanh lại nói ra một nỗi băn khoăn khác: "Cha nương Ngọc ca nhi nói họ cũng chưa nói cho Ngọc ca nhi biết. Đừng thấy Ngọc ca nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, không khóc không nháo, thực ra cũng rất quấn quýt với Hổ Tử nhà ta. Nói cho một đứa biết, tất sẽ khiến đứa còn lại cũng hay tin, đến lúc ấy chỉ sợ không biết sẽ thành ra thế nào."

Bạch Đào an ủi hắn: "Huynh vì quan tâm nên mới loạn thôi. Hổ Tử so với chúng ta tưởng tượng còn vững vàng hơn nhiều. Hơn nữa chuyện của trẻ con, cứ để bọn trẻ tự giải quyết đi, thật sự không xong thì lúc đó chúng ta lại ra mặt cũng chưa muộn."

Có lẽ là vì từ nhỏ đã chăm sóc Ngọc ca nhi, nên Hổ Tử kỳ thực trông chững chạc hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, tất nhiên là trừ những lúc ngốc nghếch hiếm hoi.

Trước khi quay vào nhà, Cố Tư Khanh có chút ngượng ngùng nhìn Bạch Đào: "Vậy chuyện sáng mai, liền nhờ ngươi nói với Hổ Tử vậy."

Hắn thực sự không biết nên mở miệng thế nào.

Bạch Đào gật đầu: "Không thành vấn đề."

Sáng sớm hôm sau, Bạch Đào trước tiên đưa Hổ Tử sang nhà bên cạnh, lại đưa cho nhóc một hộp thức ăn đựng bánh mú, dặn dò: "Hôm nay ta và cha nhỏ ngươi bọn họ đều rất bận, ngươi cứ ở nhà Ngọc ca nhi chơi đi. Trong hộp còn có lá thư ta viết, ngươi cùng Ngọc ca nhi mở ra xem."

Hôm qua Lục Hằng đã chào hỏi với cha Ngọc ca nhi, nói hôm nay sẽ gửi Hổ Tử ở nhà bọn họ một ngày.

"Biết rồi, Đào thúc." Hổ Tử vui vẻ nhận lấy, tò mò mở nắp hộp ra, quả nhiên thấy ngay một phong thư đặt trên cùng.

Bạch Đào sớm đã chuẩn bị tâm lý cho hắn: "Xem xong thư phải cẩn thận thương lượng với Ngọc ca nhi đó. Còn nữa, nhất định phải ăn xong bữa sáng rồi mới được xem."

Bằng không, cậu sợ hai đứa bé thương tâm quá mà bỏ bữa.

Hổ Tử tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu: "Vâng ạ."

Chờ Bạch Đào đi rồi, nhóc liền nhịn không được mà lao vào trong nhà, quả nhiên thấy Ngọc ca nhi đang ngồi một mình uống sữa trong sảnh ăn.

Cha nương Ngọc ca nhi bận rộn hơn hai người cha nhà mình nhiều, cảnh tượng này Hổ Tử đã thấy quen.

Nhóc đặt hộp thức ăn lên bàn, bắt đầu bóc bánh ú cho Ngọc ca nhi: "Ta mang bánh ú đến này, chúng ta cùng ăn. Bên trong còn có thư Đào thúc viết cho hai ta, ăn xong ngươi đọc cho ta nghe nhé."

Ngọc ca nhi tò mò kéo hộp thức ăn lại, lấy phong thư bên trong ra, vừa định mở thì bị Hổ Tử ngăn lại.

"Đào thúc nói phải ăn xong bữa sáng mới được xem." Hổ Tử đem bánh ú đã bóc sạch đặt vào bát của Ngọc ca nhi,

"Có lẽ trong thư viết chuyện trọng đại, Đào thúc còn nói xem xong thư phải thương lượng với nhau, nhưng cũng có trò chơi, dặn chúng ta phải tuân theo quy tắc."

Ngọc ca nhi vừa ăn bánh ú vừa nói nhỏ: "Ta sờ thử thấy nó dày lắm."

Hổ Tử nhíu mày: "Có khi nào toàn chữ khó, chúng ta không đọc nổi không?"

Ngọc ca nhi an ủi: "Không sao, đa phần chữ ta đều nhận ra."

Hổ Tử nghe vậy, trong lòng lập tức dâng lên một trận tự hào: —— quả nhiên là Ngọc ca nhi, lợi hại như thế!

Ăn xong, hai đứa nhỏ vội vàng mở phong thư, bên trong ngoại trừ một phong thư khác ra còn có mấy tờ giấy nhỏ gấp lại.

Mỗi tờ giấy đều đánh số thứ tự, xem chừng là muốn chúng mở theo thứ tự đó.

Hổ Tử tìm được tờ có chữ "Nhất", liền tự giác đưa cho Ngọc ca nhi: "Trên đó viết cái gì vậy?"

Ngọc ca nhi mở tờ giấy ra, đọc từng chữ một: "Ngọc ca nhi và Hổ Tử có phải là bằng hữu tốt nhất thiên hạ không?"

Bình Luận (0)
Comment