Cơm nước xong xuôi, thu dọn sau bếp ổn thỏa, lại lần nữa cẩn thận kiểm tra trong ngoài một lượt, xác nhận không có sơ sót gì, mọi người mới dưới ánh trăng mà về nhà.
Bạch Đào có chút mệt mỏi, duỗi người một cái, hơi ngẩng đầu liền thấy sao trời đầy trời, liền cười nói: "Cũng coi như thể hội được cái gì gọi là giơ tay là có thể hái sao."
Lục Hằng cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh: "Xem ra ngày mai là ngày đẹp trời, khai trương càng thêm thích hợp."
Bạch Đào cũng vô cùng vui vẻ: "Ta vừa nghe Uông đầu bếp nói, ngày mai quận trên có đua thuyền rồng cùng các trò thi đấu vui vẻ, năm nay chúng ta không đi xem được, sang năm nhất định phải đi."
Cố Tư Khanh cười nói: "Năm kia chúng ta cũng từng mang Hổ Tử đi xem qua, thật sự rất náo nhiệt, canh tư trời còn sáng rực ánh lửa. Đáng tiếc trấn chúng ta sông nhỏ, chỉ có mấy chiếc thuyền đánh cá."
Lục Hằng tiếp lời: "Sang năm không chừng trấn ta cũng có thể đua thuyền rồng. Qua Đoan Ngọ này, quan phủ sẽ bắt đầu tuyển người mở rộng sông nước, để thuận tiện thông thương với quận Lạc. Đến lúc ấy còn sẽ xây thêm một bến tàu nhỏ."
Bạch Đào nghe vậy, vui vẻ nói: "Cũng tốt lắm, người qua lại đông đúc, trấn Thao Dương mới càng thêm phồn thịnh."
Thấy Bạch Đào vừa nói chuyện vừa theo thói quen xoa cổ, Bùi Tranh lập tức đưa tay xoa bóp bả vai cho cậu.
Bạch Đào nheo mắt hưởng thụ, cười nói: "Đợi chút nữa trước khi ngủ, ta cũng giúp huynh, dẫm lưng một phen."
Cậu vốn định nói xoa bóp vai, nhưng lời vừa đến miệng lại nghĩ tới sức mình nhỏ bé, mà Bùi Tranh thì cả người cứng rắn rắn chắc, chỉ sợ phải dốc hết sức mới khiến y thấy thoải mái được.
Bùi Tranh nhìn Bạch Đào những ngày nay vội vã đến mức đầu óc choáng váng, đâu nỡ để cậu phí thêm sức, bèn dịu dàng nói: "Không cần, em cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Hổ Tử ngồi trên xe ngựa, cau mày nghiêm túc đếm ngón tay tính toán, căn bản cũng không chú ý đến việc cha nhỏ nhà mình hoàn toàn không mang bánh ú về.
Mọi người trước tiên đưa Ngọc ca nhi về nhà, đợi Hổ Tử lưu luyến không rời mà nói xong lời từ biệt, mới xoay người vào cửa.
Bạch Đào sau một ngày bận rộn, trước tiên tắm nước ấm thoải mái, bởi vì không phải nhà mình, cậu cũng không dám mặt dày cùng Bùi Tranh cùng tắm.
Huống chi còn phải dùng nhuyễn hương chi, cho dù Bạch Đào da mặt có dày đến mấy, cũng không dám bôi trước mặt Bùi Tranh.
Có điều, sau mấy ngày liên tục, hiện giờ tốc độ thoa thuốc đã nhanh hơn nhiều, cũng không còn thấy thẹn thùng như trước.
Nhớ lại ngày đầu tiên dùng nhuyễn hương chi, Bạch Đào ngồi trong thau nước, phải suy nghĩ hồi lâu mới lấy đủ can đảm để cẩn thận rửa sạch trước.
Cuối cùng vẫn là tâm yêu sạch sẽ chiếm ưu thế, cậu luôn cảm thấy nếu không rửa sạch mà thoa thuốc thì quá bẩn.
Sau đó bị cảm giác dị vật mãnh liệt dọa cho khiếp sợ, Bạch Đào rửa sạch tay, ngồi bên thau tắm mà trầm tư.
Cậu nhìn ngón tay mình vốn tính là thon thả, nghĩ đến dáng người rắn chắc của Bùi Tranh, lại nghĩ đến tình cảnh hai người từng hỗ trợ nhau trước kia, chân mày không khỏi nhíu chặt.
Xem ra, cần phải mua thêm ít sách vở học tập, bằng không sau này e là không có kết quả tốt.
Tốn một phen công phu bôi thuốc, Bạch Đào mặc quần áo, khẽ nhúc nhích eo mông. May mắn thứ thuốc bôi bên trong thân thể này không mang lại cảm giác kỳ quái, nếu không e rằng ngay cả đi đứng cũng không xong.
Chờ đến khi Bạch Đào quấn khăn vải lên đầu, mặc y phục chỉnh tề, mới gọi Bùi Tranh đi tắm.
Bùi Tranh không vội đi ngay, trước tiên tháo khăn trên đầu Bạch Đào xuống, cẩn thận lau khô mái tóc còn ướt.
Bạch Đào lấy lại khăn, vừa cười vừa đẩy Bùi Tranh về phía phòng tắm: "Mau đi tắm đi, đã nhiều ngày vất vả rồi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Nhưng mà——"
"Không có nhưng nhị gì cả, hôm nay ta tự mình lau khô."
Tóc Bạch Đào càng ngày càng dài, có lẽ vì chưa quen để tóc dài nên mỗi lần gội đầu xong, chỉ cần lau một nửa đã thấy mệt muốn xỉu, không kiên nhẫn tiếp tục.
Về sau cảm thấy quá phiền phức, chỉ cần tóc không nhỏ nước, cậu liền lười lau thêm.
Sợ cậu cảm mạo hoặc sáng hôm sau nhức đầu, Bùi Tranh dứt khoát nhận lấy việc lau tóc này về mình.
Bạch Đào cũng quen được Bùi Tranh từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ chăm sóc. Có lúc cậu còn tự cảm thấy bản thân bị dung túng tới mức lười biếng không cứu nổi.
Tỉ như trước kia khi thức dậy, Bạch Đào còn biết tự mình gấp chăn gọn gàng, thay giày xong cũng sẽ thuận tay chỉnh sửa một chút.
Bây giờ những việc đó toàn do Bùi Tranh lo liệu. Bởi tuy rằng Bạch Đào yêu sạch sẽ, nhưng kỳ thực lại khá tùy ý, không câu nệ tiểu tiết.
Cho nên những việc cậu làm qua, Bùi Tranh đều sẽ lặng lẽ sắp xếp lại.
Chăn trên giường nhất định phải phẳng phiu, giày dép cũng không chỉ là bày đại khái cho có, mà phải được lau sạch sẽ rồi đặt ngay ngắn.
Ngay cả những hũ dầu hương Bạch Đào tiện tay đặt trên tủ hẹp, cũng bị Bùi Tranh dán sát vào tường, xếp thành hàng ngay ngắn.
Hổ Tử còn từng vì làm loạn thư án và vứt lung tung chăn đệm, mà bị phạt luyện tập thêm một canh giờ.
Tuy nhiên, có một nơi Bạch Đào thu dọn vô cùng gọn gàng, đó chính là nhà bếp. Đồ trong tủ bếp đều được xếp theo kích thước và chủng loại, bàn bếp cũng sạch sẽ bóng loáng, ngay cả Bùi Tranh cũng tìm không ra một điểm nào để chê.
Lúc này, Bạch Đào vừa lau tóc vừa cảm thấy đêm nay sao trời thật đẹp, liền nói với Bùi Tranh một tiếng, rồi chạy ra đình trước viện, định thưởng thức bầu trời đêm cho thỏa.
Kết quả, cậu phát hiện Hổ Tử vẫn còn ngồi trong đình, trên bàn đá bày sẵn giấy bút, nghiên mực cùng một ngọn đèn dầu.
Nhìn dáng vẻ nhóc vò đầu bứt tai, không cần nghĩ cũng biết còn đang tính toán.
Bạch Đào rất thích dáng vẻ như vậy của Hổ Tử, cũng thật lòng bội phục nhóc.
Hổ Tử mới 7 tuổi, vậy mà không vì tính không ra mà khóc nháo, càng đáng quý hơn là không hề từ bỏ, cũng không làm nũng hay ăn vạ đòi ăn bánh ú cho bằng được.
Tuy rằng sự kiên trì ấy chỉ vì muốn ăn bánh ú, nhưng đó là thứ Hổ Tử yêu thích.
Có lẽ nhóc không có thiên phú buôn bán như hai người cha trong nhà, thế nhưng nhóc có điểm sáng riêng của mình, lại còn là một tiểu kỳ tài luyện võ.
Cố Tư Khanh đi ra tiền viện, định gọi Hổ Tử vào nhà, vừa liếc mắt một cái đã thấy Bạch Đào đang lặng lẽ đứng dưới hành lang.
Bạch Đào giơ ngón tay đặt bên môi ra hiệu im lặng, còn ý bảo hắn nhìn về phía trong đình.
Cố Tư Khanh mỉm cười, hạ giọng nói: "Hổ Tử từ nhỏ đã như vậy, đối với những gì mình muốn đều cực kỳ cố chấp, lại rất bướng bỉnh. Trước kia nói muốn bái Bùi Tranh làm sư phụ cũng là bộ dạng ấy."
Bạch Đào cũng cười theo: "Nó một khi đã cố chấp, ngay cả Ngọc ca nhi cũng không nhường."
"Nếu vậy, chi bằng ta làm cho nó chút đồ ăn khuya, một đứa nhỏ nghiêm túc cố gắng như thế cũng nên được thưởng."
Cố Tư Khanh gật đầu: "Ta cùng ngươi làm, vừa hay ta cũng đói rồi."
Bạch Đào dự định làm món gì đó dễ tiêu hóa, bèn nghĩ đến mì trứng. Cậu xoa xoa mặt, tiện thể tính luôn phần của Bùi Tranh.
Bởi vì cậu biết, chỉ cần mình ăn, Bùi Tranh cũng nhất định sẽ ăn, cho nên căn bản không cần hỏi.
Chờ Bùi Tranh bưng mì ra đặt lên bàn đá ngoài tiền viện, Hổ Tử đã mừng đến mức sắp không chịu nổi, vừa nói cảm ơn sư phụ liền cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Bạch Đào gom hết giấy bày trên bàn sang một bên để mọi người tiện ngồi ăn, tiện tay liếc thấy trên giấy đã viết ra đáp án chính xác, liền cười hỏi: "Hổ Tử, ngươi tính ra rồi sao?"
Hổ Tử ngẩng đầu khỏi chén mì, đáp: "Vừa mới tính ra, nhưng không biết có đúng hay không."
Cố Tư Khanh có chút bất ngờ, nhận lấy xấp giấy đầy chữ từ tay Bạch Đào, xem xong gật đầu: "Đúng là 9 văn tiền và 3 văn tiền."
Vừa nghe vậy, mắt Hổ Tử liền sáng rực, cười khanh khách: "Ha ha, bị con tính đúng rồi!"
Cố Tư Khanh nhìn tập giấy trong tay, trầm ngâm một lát, rồi gọi một tiểu sai vặt tới, dặn đi lấy ít bánh ú nhân lòng đỏ trứng muối từ ở tửu lâu về.
Bạch Đào tò mò hỏi Hổ Tử: "Ngươi tính thế nào vậy?"
Hổ Tử lập tức ngẩn ra, gương mặt cứng đờ, ấp úng không chịu trả lời.
Cố Tư Khanh buồn cười, gõ nhẹ lên xấp giấy: "Quá trình tính toán đều viết rõ trên giấy, con không nói bọn ta cũng nhìn ra."
Hổ Tử lúng túng vội nhào tới đoạt lại xấp giấy: "Dù sao con cũng tính ra rồi!"
Bạch Đào lúc này mới cẩn thận nhìn nội dung trên giấy, lập tức hiểu ra.
Cậu lặng lẽ giơ ngón cái với Hổ Tử, khen ngợi: "Hổ Tử, ngươi thật lợi hại, còn nghĩ ra được cách này."
Hổ Tử viết viết vẽ vẽ nửa tờ giấy, nghĩ ra một phương pháp đơn giản nhất, đem từng con số thế vào thử.
Nói nhóc ngốc cũng không phải, bởi ban đầu Hổ Tử còn thành thành thật thật viết chữ, về sau phát hiện quá chậm, dứt khoát dùng những dấu chấm đen nhỏ thay thế, vừa nhanh vừa tiện cho việc đếm.
Nói nhóc thông minh cũng không hẳn, bởi vì nhóc không phân biệt ai là ai, cũng chẳng nghĩ đến chuyện sao bánh ú nhân lại đắt hơn bánh ú chay.
Cố Tư Khanh hơi áy náy nhìn Hổ Tử: "Bánh ú lấy về còn phải hâm nóng mới ăn được, con e là phải chờ thêm chút."
Hổ Tử lắc đầu không chút để tâm, còn đang đắm chìm trong niềm vui vì tự mình tính ra đáp án: "Mì này ăn ngon lắm, đêm nay con ăn mì là được rồi, bánh ú để dành sáng mai ăn."
Thấy Hổ Tử vui vẻ như vậy, trong lòng Cố Tư Khanh không khỏi thấy chua xót, thầm nghĩ mình hẳn nên tin tưởng con trai nhiều hơn, cũng nên thường xuyên khen ngợi nó hơn mới phải.