Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 165

"Đây là thực đơn ta liệt kê lại một lần nữa, Lục ca xem thử có chỗ nào chưa ổn. Trên đây có vài món ta chưa từng làm qua, ngày mai sẽ thử hết một lượt, tranh thủ tối mai định ra thực đơn, bằng không ta sợ không kịp in ấn."

Bạch Đào biết hiện nay ở Nam Quốc phần lớn đều dùng kỹ thuật in chữ rời, nhưng bỏ qua hôm nay, cách Tết Đoan Ngọ cũng chỉ còn bốn ngày, thời gian thực sự rất gấp gáp.

Lục Hằng cười đầy thần bí: "Ta không tính in ấn nữa, đến lúc đó trực tiếp viết thẳng lên tường. Ý tưởng này cũng nhờ ngươi nhắc tới bảng đen mới cho ta linh cảm. Ta thấy gắn một tấm bảng đen trong tiệm cũng không tồi, sau này mỗi khi thay đổi món đặc sắc hằng tháng thì không cần in thực đơn mới nữa, chỉ cần lau đi rồi viết lại là được, vừa tiện vừa nhanh lại đỡ tốn công."

"Hơn nữa, mấy cái hoạt động chiết khấu ngươi đề ra cũng rất thú vị. Ta tính toán sau này Ngũ Phương Trai cũng làm theo như vậy, nhưng trước tiên cứ để Thiên Vị Lâu thử nghiệm một phen."

Đối với điều này, Bạch Đào chỉ đành tán thưởng: quả không hổ là người làm ăn, học đâu hiểu đó thật nhanh.

"Kia đến lúc đó ta chỉ phụ trách nấu nướng ở sau bếp, những chuyện khác liền giao cho Lục ca vậy."

"Nói đến chuyện nấu ăn," Lục Hằng cười nói, "Sáng nay ta đã viết thư nhờ bằng hữu trong quận tìm giúp hai đầu bếp giỏi về món phương Nam, đến lúc đó nếu thích hợp thì có thể sớm tiếp nhận ngươi."

Ban đầu Lục Hằng không có dự định khai trương sớm như vậy, nhưng nghe Bạch Đào đề xuất: nhân dịp Tết Đoan Ngọ tặng bánh ú, lấy đó làm một hoạt động nhỏ để khai trương, quả thật là một ý tưởng rất không tồi.

"Hai trà lâu trong trấn, sáng nay ta cũng đi thăm rồi. Các tiên sinh kể chuyện ở đó đều đồng ý giúp chúng ta tuyên truyền, cho tới khi Thiên Vị Lâu chính thức khai trương vào Tết Đoan Ngọ."

Hai trà lâu này vốn có đặt trà bánh ở Ngũ Phương Trai, lại có giao tình làm ăn với Lục Hằng, thêm nữa Thiên Vị Lâu cũng không ảnh hưởng gì tới sinh ý trà lâu, bởi vậy họ vui vẻ đồng ý hỗ trợ.

Dẫu vậy, Lục Hằng vẫn đưa ra "phí quảng cáo", là để lần sau khi đối phương đặt trà bánh, hắn cũng dễ mở lời hơn.

Vì khai trương sớm hơn dự kiến, rất nhiều việc đều cần gấp rút chuẩn bị. Những ngày này mọi người đều bận đến mức quay cuồng, ngay cả việc huấn luyện Hổ Tử cũng tạm hoãn hai ngày, bởi vì Bùi Tranh cũng bị kéo đi hỗ trợ.

Mấy ngày qua, mọi người ăn cơm đều ở tại Thiên Vị Lâu, người cầm muôi chính là Bạch Đào. Hiện tại đã có ba đầu bếp theo cậu học không ít món mới.

Tấm bảng đen treo trên tường cũng đã hoàn thiện. Lần này là bảng đen thật sự, chất liệu làm từ đầu gỗ, bề mặt được cắt chỉnh tề, sau đó quét nhiều lớp hỗn hợp mực tốt và bột mì, phết đều lên.

Sau khi phơi khô rồi đánh bóng, tuy vẫn có đôi chút phai màu, nhưng không đáng kể, dù sao Lục Hằng cũng đã tốn không ít tiền mua nguyên liệu tốt.

Phần thực đơn còn lại là do Lục Hằng tự mình dùng bút lông chấm thuốc màu trắng để viết lên. Bạch Đào nhìn thấy bốn chữ "Tháng giữa mùa hạ" mới hiểu ra, thì ra giữa mùa hạ chính là tháng 5 âm lịch, cậu trước giờ vẫn tưởng là tháng 7.

Có điều, ở Nam Quốc cũng không phân biệt rõ ràng giữa lịch nông và lịch mới, cậu cũng không rõ nơi này "giữa mùa hạ" có giống với "đại thử" thời hiện đại hay không.

Bởi vì bảng đen làm ra thực sự rất lớn, Lục Hằng liền nghe theo đề nghị của Bạch Đào, dành riêng một khu gọi là "nhắn lại".

Chỉ cần tiêu phí đủ 30 văn, khách nhân có thể viết lên giấy đánh giá món ăn mình đã dùng hoặc ghi lời nhắn mình muốn nói, sau đó dán ở khu vực nhắn lại ấy.

Đối với đám tiểu nhị mới tuyển, Lục Hằng cũng huấn luyện một phen thật kỹ, yêu cầu nghiêm ngặt nhất chính là: tuyệt đối không được ghi nhầm hay lẫn lộn món ăn khách đã gọi.

Về phục sức của tiểu nhị trong quán, hắn cũng theo quy củ của Ngũ Phương Trai: thống nhất trang phục lao động, mùa hè và mùa đông đều có bộ riêng. Chi phí thì tiệm chịu một nửa, tiểu nhị tự bỏ một nửa.

Hai tầng nhã gian, ngoài việc tiếp đãi các vị khách có tiền, còn chuyên dành để đón ca nhi và nữ tử, bởi vậy Lục Hằng còn đặc biệt tuyển thêm hai ca nhi làm tiểu nhị, tiền công ngang bằng với những người khác.

Phía sau bếp, lò nướng cũng đã mời thợ chuyên nghiệp đến xây dựng. Lò nướng bên trong, nhiệt độ vừa đều vừa chuẩn xác, thao tác cũng rất thuận tiện.

Thấy tay nghề bọn họ không tồi, Bạch Đào liền thuận thế xây thêm một chiếc lò nướng hình trụ chuyên quay vịt. Chiếc lò này có thể quay xoay tròn, tuy cần dùng tay xoay, nhưng mỗi lần có thể nướng đến mười tám con vịt.

Vì vậy, cậu còn đặc biệt điều chế thêm nước sốt, món này treo trên bảng đen với tên "Vịt quay Thiên Vị Lâu", coi như món chiêu bài của quán.

Trước ngày khai trương một hôm, Lục Hằng và Cố Tư Nam cùng nhau kiểm tra lần cuối trong tiệm, tiện thể treo bảng hiệu được phủ vải đỏ lên.

Còn Bạch Đào và Bùi Tranh thì ở sau bếp, cùng mọi người gói bánh ú.

Nhờ các tiên sinh kể chuyện ở trà lâu tuyên truyền, hiệu quả quảng bá rất tốt. Hai ngày gần đây, người tới hỏi thăm không ít. Bạch Đào đoán, ngày mai chắc chắn sẽ đông khách, nên bánh ú cũng phải chuẩn bị nhiều thêm.

Có điều để tiết kiệm chi phí, bánh ú lần này làm tương đối tinh xảo nhỏ nhắn, lá gói cũng chọn loại lá nhỏ.

Thế nhưng về hương vị và nguyên liệu thì tuyệt đối không qua loa, dù sao bọn họ cũng là tửu lâu mở cửa buôn bán, cái gọi là "số lượng có thể giảm, nhưng hương vị tuyệt đối phải ngon", nguyên liệu cũng phải chân thực.

Ngoài những loại bánh ú phổ biến trong huyện như bánh ú mứt táo và bánh ú chay, Bạch Đào còn chuẩn bị gần mười loại vị khác, cả ngọt lẫn mặn đều có. Bao gồm cả bánh ú thịt khô và bánh ú hạt dẻ sườn non mà cậu thường ăn khi trước.

Có điều bánh ú mặn cậu chuẩn bị hơi ít, dù sao trấn Thao Dương này vẫn chuộng ăn bánh ú ngọt, hơn nữa các loại bánh ú ngọt cũng cực kỳ phong phú.

Nào là bánh ú ngũ đậu, bánh ú đậu đỏ nghiền, bánh ú hồng trà mật ong, bánh ú kê đậu phộng...

Mọi người cũng lần đầu tiên thấy bánh ú có thể gói được nhiều nhân như vậy, mỗi loại đều muốn nếm thử xem có mùi vị thế nào.

Vì vậy, bữa cơm chiều trước ngày khai trương chính là tiệc bánh ú với đủ mọi khẩu vị.

Gạo nếp ăn nhiều không dễ tiêu, Hổ Tử ăn uống thả cửa, bị gọi lại kịp thời.

Hổ Tử nhìn chiếc bánh ú lòng đỏ trứng muối trong tay sư phụ, cẩn thận vươn ngón tay ra, ngước nhìn cha nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Con có thể ăn thêm cái cuối cùng này nữa không?"

Cố Tư Nam tiện tay nhặt mấy cái bánh ú với khẩu vị khác nhau, đặt trước mặt Hổ Tử, chậm rãi nói: "Bánh ú chay 2 văn tiền một cái, bánh ú thịt lòng đỏ trứng muối so với bánh ú mứt táo thì quý gấp đôi. Năm cái bánh ú này tổng cộng tốn 25 văn tiền.

Con tính xem, bánh ú thịt lòng đỏ trứng muối một cái bao nhiêu tiền, nếu tính đúng, ta cho con ăn thêm một cái nữa."

Hổ Tử nhìn hai cái bánh ú chay, hai cái bánh ú thịt lòng đỏ trứng muối, thêm một cái bánh ú mứt táo, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Vì có thể ăn thêm một cái bánh ú, nhóc lặng lẽ giấu đôi tay xuống dưới bàn, bắt đầu dùng đầu ngón tay mà đếm.

Ngọc ca nhi ở một bên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, chuẩn bị lặng lẽ đem đáp án nói cho Hổ Tử.

Hổ Tử nhìn Ngọc ca nhi đang ghé sát lại, hai mắt sáng rỡ như sao, cảm giác bánh ú tới tay rồi!

Nhưng Cố Tư Khanh đã nhanh tay ôm Ngọc ca nhi vào lòng, cười khẽ chọc chọc khuôn mặt nhóc con: "Con không được giúp Hổ Tử, để nó tự mình tính."

Tuy rằng bánh ú này chỉ lớn bằng nửa bánh thường ngày, nhưng Hổ Tử đã ăn sáu cái, vậy cũng không tính là ít.

Cố Tư Khanh vốn là cố ý không cho Hổ Tử ăn thêm, dù sao lúc trước 5 văn tiền mua ba cái bánh mì, đến 20 văn mua được mấy cái nó cũng tính không nổi, càng đừng nói món phức tạp thế này.

Nhưng nếu thẳng thừng không cho ăn, chỉ sợ Hổ Tử sẽ tâm bất cam tình bất nguyện, vậy nên hắn đổi thành cách này: cuối cùng nếu Hổ Tử không được ăn, cũng là do bản thân nó không tính ra mà thôi.

Bạch Đào nhìn bộ dáng Hổ Tử bẻ ngón tay, trong khoảnh khắc liền nhớ lại lần đầu tiên gặp Hổ Tử, đối phương cũng bẻ ngón tay đếm tới nửa ngày.

Khi đó cậu còn chưa cùng Bùi Tranh thành đôi, liền nhịn không được mỉm cười, thấp giọng đem chuyện cũ ấy kể cho Bùi Tranh nghe.

Bình Luận (0)
Comment