Chờ Cố Tư Nam đi rồi, Bùi Tranh nhìn chiếc hộp nhỏ cỡ bàn tay trong tay Bạch Đào, hỏi: "Trong hộp rốt cuộc là gì vậy?"
Bạch Đào đã nói mình không bị bệnh, Bùi Tranh tin ngay, chỉ là vẫn thấy tò mò.
Nghe Cố Tư Nam nói thế mà Bạch Đào chẳng cần mở hộp ra cũng biết trong đó là gì, làm y càng thêm thắc mắc.
"Huynh thật sự muốn biết à?" Bạch Đào nhìn quanh đường vắng người, nhịn cười đưa hộp cho Bùi Tranh, còn tỏ vẻ không sao cả, "Chỉ là vài thứ giúp sau này sống hạnh phúc hơn thôi."
Câu miêu tả ấy hoàn toàn k*ch th*ch trí tò mò của Bùi Tranh.
Không chút đề phòng, y mở hộp ra, bên trong có ba lọ nhỏ mập mạp, phía dưới còn đè mấy tờ giấy.
Đã lâu lắm rồi Bạch Đào chưa được thấy Bùi Tranh đỏ mặt, lúc này nhìn y cầm lấy một lọ lên xem, cậu đang mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ lúng túng quý giá đó.
Kết quả Bùi Tranh đọc chữ trên lọ, vẻ mặt lại đầy nghi hoặc, còn tiện tay đưa lọ cho Bạch Đào: "Nhuyễn hương chi? Là kem dưỡng da mặt hay kem dưỡng tay à?"
Bạch Đào nghe câu hỏi thì đầu đau như búa bổ.
Cậu tính đủ đường, chỉ không tính đến chuyện Bùi Tranh... không hiểu gì hết.
"Không phải để bôi mặt hay bôi tay đâu..." Bạch Đào toát mồ hôi, rút tờ giấy đáy hộp ra, cố gắng níu hi vọng cuối cùng, dúi cho Bùi Tranh.
Cậu mong rằng tờ hướng dẫn này viết đủ rõ, tốt nhất là khiến Bùi Tranh giật mình ngay tại chỗ.
Ai ngờ Bùi Tranh chỉ liếc vài chữ đã lại nghi hoặc, chỉ vào câu đầu tiên: "Phách môn là chỗ nào?"
Cả người Bạch Đào nghiêng đi, bất lực dựa vào người Bùi Tranh, đưa tay cầm lấy tờ giấy: "Để ta xem..."
Chủ yếu là cậu cũng đâu biết "Phách môn" là gì, phải đọc cả đoạn trước sau mới đoán ra được.
Xem được mấy dòng, Bạch Đào lập tức hiểu rồi; cái "Phách môn" này, chắc là cách gọi uyển chuyển của "Hậu môn" đây mà.
Nhưng phải giải thích thế nào cho trôi chảy đây?
Có cái từ văn nhã ngay trước mặt, giờ tự dưng nói mấy chữ thô thiển, cậu thật sự ngại mở miệng.
Ngẩng đầu liếc thấy Bùi Tranh vẫn đang nghiêm túc đợi mình giải đáp, Bạch Đào nhắm tịt mắt, bày ra vẻ mặt liều mạng: "Phách môn là chỗ... để đi đại tiện ấy."
Nói xong, Bạch Đào vội nhét tờ giấy lại cho Bùi Tranh, rồi bước nhanh về phía trước.
Bùi Tranh cúi đầu nhìn dòng chữ "Thoa lên phách môn" trên giấy, còn chưa kịp đọc tiếp bên dưới, đã gấp giấy lại, cất vào người, rồi sải bước đuổi theo Bạch Đào.
Y thấy Bạch Đào không còn vẻ hớn hở như lúc nãy nữa, thậm chí còn có chút ngượng ngùng.
Nghĩ đến lúc trước Bạch Đào hỏi mình có thật sự muốn biết không, Bùi Tranh ngẫm lại, cảm thấy mình hiểu rồi.
Chắc chắn là Bạch Đào vốn không muốn để mình biết chuyện này.
Dù bình thường em ấy hoạt bát vô tư, nhưng gặp vấn đề nhạy cảm thế này, không khỏi thấy khó mở miệng.
Khó trách lúc nãy cứ bắt y tự đọc, không chịu nói thẳng như mọi khi.
Bùi Tranh nghĩ đến vị Thiên phu trưởng từng làm thượng cấp của mình, người đó cũng từng có "vấn đề ấy", sợ mất mặt nên luôn dặn y quan sát giữ bí mật.
Sau đó, chẳng qua là một tiểu binh dọn dẹp lều vô tình làm đổ hộp thuốc, thấy tên trên hộp mới biết chuyện.
Giờ nhớ lại, Bùi Tranh cảm thấy cái tên "Nhuyễn hương chi" mà Vu đại phu đặt cho lọ thuốc thật quá nhân từ, lỡ có ai nhìn thấy cũng chỉ tưởng là kem dưỡng tay thôi, chẳng mấy ai nghi ngờ.
Sợ Bạch Đào thấy hộp thuốc rồi ngượng tiếp, Bùi Trang dứt khoát nhét thẳng vào đáy gùi, làm như chưa từng có gì xảy ra, thuận miệng đổi đề tài: "Lần trước em nói muốn trồng mấy cây liễu trong sân, chuyến này về ta với em đi mua."
Bạch Đào nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Tranh, thần sắc có chút kỳ quái: "Ừm, đến lúc đó rồi tính."
Người này... sao lại bình tĩnh thế này?
Chẳng lẽ, mình giải thích chưa đủ rõ?
Thấy vẻ mặt này của Bạch Đào, Bùi Tranh lại càng chắc chắn suy đoán của mình.
Y suy nghĩ một chút, dứt khoát mở miệng an ủi: "Không sao, sau này ta với em cùng dùng nhuyễn hương chi."
Cứ để Bạch Đào tưởng rằng mình cũng có "vấn đề" đi, như vậy em ấy sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa.
"?!"
Chủ đề này quay lại quá bất ngờ, khiến Bạch Đào còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tin động trời.
Cậu há hốc miệng, giật mình hỏi: "Huynh... thật sự muốn dùng?!"
Bùi Tranh thản nhiên gật đầu: "Ừ, ta cũng chưa từng nói cho em biết thôi."
Bạch Đào suýt nữa bước lệch chân.
Vì yêu mà cam tâm làm số 0... thôi được rồi, để cậu tới cũng được.
Dù gì, với vóc người và sức mạnh này của Bùi Tranh, bản thân cậu cũng không có khả năng "Lật kèo", thậm chí một chút ý định phản công cũng chẳng có.
Nằm yên hưởng thụ... cũng không tệ lắm.
Bùi Tranh nghi hoặc: "Không miễn cưỡng."
Bạch Đào bị câu này làm chấn động, lập tức dừng bước, trên dưới đánh giá Bùi Tranh, trong đầu bắt đầu điên cuồng tự tưởng tượng.
Chẳng lẽ, vị huynh đài này thật sự là 0?
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, từ sau khi Bùi Tranh vượt qua giai đoạn ngượng ngùng, bất kể là hôn môi hay hỗ trợ lẫn nhau, đều là y chiếm thế chủ động, cậu chỉ cần trêu chọc, giở trò, rồi nằm yên hưởng thụ.
Mà cậu cũng càng lúc càng thích cái cảm giác được hầu hạ, nên việc làm "0" đối với cậu mà nói chẳng chút áp lực nào.
Bạch Đào kinh hoảng mở miệng hỏi: "Tranh ca, huynh... huynh vì sao lại muốn dùng cái loại mềm thơm ấy?"
Bùi Tranh hạ giọng đáp: "Bởi vì ta cũng giống em, cần dùng."
Bạch Đào lập tức hoảng loạn, vội vàng lắc lắc người Bùi Tranh: "Không! Ngươi không cần dùng! Một mình ta dùng là được rồi!"
Hai kẻ "0" ở cùng nhau thì làm gì còn phúc hưởng gì nữa!
Bùi Tranh chẳng ngờ chuyện này lại khiến Bạch Đào đả kích đến thế, cũng mặc kệ hiện tại đang ở bên ngoài, vội vàng ôm người vào lòng, vừa vỗ lưng vừa nhẹ giọng an ủi: "Được, em đừng gấp, ta không dùng, chỉ có mình em dùng thôi."
Đợi đến khi Bùi Tranh cam đoan hết lần này đến lần khác, Bạch Đào mới hơi yên tâm một chút, song vẫn nhịn không được mà hỏi thêm một câu: "Vậy huynh vì sao đột nhiên muốn dùng c** **?"
"Lo em dùng một mình sẽ ngượng, cho nên muốn cùng em dùng." Bùi Tranh chọn cách thật thà đáp.
Bởi vì y cảm thấy, dường như việc y có "tật xấu" này, đối với Bạch Đào mà nói còn khó chấp nhận hơn việc chính cậu có bệnh.
Bạch Đào nghe được câu trả lời này, trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười, cậu không nhịn được mà giơ nắm tay lên đấm nhẹ vào ngực Bùi Tranh: "Huynh đúng là mặt càng lúc càng dày, bàn mấy chuyện thế này không những chẳng biết thẹn, còn dám nói muốn dùng cùng ta, rõ ràng là cố ý dọa ta mà!"
Bùi Tranh thành thật nhận sai: "Ta sai rồi."
Bạch Đào trải qua một phen sóng gió lòng, cuối cùng phát hiện chỉ là một trận náo nhiệt nhầm tưởng, tâm tình tốt hẳn lên, tiếp tục đi về phía trấn: "Không sao, có điều Nam ca thật sự chu đáo, không hổ là người nhà của đại phu, nói mấy chuyện này mà mặt không đổi sắc."
Bùi Tranh lại nhớ tới lời Cố Tư Nam từng nói y là "người từng trải", bước chân hơi khựng lại, thì ra đối phương cũng từng có tật, nghe giọng điệu ấy, có vẻ nay đã khỏi hẳn. Xem ra cái loại mềm thơm kia rất hiệu quả, y phải tìm cơ hội đến nhà Vu đại phu họ mua thêm mấy bình mới được, tiện thể hỏi kỹ càng xem ngoài việc ăn uống thanh đạm, còn cần kiêng kị gì khác không.
Nghe nói bệnh nặng thì còn bị táo bón, xuất huyết.
Bùi Tranh cẩn thận hồi tưởng, cảm thấy Bạch Đào chắc chưa đến mức ấy, bởi tốc độ đi nhà xí của cậu vẫn rất nhanh, hoàn toàn không thấy dấu hiệu khổ sở nào.
Mà lúc này, Bạch Đào bên cạnh còn đang nghiêm túc suy nghĩ, trước khi dùng mềm thơm có cần phải rửa sạch mông hay không, hoàn toàn không hay biết kế hoạch trong đầu Bùi Tranh, càng không ngờ không bao lâu nữa, y sẽ vì chuyện này mà ở nhà Vu đại phu gây ra một trận cười lớn.