Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 163

Hổ Tử không có ở đây, Bạch Đào chỉ dùng một cái hôn đã giữ được Bùi Tranh ở lại.

Dù đã là giữa đêm khuya, hai người vẫn cùng nhau... hỗ trợ một phen.

Xong xuôi, Bạch Đào nằm ườn trên giường không muốn nhúc nhích, Bùi Tranh thì chăm chỉ đi múc nước, lau người cho cậu, còn giúp cậu thay q**n l*t sạch sẽ.

Bạch Đào chẳng cần tốn sức cũng được mặc q**n l*t chỉnh tề, bật cười hỏi Bùi Tranh: "Huynh có muốn cũng mặc loại q**n l*t giống ta không?"

Bùi Tranh mặc đồ cho cậu xong, nhét người vào trong chăn: "Không mặc."

Bạch Đào lăn một vòng quấn kín mình trong chăn: "Vì sao không mặc?"

Bùi Tranh ngược lại hỏi: "Em không cảm thấy nó có hơi bó sao?"

"Vậy huynh không mặc, không thấy trống trải à?" Bạch Đào quấn chăn ngồi dậy hỏi lại.

"Không."

Biết đó chỉ là vấn đề thói quen, Bạch Đào cũng không ép Bùi Tranh phải mặc.

Thấy y xách thùng nước chuẩn bị ra ngoài, cậu vội vơ lấy áo lót sạch bên cạnh mặc vào: "Huynh đã giúp ta, theo lễ ta cũng phải giúp lại huynh mới phải, đừng khách sáo."

Bùi Tranh đâu cần đoán cũng biết nếu để Bạch Đào "Giúp" thì kiểu gì cũng sinh trò.

Dù mới vừa rồi lúc hỗ trợ nhau, trên eo bụng và xương quai xanh của y đã in không ít dấu vết rồi.

Bùi Tranh đặt thùng nước xuống, một tay bế bổng Bạch Đào lên, đặt trở lại giường: "Không cần, ta tính đi tắm. Em ngoan ngoãn nằm đó, đừng để nhiễm lạnh."

Bạch Đào bĩu môi: "Được rồi, vậy huynh đi nhanh về nhanh nhé."

Nhìn dáng vẻ ngây ngô của Bạch Đào, Bùi Tranh nhịn không được cười khẽ, đưa tay xoa xoa mái đầu cậu: "Em là con chó nhỏ chuyển kiếp hả? Hay đang thay răng rồi?"

Bạch Đào khoái chí ôm lấy Bùi Tranh, còn cắn nhẹ hai cái lên cơ ngực y: "Ta không phải chó, huynh đoán xem ta tuổi gì?"

Bùi Tranh nhịn đau, siết chặt người trong lòng, thuận miệng đáp đúng: "Em tuổi Dần."

Bạch Đào l**m l**m dấu răng mình cắn ra: "Sai rồi."

Bị cậu l**m đến rùng mình, Bùi Trang vội vàng đẩy đầu cậu ra khỏi ngực mình, theo bản năng hỏi: "Vậy em tuổi gì?"

Bạch Đào cười tủm tỉm, chớp mắt mấy cái, rồi thổi nhẹ lên dấu răng kia: "Ta thuộc về huynh."

Chưa từng nghe qua câu tình thoại sến súa thế này, Bùi Trang lập tức trúng chiêu, tim đập loạn nhịp, hơi thở phả trên ngực cũng theo dấu răng xuyên qua da thịt, thấm thẳng xuống bụng dưới.

Qua một thoáng sững sờ, ánh mắt nóng bỏng của Bùi Tranh nhìn Bạch Đào: "Ta cũng thuộc về em."

Bạch Đào đang dán sát bên người, tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi của Bùi Tranh, trong lòng nghĩ thầm, sau này phải thường xuyên nói mấy câu ngọt như vậy mới được, bởi vì... đối phương phản ứng đáng yêu quá chừng.

Cậu vừa cười vừa vươn tay sờ tới nơi Bùi Trang đã có phản ứng, còn nghịch ngợm bóp một cái: "Muốn ta giúp huynh kỳ lưng không?"

Nhìn động tác khiêu khích cùng nụ cười xấu xa của Bạch Đào, Bùi Tranh dứt khoát bế người lên, dùng hành động thực tế để cho cậu biết mình rốt cuộc có cần hay không.

Cuối cùng hai người lại quấn quýt tới tận canh tư mới chịu cùng chui vào chăn.

Bạch Đào cũng đành phải tắm rửa lần nữa.

Cả người trơn bóng, chỉ mặc độc mỗi chiếc q**n l*t, Bạch Đào gối đầu lên cánh tay Bùi Tranh, ngáp một cái: "Trang ca, ngày mai ta đưa chìa khóa cho Lâm Tầm, nhờ nó trông nhà mấy hôm, tiện thể cho Tiểu Bạch với lũ gà vịt sau vườn ăn luôn. Đại Hắc với Đại Hoàng thì Huynh vẫn nhờ Khâu Đại Ngưu chăm nhé?"

Bùi Tranh cũng để trần nửa thân trên, vòng tay ôm chặt lấy cậu: "Sáng mai ta dắt cả Đại Hắc lẫn Đại Ngưu xuống, giao cho Lâm Tầm luôn. Ta sẽ trả công cho bọ nó."

"Được đó, mai nếu bắt được nhiều cá tôm, mình giữ lại ít cho hai huynh đệ ấy, nhân tiện gọi bọn nó về nhà ăn trưa. Với lại, trước khi đi, bọn mình cũng nên ra ruộng xem một lượt."

Thấy Bạch Đào mắt díp lại sắp không mở nổi, Bùi Tranh nhẹ giọng dỗ dành: "Ừ, chuyện đó để sáng mai dậy rồi tính. Ngủ trước đi."

Bạch Đào gác chân lên hông Bùi Tranh, nhắm mắt lẩm bẩm: "Ngủ ngon, Tranh ca."

Bùi Tranh hôn nhẹ lên cánh tay cậu: "Ngủ ngon."

Hồi đó học được từ "Chúc ngủ ngon" ở chỗ Bạch Đào, y còn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình được nằm chung một chăn với cậu mà thì thầm lời ấy.

Y rất thích thói quen này và muốn giữ mãi mãi.

Chiều hôm sau, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, giao chìa khóa cho hai huynh đệ Lâm Tầm xong, Bùi Tranh đeo sọt đựng quần áo thay, dắt Bạch Đào cùng lên trấn.

Đi ngang nhà Vu đại phu, hai người bị Cố Tư Nam đang đứng đợi ngoài sân nhét cho mấy gói thuốc cùng một cái hộp nhỏ.

Tối qua nghe nói đệ đệ mình còn muốn sinh thêm đứa nữa, Cố Tư Nam đã nhờ Vu đại phu kê vài thang thuốc bổ.

"Gói thuốc này là cho đệ đệ ta, toàn dược liệu bổ dưỡng nhẹ nhàng thôi, cách dùng đã ghi trong đó."

Bạch Đào tò mò nhìn cái hộp nhỏ không to hơn bàn tay: "Vậy còn cái này?"

Liếc sang Bùi Tranh bên cạnh mặt lạnh như tiền, Cố Tư Nam hàm súc mở miệng: "Cái này là cho ngươi dùng. Trong đó có ít thuốc mỡ, mỗi tối trước khi ngủ bôi một lần, nhớ kiên trì. Cách dùng cụ thể cũng ghi bên trong rồi."

Bùi Trang căng thẳng, cứ tưởng Bạch Đào giấu mình đi tìm Vu đại phu kê đơn, vội vàng định mở hộp ra xem: "Em không khỏe ở đâu? Có nghiêm trọng không?"

Bạch Đào hiểu ngay, ôm hộp vào lòng: "Ta không bệnh, thứ này không phải thuốc trị bệnh đâu, lát nữa ta giải thích cho huynh."

Cậu sợ nếu để Bùi Tranh tiếp tục truy hỏi, cuối cùng người ngại đến đỏ mặt lại thành ra Bùi Tranh mất. Dù sao Cố Tư Nam cũng xem như nửa thầy thuốc, còn cậu thì da mặt dày lắm.

Bạch Đào cười hì hì cảm ơn: "Cảm ơn Nam ca, ta còn không ngờ có thể chuẩn bị được mấy thứ này nữa đó."

Cố Tư Nam trầm ngâm một lúc, rồi nói thêm: "Có gì không hiểu thì cứ tới hỏi ta, ta cũng xem như người từng trải."

Trước khi chuyển thành ca nhi, hắn với Vu đại phu cũng từng có chuyện chăn gối.

Hơn nữa, quan hệ giữa Bạch Đào và đệ đệ mình rất tốt, lại là người đàng hoàng, nên hắn cũng rộng lòng giúp đỡ.

Dù sao nhìn kiểu gì Bùi Tranh cũng không giống dạng người tỉ mỉ trong chuyện giường chiếu.

Thể hình còn cao to cường tráng như vậy, nghĩ thôi cũng biết Bạch Đào sẽ phải chịu không ít cực khổ.

Huống chi hán tử khác với ca nhi hay nữ tử, trong chuyện ấy cần lưu ý rất nhiều.

Nhớ năm đó Vu đại phu cũng chuẩn bị cho hắn đủ thứ hỗ trợ.

Có điều mấy món như ngọc thế thì thôi, hắn tự biết thân phận mình không tiện tặng cho Bạch Đào, nên chỉ ghi kỹ tất cả lên giấy nhét vào hộp, để họ tự chuẩn bị.

Bình Luận (0)
Comment