Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 180

Nghe thấy người trong phòng nói tình hình nghiêm trọng, phu thê Bùi Vĩnh Quý lập tức hoảng hốt, luống cuống đứng giữa đám đông.

Bạch Đào thấy thế, nhịn cười, liền nhón bước đuổi theo Vu đại phu cùng phu lang đang chuẩn bị rời đi, nói: "Vu đại phu, vậy ngày mai sáng sớm ta dẫn Tranh ca tới tìm ngài, đến lúc đó liền làm phiền ngài một phen."

Vu đại phu không hiểu vì sao Bạch Đào phải nhắc lại, chỉ đáp: "Vừa rồi trong phòng chẳng phải đã nói xong rồi sao? Ngày mai tới là được. Có thể trị tận gốc thì ta ắt sẽ dốc hết sức."

Phu thê Bùi Vĩnh Quý nghe được đối thoại ấy, chân lập tức mềm nhũn, cả người run rẩy: chẳng lẽ thương tích nặng tới nỗi ngay cả Vu đại phu cũng không dám đảm bảo chữa khỏi?

Nương Bùi Tuấn túm lấy tay áo Bùi Vĩnh Quý, mặt mày trắng bệch: "Vĩnh Quý, giờ phải làm sao đây?"

"Làm sao?!"

Bùi Vĩnh Quý giận quá, hất tay tức phụ ra, quát lớn: "Bà đánh người, giờ còn hỏi ta làm sao?! Ta còn muốn hỏi bà làm sao đó! Ai cho bà như mụ chanh chua xông lên động thủ?!"

Nương Bùi Tuấn bị quát cho tủi thân, cũng nổi giận gân cổ cãi: "Ta khi ấy không phải cũng vì muốn đòi lại công bằng cho Tuấn nhi sao! Còn không phải tại ông, chuyện chưa rõ ràng đã vội đi tìm người ta đòi bồi thường! Giờ lại đổ hết tội lên đầu ta?!"

Chuyện đòi bồi thường nhầm người vốn đã khiến Bùi Vĩnh Quý mất hết thể diện, giờ lại bị chính tức phụ mình chỉ thẳng ra trước đám đông, thể diện không còn, lửa giận bùng lên, giơ tay tát thẳng một cái.

"Bà cái đồ phá gia chi tử, thành sự thì ít bại sự thì nhiều!"

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên khiến đám đông xôn xao, ngay cả Bạch Đào cũng nhíu mày,chỉ nghe tiếng đã biết Bùi Vĩnh Quý ra tay không hề nhẹ.

Cậu khẽ nhón chân, ghé tai Bùi Tranh thì thầm: "Đánh thê tử trước mặt bao người, chẳng phải hạng nam nhân tốt. Huynh chớ có học theo."

Bùi Tranh chẳng thèm để tâm đến màn náo loạn ấy, chỉ hơi cúi người xuống, để Bạch Đào khỏi phải nhón chân, dịu giọng đáp: "Ta sẽ không đối xử với em như vậy."

Phu lang mềm mại yếu ớt thế này, y còn muốn cưng chiều trong lòng bàn tay còn không kịp, sao nỡ ra tay.

Nương Bùi Tuấn ôm lấy gò má nóng rát, ngây người, nước mắt trào ra, trân trân nhìn Bùi Vĩnh Quý như không dám tin.

Bùi Vĩnh Quý cũng biết mình nhất thời xúc động, trong lòng chột dạ, không dám nhìn thẳng tức phụ.

"Được lắm, Bùi Vĩnh Quý! Ông dám đánh lão nương! Ông cứ một mình mà sống qua ngày đi!"

Nương Bùi Tuấn nói xong, liền ôm mặt khóc nức nở chạy đi.

Đám người vây xem thấy vậy cũng chẳng biết nên khuyên thế nào, chỉ đành giục: "Ôi chao, còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo đi!"

"Nghe khẩu khí này, sợ là muốn về nhà mẹ đẻ rồi!"

Bùo Vĩnh Quý liếc nhìn Bùi Tranh từ đầu đến cuối chẳng buồn để tâm tới đám loạn này, rồi vội vã quay đầu chạy đi.

Bạch Đào thầm nghĩ: cậu còn chưa cần ra tay, tự bọn họ đã rối loạn thành một đám, đúng là buồn cười.

Đám thôn dân thấy không còn trò hay để xem, cũng lần lượt chào hỏi qua loa với Bùi Tranh và Bạch Đào rồi giải tán, chỉ là dọc đường xuống núi, miệng ai nấy vẫn không ngừng bàn tán:

"Không ngờ Bùi Vĩnh Quý lại là hạng người như vậy, trước kia cứ tưởng lão ta thành thật lương thiện lắm."

"Con trai bị người ta đánh gãy chân, trong lòng nóng nảy thì cũng thôi đi, ai ngờ khi sự tình xảy ra lại chẳng có chút trách nhiệm, còn ra tay đánh thê tử nữa chứ."

"Ta với ông ta làm láng giềng mấy chục năm, thật sự trước giờ chưa nhìn ra."

"Trước kia Đại Bảo nhà ông ta ở học đường ức h**p người ta, ta còn từng nhắc nhở các ngươi rồi. Khi ấy còn không tin, giờ xảy ra chuyện chẳng phải lộ mặt thật rồi đó sao."

"Cháu trai nhà ta lúc trước cũng bị Đại Bảo bắt nạt, ban đầu trên mặt có vết thương còn không dám nói, cứ khăng khăng bảo là tự ngã. Ngươi nói xem, phải ác đến mức nào mới khiến trẻ con không dám tố cáo?"

"Còn sau đó sao biết được?"

"Chuyện này phải cảm tạ đệ tử Hổ Tử của Bùi Tranh mới được. Cháu ta bảo rằng, mỗi lần Đại Bảo bắt nạt ai, Hổ Tử đều ra mặt giúp đỡ. Đại Bảo sợ Hổ Tử nên cũng bớt hung hăng. Có người chống lưng, cháu ta mới dám về nhà kể thật."

"Ta lúc ấy nghe mà tức muốn chết, cũng từng định tìm Bùi Tuấn lý luận một trận, kết quả hắn ta quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt, mấy phen đi đều không gặp."

"Nói tới Hổ Tử, con trai ta cũng hay nhắc, bảo là người có tiền lại hào sảng, chẳng hề xem thường đám trẻ nông thôn quê ta. Chỉ là nghe nói ban đầu lười học, sau bị Bùi Tranh phạt một lần, liền ngoan ngoãn chịu khó đọc sách nhận chữ."

"Xem ra, Bùi Tranh thật sự không tệ. Nếu không, nhà người ta có tiền ai dám giao con cho y dạy dỗ?"

"Giờ ngẫm kỹ lại, lúc trước trong thôn có kẻ tung lời gièm pha Bùi Tranh, nhà Bùi Vĩnh Quý cũng chưa từng đứng ra nói giúp. Hỏi thì im như hến, đây chẳng phải ngầm thừa nhận hay sao?"

"Vậy còn Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham, chẳng phải từng nói đỡ cho Bùi Tranh đó sao? Chỉ là sau này chẳng rõ vì sao lại không lên tiếng nữa."

"Ta coi tám phần là về nhà bị ăn đòn, không dám bênh vực cho Bùi Tranh nữa. Ngươi nhìn xem hôm nay tới tìm phiền toái, cũng chẳng thấy Bùi Xuân Kiều xuất hiện."

"Bùi Xuân Kiều với Bùi Nham hai đứa ở trong thôn vốn nổi danh ngoan ngoãn nghe lời, chẳng lẽ cũng như Bùi Vĩnh Quý, đều là giả bộ?"

"Ôi chao, chuyện này khó nói lắm. Chẳng phải ngoại sanh nhà ngươi dạo gần đây còn định nhắm vào Bùi Xuân Kiều đó sao? Ta thấy thôi thì dừng lại thì hơn, chưa nói cô nương kia thế nào, chỉ riêng kết thân với một nhà như vậy, cũng chẳng phải chuyện hay."

——

Đợi đến khi đám người tản hết, Bạch Đào mới lấy chìa khóa mở cửa phòng chứa đồ. Vừa hé cửa, còn chưa kịp mở lời, cậu đã sững lại tại chỗ.

Chỉ thấy Bùi Xuân Kiều ngồi chồm hổm trên chiếc ghế con, đầu vùi sâu trong hai cánh tay, cả người run rẩy khóc không thành tiếng.

Bùi Xuân Kiều biết, sau trận hôm nay, lớp vỏ bọc nhà mình e đã bị xé toạc, về sau trong thôn có khi người ta sẽ né tránh, bản thân nàng cũng có thể cả đời chẳng gả được đi.

Thế nhưng, thứ nghẹn lại trong lòng từ thuở bé thơ, giờ đây tựa hồ theo nước mắt mà tiêu tan hết.

Nhà nàng vốn dĩ chưa từng đẹp đẽ như vẻ ngoài, mà bản thân nàng cũng chẳng phải thiếu nữ dịu dàng ngoan ngoãn như thiên hạ vẫn tưởng.

Chỉ là, chỉ là, những năm tháng nàng kiên trì chống đỡ, tựa như trong khoảnh khắc ấy bị đánh vỡ tan tành.

Nàng không muốn để mọi người nghĩ rằng, người thẩm đã liều mạng cứu về là kẻ không xứng đáng, cho nên từ nhỏ nàng và Nhị ca vẫn luôn rất nghe lời.

Đặc biệt là Nhị ca, bởi huynh ấy biết sinh mệnh này của mình là thẩm dùng mạng đổi lấy.

Lúc tiểu thúc còn tại thế, đối với ba huynh muội họ đều hết mực tốt, nhất là đối với nàng và Nhị ca.

Bởi họ không phải hán tử, những thứ Đại ca có, hai người họ thường không được chia phần.

Nhưng hễ Bùi Tranh có thứ gì, tiểu thúc sẽ lén lút nhét thêm cho họ một chút.

Bùi Tranh khi ấy, chỉ lẳng lặng nhìn hai người, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, không hề có nửa phần tức giận vì đồ của mình bị san sẻ.

Nhị ca cũng thường kể với nàng những chuyện thuở nhỏ mà bản thân đã quên mất.

Khi Bùi Tranh tá túc trong nhà, đâu chỉ riêng y không có thịt ăn, mà cả nàng và Nhị ca cũng vậy.

Mỗi lần Bùi Tranh nghĩ cách kiếm được chút thịt, y đều âm thầm chia cho hai người họ một ít.

Dẫu ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt, nhưng Bùi Xuân Kiều hiểu rõ, bỏ qua huyết thống, Bùi Tranh mới thực sự giống huynh trưởng của họ.

Cho nên, mỗi lần nghe ai nói xấu Bùi Tranh, họ đều sẽ cãi lại.

Nhưng mỗi lần như vậy, bị cha nương phát hiện, sẽ bị đánh cho một trận.

Bùi Tranh từng tìm họ nói chuyện, bảo rằng y không để tâm, bảo họ đừng làm vậy nữa.

Kể từ lần đó, ánh mắt Bùi Tranh liền lạnh đi, không còn nhiệt độ như trước.

Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham hiểu, vị ca ca từng hay cười kia, đã bị chính nhà họ hủy hoại rồi.

Bùi Xuân Kiều và Nhị ca đã từng muốn vạch trần sự giả dối của cha nương mình, thế nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

Bởi họ không muốn để người đời cảm thấy người thẩm đã cứu là không đáng giá.

Họ tự tìm cho mình một cái cớ, rồi tiếp tục rụt đầu trong chiếc vỏ rỗng ấy.

Nhưng Bùi Xuân Kiều hiểu rõ, sự thật là, phần nhiều vẫn là sợ hãi, sợ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ.

Ý nghĩ muốn phơi bày chân tướng không biết bao lần trỗi dậy, nhưng can đảm gom góp được trong đêm đen, khi gặp ánh sáng ngày mới lại tan biến không còn.

Bởi vì nàng không có dũng khí như Bùi Tranh, có thể không bận tâm những lời đàm tiếu mà sống đường hoàng.

Hôm nay, việc bản thân chưa từng dám làm rốt cuộc cũng đã thành, thế nhưng lúc này nàng lại chẳng hề thấy sợ, chỉ có hối hận.

Hối hận vì không sớm đứng ra, hối hận vì đã diễn kịch suốt bao năm trời.

Khi nãy, nghe thấy cha nương mắng Bùi Tranh là "Bạch nhãn lang" vong ân phụ nghĩa, nàng bỗng nhiên hiểu ra —

Cha nương, có lẽ từ đầu đến cuối cũng chưa từng có chút áy náy nào.

Khoảnh khắc ấy, nàng muốn lớn tiếng phản bác: Bùi Tranh không phải bạch nhãn lang!

Nàng muốn đem toàn bộ sự thật phơi bày dưới ánh mặt trời.

Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, bởi chuyện bị nhốt trong kho chứa đồ kia nói ra chẳng ai tin.

Dẫu có huyết thống với Bùi Tranh, nàng lại không có quan hệ gì với Bạch Đào.

Trong thôn, những chuyện thế này luôn lan truyền cực nhanh, lại còn thêm mắm dặm muối đến khó tin.

Nàng cho dù không nghĩ đến danh tiếng của mình, cũng phải nghĩ cho Bùi Tranh và Bạch Đào.

Bình Luận (0)
Comment