Bạch Đào thấy người kia cứ úp mặt xuống mà khóc, chẳng hề để ý tới cậu, đành mở miệng hỏi: "Ngươi, vẫn ổn chứ?"
Bùi Xuân Kiều đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không nghe thấy lời cậu gọi.
Cuối cùng Bạch Đào chỉ đành lui ra ngoài, khép cửa lại, để nàng có không gian riêng tĩnh tâm.
"Huynh với Bùi Xuân Kiều rốt cuộc có quan hệ thế nào vậy?" Nhớ tới việc Bùi Xuân Kiều tín nhiệm Bùi Tranh như thế, còn đặc biệt chạy đến để báo tin, Bạch Đào không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Bùi Tranh lúc này đã thay chiếc quần lấm bẩn, nhanh nhẹn khoác lên mình bộ sạch sẽ, đáp: "Cũng không có gì, chỉ là hồi nhỏ từng chơi với nhau mà thôi."
Bạch Đào thấy y thay xong quần lại vội thay cả áo, không khỏi nghi hoặc: "Chốc nữa còn phải đào hố trồng cây, bây giờ thay áo làm gì?"
"Mặc vào thấy khó chịu." Bùi Tranh vừa nghĩ đến việc bộ y phục kia bị nương của Bùi Tuấn kéo qua kéo lại, cả người liền cảm thấy bức bối.
Bạch Đào hiểu ra, thì ra lại là bệnh sạch sẽ phát tác, bèn nói: "Được rồi, đã thay áo rồi thì đi tìm lý chính trước xem, nên xử lý chuyện này thế nào."
Hai người thay y phục xong, chuẩn bị ra cửa. Bạch Đào rón rén bước đến gần phòng chứa đồ, không ngờ Bùi Xuân Kiều vừa khéo mở cửa, hai người đụng phải nhau ngay trước cửa.
Bùi Xuân Kiều vội vàng dừng bước, lui về sau: "Xin lỗi, ta không để ý."
Bạch Đào nhìn thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, giọng nói cũng mang theo tiếng nghẹn ngào, bèn phát huy phong độ của mình: "Không sao, là ta không để ý. Giờ ngươi định về nhà sao?"
Bùi Xuân Kiều lắc đầu: "Ta muốn đến thôn Hạ Hà tìm Nhị ca."
Bùi Nham đã gả tới thôn Hạ Hà mấy năm nay, nàng muốn đến đó nói rõ chuyện này với Nhị ca.
Bạch Đào thấy nàng lúc này bộ dạng như thế, bị người ngoài bắt gặp cũng không hay, bèn chỉ đường: "Vậy ngươi có thể đi theo con đường nhỏ sau nhà ta, bên đó ít người."
Bùi Xuân Kiều khẽ gật đầu: "Cảm ơn."
Bạch Đào mỉm cười: "Là bọn ta nên cảm ơn ngươi mới phải, cảm ơn ngươi đã đặc biệt đến đây báo tin."
Nói xong, cậu khẽ chọt chọt Bùi Tranh đang đứng bên cạnh, không động đậy lấy nửa phần.
Hiếm khi Bùi Tranh không hiểu được ẩn ý của Bạch Đào, quay đầu ngơ ngác nhìn cậu.
Bạch Đào nháy mắt ra hiệu, nhìn thoáng qua Bùi Xuân Kiều, lại nhìn sang Bùi Tranh.
Lúc này Bùi Tranh mới hiểu, nhưng y hơi mất tự nhiên quay đầu đi, không thốt nên lời.
Bùi Xuân Kiều khẽ cười giễu mình: "Vốn dĩ là việc ta nên làm, ta cũng chẳng giúp được gì."
Nói rồi, liền quay người bước ra khỏi sân.
Thấy vậy, Bạch Đào lại huých huých Bùi Tranh, ra hiệu y mau mở lời.
Bùi Tranh nhìn Bùi Xuân Kiều — cô bé suốt ngày sụt sịt năm nào, nay đã thành người lớn, khẽ thở dài một tiếng: "Cảm ơn."
Thật ra hồi nhỏ y từng chơi rất thân với Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham, lúc bị bắt nạt cũng từng cùng nhau nương tựa vượt qua. Chỉ là y không muốn có dính líu gì với nhà họ nữa, nên dứt khoát không gặp ai cả, xem như người dưng nước lã.
Bùi Xuân Kiều nghe vậy ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, ngỡ là mình nghe nhầm, đôi mắt mở to, bên trong còn ánh lên giọt lệ.
Bạch Đào cười, đẩy Bùi Tranh về phía trước: "Thôi nào, bọn ta cũng phải ra ngoài tìm lý chính rồi."
Bùi Xuân Kiều cố nén nước mắt, khom người thi lễ với Bùi Tranh: "Xin lỗi."
Bùi Tranh còn chưa kịp đáp lời, nàng đã xoay người chạy mất.
Bạch Đào ghé đầu lại gần Bùi Tranh đang cúi mắt: "Ta bắt huynh phải nói lời cảm ơn, có giận không đó?"
"Không có, nên nói mà."
——
Hai người tới nhà lý chính thì được báo là lý chính không có nhà, sáng sớm đã lên nha môn, đến giờ vẫn chưa về.
Trương Tư Viễn nói mọi chuyện hắn đều biết cả, đợi cha trở về, nhất định sẽ lập tức báo lại.
Bạch Đào nói lời cảm tạ, sau đó cùng Bùi Tranh đến nhà Lan thẩm.
Số cây lát nữa phải trồng không ít, hai người lại muốn trồng cho xong trước khi mưa tối nay, nên đến nhờ người giúp đỡ.
Trương thúc đồng ý rất sảng khoái, còn bảo có thể gọi cả Trương Lộ Sinh. Lan thẩm thì nói mình cũng có thể giúp một tay.
Bùi Tranh đứng dậy nói sẽ đi gọi Trương Lộ Sinh, bảo Bạch Đào cứ ở lại chờ, lát nữa xe chở cây giống tới thì mọi người cùng quay về là được.
Bạch Đào gật đầu, nói không thành vấn đề, rồi quay sang trò chuyện với Lan thẩm về chuyện xảy ra hôm nay.
Bùi Tranh ra khỏi cửa lại không đi thẳng tới nhà Trương Lộ Sinh, mà rẽ tới nhà của Vu đại phu, nơi chỉ cách nhà Trương Lộ Sinh không xa.
Cố Tư Nam đang đọc sách trong đình, thấy Bùi Tranh bước vào sân thì đặt sách xuống, đứng dậy nói: "Không phải nói ngày mai mới đến sao? Sao hôm nay đã tới rồi? Kiểm tra cũng mất nhiều thời gian, ngươi không trồng cây nữa à?"
Vu đại phu nghe thấy cũng từ phòng thuốc chui ra: "Ta lát nữa phải tới thôn Hạ Hà một chuyến, đã hẹn với người ta rồi, nếu muốn khám bệnh thì để mai. Mấy chứng cũ của ngươi không phát thì không sao, bảo Bạch Đào đừng lo."
Hắn tưởng là do Bạch Đào quá lo lắng cho Bùi Tranh nên mới thúc y đến khám trước.
Nào ngờ Bùi Tranh lắc đầu: "Không phải tới khám bệnh, ta muốn mua ít thuốc mỡ, tiện thể hỏi một chút."
Vu đại phu dẫn y vào phòng thuốc: "Vậy ngươi muốn mua loại thuốc mỡ nào? Ở đây ta có đủ loại."
Bùi Tranh liếc nhìn hàng lọ lọ chai chai treo đầy trên tường, song chẳng tìm thấy thứ mình cần, đành mở miệng: "Muốn mua nhuyễn hương chi."
Vu đại phu đang định cầm bút ghi lại, nghe đến ba chữ "Nhuyễn hương chi" thì tay run lên, một giọt mực to tướng rớt xuống giấy.
Hắn nhìn người trước mặt mặt mày không chút xấu hổ, liền khẽ ho một tiếng, vẫn giữ vững khí độ của một đại phu, ngữ khí thản nhiên hỏi: "Lần trước A Nam đưa cho các ngươi, đã dùng hết rồi?"
Không lý nào mới mấy hôm đã dùng hết. Hai người này chẳng lẽ lấy làm trơn bôi...? Nhưng cũng không đúng, Bạch Đào làm việc ở Thiên Vị Lâu cực nhọc như thế, Bùi Tranh hẳn không nỡ hành hạ cậu ta.
Bùi Tranh lắc đầu: "Chưa."
Y sợ Bạch Đào dùng hết rồi lại ngại ngùng không dám đi mua, nên nhân dịp này muốn mua sẵn ít nữa để trữ. Cũng muốn hỏi đại phu xem chứng trĩ rốt cuộc nên trị thế nào, có cần kiêng cữ gì không, bản thân liệu có thể giúp gì cho Bạch Đào chăng.