Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 184

Còn chưa kịp ăn thì gió đã nổi lên ào ào, trời cũng hoàn toàn sụp tối. Sợ đang ăn dở thì mưa đổ xuống, mọi người dứt khoát bê cá đã ướp sẵn và bếp lò thẳng tiến đến nhà Tống Dĩ An.

Ai bảo nhà Tống Dĩ An có cái mái hiên trông như cái đình chứ, mà còn khá rộng nữa.

Trước đây Bạch Đào với Bùi Tranh hay đến nhà Tống Dĩ An tán gẫu, ăn uống cũng đều ở cái đình này.

Bùi Tranh nhanh tay đặt ghế mang theo xuống đất, rồi quay người nhận lấy mấy lọ gia vị suýt nữa bị Bạch Đào cầm không xuể.

"Chúng ta cũng có thể làm một cái như thế ở trong sân."

Bạch Đào kéo tấm rèm trúc bên đón gió xuống: "Được, dù sao sân cũng mở rộng rồi, đến lúc đó làm giống như An ca đi, nâng nền cao lên một chút, rồi treo rèm trúc bốn phía, như vậy thì không sợ mưa, cũng che được nắng, bình thường không dùng thì cuốn lại là được."

"Ừ." Bùi Tranh muốn biến sân nhà thành nơi mà Bạch Đào thích, nên tất nhiên đều nghe theo cậu.

Mọi người vừa dọn dẹp xong, trời lập tức đổ mưa. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng ăn lẩu cá của cả đám. Một nhóm người ngồi vây quanh hai cái bếp, vừa nói cười vừa cảm nhận làn gió mát lạnh.

Bạch Đào vẫn đảm nhận công việc pha nước chấm cho mọi người như mọi khi.

"Có ai muốn thử một chút ớt không? Ta có thể bỏ ít thôi."

Mọi người đồng loạt lắc đầu, thứ này với họ vẫn quá cay, dù gì bình thường ngay cả sơn trà họ cũng chẳng ăn.

"Thôi được, vậy ta ăn một mình." Bạch Đào cũng không ép ai, vui vẻ múc một muỗng đầy bỏ vào bát mình.

"Xong rồi, mọi người tự đến lấy đi, bát đầu tiên bên trái là không có tỏi băm."

Tức phụ Trương Lộ Sinh cười cảm kích: "Cảm ơn huynh, Đào ca."

Bạch Đào vừa hào hứng khuấy bát nước chấm vừa m*t đầu đũa thử vị: "Không cần khách sáo, là lúc nãy Lộ Sinh nhắc ta đấy."

Cảm nhận vị cay của ớt, Bạch Đào hạnh phúc nheo mắt lại, ớt đúng là loại gia vị đỉnh nhất trên đời!

Trong nồi, đầu cá và xương cá được ninh để làm nước lẩu khá nhiều, mọi người quyết định ăn hết chỗ đó trước rồi mới cho cá phi lê vào sau.

Bạch Đào dặn dò Lâm Chân cẩn thận kẻo bị hóc xương, còn tiện tay gắp cho nhóc hai miếng sườn cá. Mỗi người có tay nghề chặt cá khác nhau, sườn cá vẫn còn nhiều thịt, lại không dễ hóc.

Lâm Chân hai tay bưng bát, ngọt ngào cười: "Cháu biết rồi, cảm ơn Đào thúc!"

Trong đám người này, chỉ có trước mặt Lâm Chân là có để một cái ghế kê bát, vì nhóc nhỏ sức, không thể vừa bưng bát vừa ngồi ăn như mọi người.

Lan thẩm nhìn Đại Hắc và Tiểu Bạch đang hăng hái gặm xương cá, cười trêu: "Hai đứa hôm nay cũng coi như được bữa ra trò rồi đó."

Bạch Đào sợ Tiểu Bạch bị hóc xương, nên chỉ cho nó ăn phần xương đầu cá, còn sườn cá và xương dăm thì ném hết cho Đại Hắc.

Tống Dĩ An nhìn nồi lẩu cá dưa chua có nước dùng trắng đục, dứt khoát múc cho mình một bát bằng cái tô sạch.

Bạch Đào đứng dậy bê đĩa hành hoa lại: "Nước cá này phải cho chút hành hoa mới đúng bài."

Tống Dĩ An đương nhiên tin lời Bạch Đào, liền múc một thìa hành rắc vào bát:  "Phải nói, nhìn cũng đẹp mắt thật đấy."

Khâu Đại Ngưu cũng học theo múc một bát: "Ta tính hỏi từ đầu rồi, sao nước cá lại trắng vậy? Có cho sữa vào à?"

"Không có, chỉ là chiên sơ cá lên, rồi đổ nước sôi vào nấu một lúc là nước sẽ trắng ra thôi. Làm vậy cũng giúp nước cá đậm đà hơn." Bạch Đào giải thích, màu trắng đẹp mắt thế này còn có một lý do khác, có thể là vì dưa chua nấu kèm là từ cải thảo làm ra. Nếu dùng loại dưa muối ở phương Nam thì có khi nước lẩu lại hơi ngả xanh.

Tống Dĩ An thổi nguội rồi húp một ngụm nước lẩu: "Nước này ngon thật đấy. Trước đây ta từng uống loại này ở tửu lâu, cứ tưởng họ cho nước hầm xương đặc biệt vào, ai ngờ chỉ cần chiên cá thôi là ra được mùi vị này."

Nghe bảo ngon, mọi người cũng bắt đầu múc nước lẩu uống, đĩa hành hoa cạn sạch trong chốc lát.

Trương thúc thấy nồi vơi phân nửa, liền nhắc: "Uống từ từ thôi, cá còn chưa bỏ vào mà nước sắp hết rồi."

"Không sao, trong bếp nhà còn một nồi nước lẩu nữa, lát nữa bê ra là được."

Lúc đầu Bạch Đào định nấu nước dùng ngoài sân, nhưng vì cá đầu và xương khá nhiều, nồi lại nhỏ nên không tiện làm. Cuối cùng, cậu quyết định nấu trong nồi lớn trong bếp rồi chia ra các nồi nhỏ mang ra ngoài.

Lan thẩm húp hết một bát, tấm tắc khen ngợi: "Nước lẩu này không có tí mùi tanh nào, toàn mùi thơm thôi."

Bạch Đào cũng múc cho Bùi Tranh một bát: "Cá đem chiên sơ qua có thể giúp khử bớt mùi tanh, cháu còn bỏ thêm hành, gừng và một chút rượu trắng khử mùi nữa."

Lan thẩm gắp một đũa dưa chua: "Mỗi lần ăn cơm Tiểu Đào nấu là lại học thêm được khối thứ."

Bùi Tranh thấy Bạch Đào lại cho thêm ớt vào nước chấm, y cũng bắt chước cho chút ít, học theo Bạch Đào lấy lát cá nhúng vào nước chấm rồi ăn.

Kết quả là bị cay đến ho sặc.

Bạch Đào vội đưa bát nước lẩu đã nguội bên cạnh cho y, còn giúp vỗ lưng: "Không ăn được cay thì đừng ăn. Huynh còn nhúng nhiều thế, mặt đỏ cả lên rồi kìa. Nếu chỉ muốn nếm thử thì chấm một chút thôi."

Bùi Tranh vừa ho vừa uống nửa bát nước trong tay Bạch Đào, mà cảm giác nóng rát trong miệng vẫn chưa dịu đi.

Y chỉ nghĩ, Bạch Đào thích ăn cay đến vậy, sau này không thể để cậu vì chiều theo mình mà không dám cho ớt. Thế nên, y muốn ăn nhiều một chút để tập quen dần. Nhìn Bạch Đào gắp lát cá phủ đầy ớt đưa vào miệng mà mặt không đổi sắc, trong lòng y cũng có thêm vài phần tự tin, quên luôn trải nghiệm cay đến rơi nước mắt khi ăn thịt xào ớt lần trước.

Cả đám nhìn bộ dạng của Bùi Tranh lúc này, lại càng thêm kính nể khả năng ăn cay của Bạch Đào, ăn bao nhiêu vẫn điềm nhiên như không, đúng là "Hào kiệt trong giới lẩu"!

Cuối cùng, Bạch Đào đổ luôn chỗ nước chấm trong bát Bùi Tranh vào bát mình, rồi múc cho y một phần mới.

Sau khi xác nhận y vẫn muốn ăn cay, cậu chỉ bỏ vào một chút ớt nhỏ xíu.

Tống Dĩ An nhìn màn mưa bên ngoài mái đình, vẻ mặt thảnh thơi: "Chúng ta hẹn đến mùa đông lại ăn một bữa thế này nữa nhé."

Khâu Đại Ngưu lập tức hưởng ứng: "Được được! Lúc đó ta có thể dắt theo Thanh ca nhi rồi!"

Tống Dĩ An cạn lời, trừng mắt lườm hắn một cái, cái tên này đúng là lúc nào cũng nghĩ đến Thanh ca nhi của mình.

Bạch Đào nghĩ đến cái rét cắt da cắt thịt vào mùa đông, liền lắc đầu từ chối: "Mùa đông mà còn ăn lẩu ngoài cái đình này, là muốn đông chết người đấy à?"

Tống Dĩ An bật cười: "Thì mình ăn trong nhà."

Lan thẩm bưng đĩa cá sống bên cạnh bỏ thêm vào nồi: "Vậy quyết vậy nhé, lúc đó ta mời mọi người. Hẹn ngày Lập Đông!"

Những lát cá được tẩm ướp đậm đà và phủ một lớp bột mỏng, vừa thả vào nồi là chín ngay trong vòng một phút, tất nhiên trừ mấy miếng cá do Khâu Đại Ngưu cắt.

Trương Lộ Sinh cũng phụ họa theo nương: "Được, đến hôm đó để con lo phần cá!"

Cái cảm giác có một lời hẹn như vậy khiến ai nấy đều thấy dễ chịu.

Tâm trạng vui vẻ, Bạch Đào lại gắp mỗi chú chó một lát cá, Tiểu Bạch và Đại Hắc nằm bẹp dưới đất, vẫy đuôi ăn rất vui vẻ. Ăn no rồi, cả hai nằm nghiêng ra đất, nhìn mưa rơi bên ngoài. Tai chúng thỉnh thoảng còn động đậy, như đang lắng nghe tiếng mưa.

Mọi người ăn uống no nê, nhân lúc ánh đèn dầu còn sáng, cùng nhau trò chuyện đôi ba câu.

Bạch Đào ngáp một cái, tựa đầu vào vai Bùi Tranh.

Gió đêm lẫn theo mưa phất qua có chút se lạnh, Bùi Tranh liền kéo tay áo mà Bạch Đào xắn lên lúc nãy xuống, nhẹ nhàng che lại cho cậu.

Bình Luận (0)
Comment