Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 185

Mưa kéo dài đến nửa đêm thì tạnh, sáng hôm sau trời lại rực nắng như chưa từng có cơn mưa nào.

Bùi Tranh dậy từ lúc trời còn chưa sáng, vác cuốc đi nhổ cỏ trong vườn rau. Xử lý xong phần vườn trước cửa nhà mình, y lại qua chăm sóc mảnh đất trồng ớt của Bạch Đào.

Đám ớt đã ngắt ngọn trước đó giờ đã kết trái lác đác; tuy còn nhỏ nhưng nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ.

Khi Bạch Đào gọi ăn sáng, Bùi Tranh đã làm được nửa vạt đất.

Sau bữa sáng, Bạch Đào cũng không định để Bùi Tranh làm một mình, vác cuốc theo cùng ra vườn.

Bùi Tranh nói nắng to, sợ cậu bị cháy nắng.

Bạch Đào chỉ đáp một câu: "Ta chỉ muốn ở bên huynh." khiến Bùi Tranh nghẹn lời không thể phản bác.

Cuối cùng y đành đội cho cậu cái nón rơm, rồi đổ đầy nước vào bầu nước mang theo.

Bùi Tranh làm việc lanh lẹ, Bạch Đào cũng không kém, hai người phối hợp vô cùng ăn ý. Ngoài vườn rau, cả ruộng đậu tương cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Bạch Đào dùng gậy gỗ cào bùn dính trên giày, vừa làm vừa hỏi: "Đêm qua mới mưa, sao huynh lại chọn sáng nay đi nhổ cỏ?"

Bùi Tranh đưa tay đỡ cậu, sợ cậu trượt ngã: "Mai ta định vào núi, lần này muốn vào sâu, chắc phải ở lại hai ba hôm."

Cho nên, y muốn tranh thủ hôm nay làm xong hết việc đồng áng, để Bạch Đào không phải vất vả.

Nghe vậy, Bạch Đào giật mình, giày còn chưa kịp cào sạch, đã đứng thẳng người nhìn y: "Có nguy hiểm không? Chỉ có một mình huynh à?"

"Có Đại Ngưu đi cùng."

"Hai người thì tốt hơn, ít nhất có người hỗ trợ."

Tuy trong lòng lo lắng, nhưng Bạch Đào không ngăn cản, mà bắt đầu lo liệu: "Vậy các huynh định mấy giờ sáng mai vào núi? Ta dậy sớm làm ít bánh cho các huynh mang theo."

Bùi Tranh phủi vết bùn trên tay áo Bạch Đào: "Không cần đâu, chúng ta lên núi vào giờ Thìn, đến lúc đó chỉ mang ít bánh bao là được rồi."

Bạch Đào cúi đầu tính toán, giờ Thìn, tức khoảng năm sáu giờ sáng, đúng là khá sớm.

"Vậy để ta làm từ tối nay, nướng bánh khô một chút, rồi làm thêm một hũ nhỏ thịt xào dầu, ăn trong hai ba ngày chắc không sao."

Bùi Tranh vốn không muốn cậu vất vả, nhưng nhìn thấy Bạch Đào lo liệu tỉ mỉ vì mình, trong lòng lại thấy ấm áp và vui vẻ. Thêm vào đó, cậu đang nhìn y chăm chú, nên lời từ chối cũng không thốt ra nổi, như thường lệ.

"Được, nhưng đừng làm nhiều quá. Ta và Đại Ngưu không phải lần đầu vào núi, nếu bắt được gì thì sẽ nướng ăn luôn."

Bạch Đào chỉ nghe được nửa câu cuối: "Vậy ta chuẩn bị thêm ít gia vị nướng cho các huynh, có vậy ăn mới ngon. À đúng rồi, trong nhà hết thịt tươi rồi, hôm qua ăn nốt phần cuối. Ta qua nhà Đại Ngưu với An ca xem có không, nếu có thì mua chút mang về."

Thấy Bạch Đào không vào nhà mà lại rảo bước lên núi, Bùi Tranh vội vàng kéo cậu lại, trong lòng ngập tràn thứ cảm xúc ấm nóng sắp trào ra.

Y kéo cậu vào sân rồi bất ngờ cúi xuống hôn, như tìm được lối trút cho ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, cảm xúc cuộn trào mới dần lắng lại.

Bị hôn đến choáng váng, Bạch Đào tựa vào người y, thở hổn hển: "Huynh cũng không thèm báo trước một tiếng, đột nhiên nổi hứng hả?"

Bùi Tranh ôm cậu vào lòng, trong mắt toàn là dịu dàng, bắt chước cách Bạch Đào thường làm, bày tỏ lòng mình: "Thấy en vì ta mà chạy đôn chạy đáo, ta thật sự rất vui. Cảm ơn em, Bạch Đào. Ta thật lòng thích em. Gặp được em, được ở bên em... ta cảm thấy rất may mắn."

Tuy Bạch Đào từ những điều nhỏ nhặt hằng ngày vẫn luôn cảm nhận được tình cảm của Bùi Tranh, nhưng những lời tỏ tình dịu dàng thế này, ai mà chẳng thích nghe?

Cậu cười, lại hôn nhẹ một cái lên môi y: "Ta cũng rất thích huynh. Nên, ngày mai huynh lên núi nhất định phải chú ý an toàn. Mùng 6 tháng 6 ta còn chờ cưới huynh về đó."

Bùi Tranh nhớ đến "y thư" mà mình lật xem tối qua, ánh mắt lảng đi, tránh đối diện với ánh nhìn của Bạch Đào: "Được, ta đợi... đợi được em cưới."

Sau bữa trưa, mãi đến khi ăn xong Bùi Tranh mới đồng ý để Bạch Đào đi tìm Khâu Đại Ngưu mua thịt. Nhưng không ngờ Khâu Đại Ngưu lại không có nhà, mà nhà An ca cũng không còn thịt tươi.

Bạch Đào đành cùng Bùi Tranh ra đồng nhổ cỏ cho ruộng lúa mạch. Làm xong việc đồng áng, hai người mới ghé sang nhà Vu đại phu.

Ban đầu thấy hai người, Vu đại phu còn tưởng họ đến hỏi về cuốn "y thư" hôm qua mượn, ai dè lại là đến để... mua thịt.

"Ta có phải đồ tể đâu, sao hai người muốn mua thịt cũng tìm đến ta hả?" Vu đại phu lắc đầu than trời, nhưng vẫn vào bếp xách ra một khối thịt tươi, "Cầm đi, tiền nong thì khỏi, làm món gì ngon nhớ mang qua cho ta một phần."

Bạch Đào mặt dày vẫn chưa chịu tha, cười cười nói tiếp: "Tiền thì vẫn phải trả. Với cả ta còn muốn mua mấy cái lọ sứ nhỏ, loại chuyên dùng đựng thuốc ấy."

Vu đại phu thổi râu trợn mắt: "Nhà ta thành tiệm tạp hóa rồi à?!"

Bạch Đào mặt không đổi sắc, đi theo hắn vào phòng thuốc, vừa đi vừa cười toe: "Sao lại thế được, ta coi nơi này như rương báu vậy, thứ gì cũng có."

Những chiếc lọ sứ nhỏ này, cậu định dùng để đựng gia vị nướng và muối cho Bùi Tranh mang theo trong chuyến vào núi, vừa sạch sẽ lại tiện dụng.

Cuối cùng, Bạch Đào còn mua thêm một ít thuốc trị thương, cũng là để Bùi Tranh mang theo khi lên núi. Nếu lúc đó chẳng may bị thương thì còn có cái mà bôi kịp thời, chứ nhiễm trùng sưng viêm thì không phải chuyện đùa.

Cậu còn nhớ trước đây Vu đại phu từng thuê Bùi Tranh bọn họ vào núi hái thuốc, liền hỏi: "Vu đại phu, ngày mai Bùi Tranh bọn họ sẽ vào sâu trong núi Lang Nha, có loại dược liệu nào vừa đáng giá lại dễ nhận biết không? Nếu lúc đó có gặp mà không nhận ra thì thật uổng."

"Ngài có cần loại thuốc nào thì cũng có thể nhờ Bùi Tranh để ý giúp một chút."

"Dạo này ta không cần loại thuốc gì đặc biệt, đợi đến cuối thu ta sẽ cùng bọn họ vào núi." Vu đại phu vừa lục lọi tủ vừa lấy ra một cuốn sách ghi chép về các loại thảo dược, nói, "Trong sách ghi lại toàn là dược liệu thường thấy ở phía Bắc chúng ta. Mấy trang sau là những loại quý hiếm hơn, cách hái và tập tính sinh trưởng đều có viết rõ. Nhiều loại đến sau mùa thu hái thì dược tính sẽ tốt hơn. Nếu gặp loại như vậy thì cứ đánh dấu lại, đợi đúng mùa rồi quay lại hái, lúc đó giá bán cũng sẽ cao hơn nhiều."

Bạch Đào tiện tay lật xem vài trang, thấy trong sách có cả chữ lẫn hình vẽ, đều theo phong cách tả thực. Tuy không có màu nhưng cũng khá dễ nhận. Trong mấy trang sau, cậu thấy một loại thường dùng nấu canh hồi nhỏ, liền buột miệng hỏi: "Sa sâm cũng được tính là dược liệu quý à?"

Vu đại phu gật đầu: "Dĩ nhiên là loại mọc hoang thì tính rồi. Giờ thuốc sa sâm trong hiệu phần lớn là lấy từ nông dân trồng thuốc."

Bạch Đào nhìn sang Bùi Tranh: "Nhiều loại thế này, chắc nhất thời huynh cũng không nhớ hết được, hay là mang luôn sách đi?"

Nói rồi cậu mới sực nhớ ra, quay sang hỏi Vu đại phu: "Cuốn này có phổ biến không? Lỡ mang ra ngoài rồi làm hỏng thì không hay cho lắm."

Vu đại phu phẩy tay: "Mang đi đi, trên trấn bán 40 văn một cuốn thôi."

Bạch Đào cộng cả những thứ đã mua trước đó với cuốn sách này, trả tổng cộng 120 văn, rồi nói: "Tiền thịt ta chưa đưa, lát nữa làm xong thịt sốt sẽ mang một nửa qua cho các ngài. Dùng cuốn bánh hay chấm bánh bao đều rất ngon."

"Được, nhưng hôm nay các ngươi không bốc thuốc sao?"

Bạch Đào ngơ ngác: "Dầu gội đầu còn nhiều, chưa vội bốc thuốc."

"Không phải, ta hỏi chuyện hôm qua—"

"Chúng ta không bốc thuốc." Bùi Tranh thấy Vu đại phu định nhắc chuyện hôm qua, liền vội cắt lời hắn, rồi xách giỏ đồ đầy ắp lên, nắm tay Bạch Đào, không đợi thêm giây nào đã nhanh chóng rời khỏi sân.

Bình Luận (0)
Comment