Bạch Đào nhìn chằm chằm Bùi Tranh đang hơi lúng túng, vẻ mặt trêu chọc: "Huynh và Vu đại phu làm cái giao dịch gì mờ ám không thể cho người ta biết thế?"
Bùi Tranh chỉ là không muốn nhắc đến chuyện này trước mặt người ngoài. Giờ xung quanh không có ai, tuy y hơi ngượng, nhưng vẫn kể lại chuyện hôm qua cho Bạch Đào.
Bạch Đào nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cười không nổi mà cũng chẳng tức được: "Lúc đó huynh tưởng là thuốc chữa trĩ, sợ ta xấu hổ nên mới nói muốn bôi cùng với ta?"
Bùi Tranh cũng không ngờ lại có thể xảy ra chuyện dở khóc dở cười như thế, trong lòng có phần áy náy: "Ừm, là ta lúc đó không xem kỹ, xin lỗi."
Bạch Đào nắm lấy tay Bùi Tranh, mỉm cười lắc đầu: "Không sao, thuốc bôi lên cũng không có cảm giác gì lạ, không ảnh hưởng gì đến việc đi lại. Nhưng mà nói thật, biết đâu thực sự trị được táo bón đấy. Ta bôi xong đi nhà xí thấy thông thoáng vô cùng."
Bùi Tranh vẫn thấy áy náy: "Chuyện này vốn nên là của hai người chúng ta."
"Huynh nói thế cũng đúng, nhưng chỉ cần huynh đừng tranh làm số 0 với ta là được. Huynh không biết đâu, lúc nghe huynh cũng muốn dùng, ta sợ muốn chết." Cậu còn tưởng hai người bị trùng vai vế rồi chứ.
Bạch Đào không thấy có gì cần Bùi Tranh phải xin lỗi, nên cố ý ghé lại gần trêu y: "Nếu huynh thực sự thấy áy náy, thì mỗi tối giúp ta bôi thuốc nhé?"
Bùi Tranh không do dự chút nào: "Được."
Một chữ "Được" khiến Bạch Đào nghẹn lời: "Huynh đồng ý cũng nhanh nhỉ, chẳng lẽ, Vu đại phu có dạy huynh cách bôi thuốc rồi?"
Bùi Tranh nghiêm túc: "Không có. Em có thể dạy ta, ta nhất định sẽ không làm em đau."
Bạch Đào chớp chớp mắt, nhón chân lên khoác tay qua vai Bùi Tranh, nhỏ giọng thì thầm đầy mờ ám bên tai: "Cái việc bôi thuốc này ấy, là phải đưa tay giúp ta rửa sạch sẽ trước, rồi lấy thuốc bôi đầy ngón tay, từ mấy nếp gấp bên ngoài từ từ bôi vào trong, chỗ nào cũng không được bỏ sót, cho đến khi nhiệt độ ở thành ruột làm thuốc tan ra, sau đó thì—"
Dù tối qua đọc sách y học đã mở mang không ít, nhưng nghe Bạch Đào tả sống động như vậy, cuối cùng Bùi Tranh vẫn luống cuống đưa tay bịt miệng cậu lại.
Bạch Đào vô tội gỡ tay y ra: "Ta không phải đang dạy huynh sao?"
Bùi Tranh lúng túng ra mặt: "Bị người khác nghe thấy thì không hay."
Bạch Đào ra vẻ bừng tỉnh, sau đó kéo Bùi Tranh chạy về nhà: "Được rồi, vậy chúng ta mau về nhà, rồi ta dạy huynh cẩn thận, ta còn có thể c** q**n ra dạy trực tiếp."
Bùi Tranh suýt vấp một cái, lập tức dáo dác nhìn quanh, đến khi chắc chắn xung quanh không có ai mới thở phào. Mấy lời này y thật sự không muốn để người ngoài nghe thấy.
Nhưng Bạch Đào chỉ nói chơi thôi, sau khi về đến nhà cũng không thật sự làm theo lời mình. Cậu chỉ mang mấy hũ nhỏ mang về đi rửa sạch rồi để nghiêng ở một bên.
Sau đó, Bạch Đào nhanh gọn băm thịt làm nhân, thuận miệng hỏi Bùi Tranh đang ở bên cạnh: "Tranh ca, thịt sốt huynh muốn ăn vị gì?"
Đã lâu rồi không còn nói "Gì cũng được", Bùi Tranh đáp: "Ngũ vị là được rồi."
Bạch Đào liếc thấy Bùi Tranh cầm theo một cái liềm, liền hỏi: "Huynh cầm cái đó đi đâu vậy?"
"Ta muốn đi cắt cỏ cho Đại Hoàng ăn mấy ngày tới." Bùi Tranh muốn làm được càng nhiều càng tốt.
Bạch Đào đặt dao xuống, kéo người đang định đi lấy sọt lại, ấn ngồi xuống trước bếp: "Huynh có phải muốn ta yêu huynh đến mức không thể dứt ra, rời huynh một phút cũng đau lòng đứt ruột không hả?"
Nhìn ánh mắt đầy yêu thương của Bạch Đào, tim Bùi Tranh như đánh trống, y kéo cậu vào lòng, nâng mặt cậu lên, hôn nhẹ một cái lên môi: "Yêu đến không thể dứt, ta cầu còn không được, nhưng đau lòng đứt ruột thì thôi đi, ta xót."
Đây có lẽ là câu tình thoại động lòng người nhất mà Bạch Đào từng nghe từ miệng Bùi Tranh. Cậu xúc động đến mức không kiềm được, chôn cả khuôn mặt vào vai y.
"Tranh ca, tự dưng ta không muốn cho huynh vào núi ngày mai nữa rồi, hai ba ngày thật sự quá dài, ta sẽ nhớ huynh đến phát điên mất."
Bùi Tranh ôm chặt người trong lòng, đưa tay nhẹ vuốt sau đầu Bạch Đào: "Không thể để em một mình vất vả kiếm tiền nuôi nhà. Ta muốn để em sống vui vẻ thoải mái bên cạnh ta. Sau này không phải vào núi sâu nữa, ta đi săn sẽ đưa em theo, được không?"
Hốc mắt Bạch Đào hơi đỏ, xúc động cắn nhẹ lên bả vai Bùi Tranh: "Là huynh nói đấy nhé. Ta muốn ăn dê quay nguyên con, đến lúc đó huynh dẫn ta lên núi săn một con nhé?"
Bùi Tranh làm gì có chuyện không đồng ý: "Được, lúc đó chúng ta chọn con nhỏ, thịt mới mềm."
Bạch Đào lè lưỡi l**m lên dấu răng vừa cắn, giây sau liền cảm nhận rõ cơ thể dưới người y siết lại.
Cậu cười, nhìn thẳng vào mắt Bùi Tranh: "Tranh ca, đợi ta ướp xong thịt băm, chúng ta cùng nhau đi cắt cỏ nhé."
"Được." Bùi Tranh đáp rất nhanh, bởi y cũng rất muốn ở bên Bạch Đào từng giây từng phút. Y biết Bạch Đào không nỡ xa y ngày mai, mà y thì cũng vậy.
——
Đến chiều tối, hai người đã cắt đủ cỏ cho Đại Hoàng và đám gà vịt ăn trong hai ngày tới.
Bạch Đào rửa tay rồi bắt đầu chiên thịt sốt. Để món ăn nhiều hơn một chút, cậu còn cho thêm không ít nấm hương.
Lúc hương thịt thơm lừng bay ra từ nhà bếp, Bùi Tranh đang trộn cỏ non với cám lúa mạch làm bữa tối cho gà vịt.
"Tranh ca, huynh mang bát thịt sốt lớn này qua cho Vu đại phu, về rồi chúng ta dùng thịt sốt trộn mì làm bữa tối."
Bạch Đào múc đầy một bát lớn thịt sốt béo ngậy, bỏ vào giỏ thì dễ bị đổ, nên Bùi Tranh dứt khoát bưng tay đi luôn.
Sợ không sạch sẽ, Bạch Đào còn đậy lên trên một chiếc lá sen nhỏ đã rửa sạch.
Lá sen này là lúc hai người từ Vịnh Trâu Nước trở về, đi ngang qua một ao sen nhà người ta, thấy cả đầm đều là những lá sen vừa nhú khỏi mặt nước, nhỏ nhắn xinh xắn rất tinh tế, Bạch Đào thấy đáng yêu, ngứa tay muốn lấy mấy cái, đúng lúc chủ ao cũng đang có mặt, bèn xin vài tấm.
Khi Bùi Tranh mang bát tới nhà Vu đại phu, hai người trong nhà đang ngồi ăn cơm ở phòng chính. Y tiện tay đặt bát thịt sốt lên bàn.
Vu đạu phu không khách sáo, lập tức mở lá sen ra: "Aiya, còn nóng hổi đấy, thịt nhiều vậy có phải hơi quá rồi không?"
Hắn chỉ cho Bạch Đào một cân thịt, mà cái bát lớn này chắc cũng chiếm đến bảy tám phần rồi.
Bùi Tranh hai tay nhận lấy chén trà mà Cố Tư Nam đưa qua, nói lời cảm ơn: "Đây là thịt sốt nấm hương, Bạch Đào nói trộn mì hay ăn với bánh đều ngon cả."
"Thì ra trong đó có nấm hương, vậy ta nhận thôi. Đoán chừng có người đang đợi ngươi về ăn cơm, ta cũng không giữ lại. Ngươi ngày mai lên núi phải cẩn thận một chút, nếu trở về mà không bị thương, ta sẽ kiểm tra kỹ cho một lượt. Tắm thuốc không hợp với người có vết thương ngoài da, mấy hôm sau cũng không nên đi rừng nữa."
Bùi Tranh uống cạn chén trà trong tay: "Ta biết rồi, sẽ cố không để mình bị thương."
Trước kia y từng nghĩ chỉ cần săn được mồi thì có bị thương cũng chẳng sao. Nhưng giờ đây, khi có một người luôn lo lắng cho y, thì y lại không nghĩ vậy nữa.
Vì y sợ người ấy thấy y bị thương sẽ lo, sẽ buồn, mà y thì không nỡ để người đó buồn.
Để đáp lại bát thịt sốt này, Cố Tư Nam đưa cho Bùi Tranh một gói thuốc có thể dùng làm bổ phẩm. Toàn là thuốc ôn bổ, dùng để hầm gà thì rất thích hợp.