Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 187

Canh giờ Mão vừa điểm, Bạch Đào vừa ngáp vừa giúp Bùi Tranh sắp xếp đồ đạc: "Hai lọ này là muối với gia vị, còn hai lọ nhỏ kia là rượu và thuốc mỡ. Nếu chẳng may bị thương, thì dùng rượu khử trùng trước, rồi mới bôi thuốc mỡ. Thịt sốt với bánh ta đã để cả vào sọt rồi, lượng đó chắc chắn không đủ cho các huynh ăn đến lúc về đâu, nên thứ gì đánh được thì đừng tiếc, phải ưu tiên ăn no cái bụng mình trước, biết chưa?

Còn dược liệu nữa, nếu mọc trên vách núi hiểm trở, thì dù nó quý như vàng cũng đừng hái. Nếu huynh mất mạng, thì mùng 6 tháng 6 ta cưới ai?

À, còn mấy tấm vải gạc này nữa..."

Bất kể Bạch Đào dặn dò điều gì, Bùi Tranh đều nghiêm túc đáp "được".

Thấy sắp đến giờ xuất phát, Bạch Đào nhét mấy cái bánh bao thịt xông khói nóng hổi vừa hấp xong vào túi giấy dầu, đưa cho Bùi Tranh, rồi luyến tiếc tiễn người ra tận ngoài sân.

Luôn cảm thấy nói đi nói lại câu "Bình an trở về" trước lúc lên đường nghe không may mắn, Bạch Đào dứt khoát chỉ mỉm cười phất tay: "Nếu gặp được thứ gì mới lạ hay ho, thì nhớ mang về cho ta đấy."

Sợ làm y áp lực, cậu cũng không nhắc chuyện săn được gì ngon mang về.

Bùi Tranh đã nhấc chân bước đi, lại không nỡ, quay đầu ôm chầm lấy Bạch Đào một cái: "Đợi ta về, có việc nặng gì thì để lại ta làm."

"Tê—"

Bạch Đào đã ngấn lệ liền đẩy Bùi Tranh ra, uất ức đưa tay ra sau lưng xoa xoa: "Huynh là muốn lấy bánh bao vừa ra lò mà làm ta bỏng chết sao?"

Bùi Tranh lúc này mới nhớ ra trong tay vẫn xách túi bánh Bạch Đào đưa, hoảng hốt vội dùng tay không xách gì còn lại vén áo Bạch Đào lên kiểm tra: "Đau lắm không? Có phỏng không? Ta lấy thuốc cho em."

Bạch Đào để y kiểm tra thoải mái: "Không sao, chắc không đến mức phỏng đâu. Chỉ là đang cảm động bị huynh làm nguội hết sạch rồi."

Thấy lưng Bạch Đào vẫn trắng mịn, chẳng có dấu vết gì bị phỏng, Bùi Tranh mới yên tâm. Nghe câu nói sau của cậu, y bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi người kia: "Ta đi đây. Trời còn sớm, em về ngủ thêm một lát đi."

Hồi nãy khi y mò mẫm trong sân nhà Bạch Đào lấy nước, Bạch Đào đã bắt đầu hấp bánh bao rồi, còn phải nhồi bột trộn nhân, chắc chắn dậy sớm hơn cả y.

Thấy người nọ vừa ngáp vừa hướng bếp thêm củi lửa, trái tim Bùi Tranh kia liền nóng bỏng không nguôi.

Y nghĩ, y thật sự là quá may mắn, có thể gặp được một người như vậy. Bởi thế cho nên, mặc kệ người này vì sao từ trên trời giáng xuống, y cũng chỉ cầu ông trời cho người ấy cả đời ở lại bên ta.

Bạch Đào ngủ nướng xong, vội vã ăn trưa, chăm nom xong đàn gia súc trong nhà, liền tinh thần phấn chấn chạy đi tìm Vu đại phu.

Vu đại phu thấy Bạch Đào mang dáng vẻ có việc muốn nhờ, lập tức nhớ tới chuyện đối phương coi mình như tiệm tạp hóa, bèn hỏi: "Lại tới chỗ ta mua cái gì?"

"Hắc hắc, không phải tới mua đồ. Ta là muốn mượn xe ngựa của ngài, không phải sắp thành thân rồi đó sao, ta định sáng mai lên trấn mua vài thứ."

Bạch Đào sợ ngày mai Vu đại phu có việc cần dùng xe, cho nên tới hỏi trước một tiếng.

Vu đại phu gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Chuẩn bị của hồi môn?"

Bạch Đào đáp: "Ừm —— xem như vậy đi. Nhưng trừ mấy món linh tinh như hỉ phục với hỉ bị cho hai người, còn lại ta thật sự không biết nên chuẩn bị cái gì."

Nhân lúc Bùi Tranh không ở nhà, cậu muốn chuẩn bị hết thảy cho thỏa đáng trước, xem như tặng y một niềm vui bất ngờ.

Cố Tư Nam vốn là người từng trải, cười nói: "Chỉ cần đối phương thích, không cần câu nệ lễ tục hậu thế, dù sao mấy món nhét trong rương cũng không ai biết là cái gì. Chỉ cần là thứ hữu dụng trong sinh hoạt, hoặc đối phương thích, vậy là được rồi."

Bạch Đào nghe xong cảm thấy rất có lý: "Cảm ơn Nam ca chỉ điểm, vậy sáng mai ta tới lái xe."

Vu đại phu trên dưới đánh giá Bạch Đào một lượt, hỏi: "Ngươi biết đánh xe sao?"

Bạch Đào vốn không hề suy nghĩ tới vấn đề này, chớp chớp mắt: "Hình như, tựa hồ, khả năng là... không rành lắm."

Vu đại phu hết chỗ nói: "Vậy ngươi tới mượn xe làm gì?

Bạch Đào: "......"

Cậu thật sự quên mất, ngày thường toàn là Bùi Tranh đánh xe, nhất thời không nhớ ra.

Cố Tư Nam vươn tay giúp đỡ: "Ngày mai ta giúp ngươi đánh xe, tiện đường ghé Thiên Vị Lâu dạo một vòng, mang chút đồ ăn về."

Hai mắt Bạch Đào liền sáng rỡ: "Nam ca! Huynh thật sự quá tốt rồi! So với ca ruột của ta còn thân thiết hơn!"

Vu đại phu có chút lo lắng, song Cố Tư Nam chỉ cười trấn an: "Thiên Vị Lâu vừa mới ra món vịt quay, mùi vị ngon cực kỳ, ta thật sự nhớ mãi không quên."

"Vậy thì đi đi, nhưng trên đường ngươi phải cẩn thận một chút." Vu đại phu ngày mai có việc bận, không thể đi cùng phu lang, nghe người ta nhắc đến món ngon, cũng chỉ có thể đành để người đi thay.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Đào dậy từ rất sớm, tay cầm danh sách mua sắm đã viết xong từ đêm qua, chuẩn bị vào thành.

Hai người đầu tiên đến Thiên Vị Lâu, đem xe ngựa dừng ở hậu viện. Cố Tư Nam lên lầu ngồi đợi món vịt quay, còn Bạch Đào thì tranh thủ đi mua đồ.

Cậu đến tiệm vải thường lui tới trước, dựa theo kích cỡ của cậu và Bùi Tranh, chọn sẵn hai bộ hôn phục đã may xong.

Tiểu nhị thấy đều là đồ hán tử, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, Bạch Đào chỉ cười: "Không mua nhầm đâu."

Thấy khách nhân không hề e dè, tiểu nhị cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là huynh đệ trong nhà nào đó cùng ngày thành thân.

Bạch Đào lại mua thêm hai bộ tân bị, lấy thêm ít vải đỏ may vỏ chăn với bao gối.

Cậu không định thêu mấy thứ như uyên ương linh tinh lên đó, hai đại nam nhân, chỉ cần màu đỏ thuần là được, hơn nữa trông cũng rất đẹp.

Quần áo chuẩn bị thỏa đáng, cậu lại chạy tới mấy cửa hàng chuyên bán đồ cưới hiện đại để mua sắm một đống thứ cần dùng ngày thành thân.

Sau đó, cậu đến lò rèn mà Bùi Tranh thường dẫn cậu theo...

Thợ rèn nghe rõ yêu cầu, gật gù nói:
"Mũi tên bằng kim loại thuần thì đương nhiên làm được. Có điều ta phải nói trước, ngươi ngày thường dùng cung mấy thạch? Cây cung kia là làm từ vật liệu gì? Ta cần biết rõ ràng mới dễ chế tạo. Nếu dây cung và thân cung đều khác nhau, thì mũi tên kim loại cũng phải chọn chất liệu tương ứng. Giá cả theo đó cũng sẽ chênh lệch."

Bạch Đào không ngờ lại phải lưu tâm đến nhiều thứ như vậy, may mắn trước đó cậu từng trò chuyện với Bùi Tranh, biết được cung tiễn trong tay Bùi Tranh là thiên phu trưởng tặng. Xưa nay chỉ dùng mũi tên sắt thân gỗ, cũng xem như ủy khuất cho cây cung tốt ấy rồi.

Cậu cẩn thận nói hết những điều mình biết cho thợ rèn, sau đó cùng đối phương định ra loại vật liệu phù hợp nhất.

Sau khi ghi chép xong, thợ rèn nói rõ tình hình: "Loại có sát thương như thế này là vũ khí, quản lý rất nghiêm ngặt. Chỗ ta nhiều nhất chỉ có thể làm cho ngươi 5 mũi tên."

Bạch Đào nhíu mày: "5 mũi... có phải quá ít không? Không còn cách nào để làm thêm vài mũi nữa sao?"

"Ngươi có thể thử đến nha môn xin giấy thông hành. Nếu có công văn xác nhận thân phận thợ săn, thì thường được phép làm thêm mười mũi nữa. Có điều như vậy thì phải cẩn thận bảo quản, nếu bị tổn hao cũng phải kịp thời trình báo."

Bạch Đào không ngờ lại phiền phức đến vậy. Tuy rằng trong công văn thân phận của Bùi Tranh đúng là có ghi "Thợ săn", nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn quyết định thôi, 5 mũi thì 5 mũi, còn hơn là không có.

Cậu thanh toán tiền đặt cọc, hẹn ngày lấy hàng xong, nhìn túi tiền sắp trống rỗng, bèn quay người đi về phía Ngũ Phương Trai.

Thấy Cố Tư Khanh từ xa, Bạch Đào liền cười hì hì chạy tới: "Khanh ca! Ta tới đưa tiền cho huynh đây!"

Bình Luận (0)
Comment