Trong nhã gian tầng hai của tiệm Ngũ Phương Trai, Bạch Đào khẽ nói một tiếng cảm ơn với tiểu nhị mang trà sữa đến cho cậu.
Chờ tiểu nhị rời đi, Cố Tư Khanh hứng thú hỏi: "Vừa nãy ngươi nói tới đưa bạc cho ta, là đưa kiểu gì thế?"
Bạch Đào uống một ngụm lớn trà sữa thêm đá, khoan khoái thở dài một tiếng: "Nghe Lục ca nói, Ngũ Phương Trai gần đây cũng sắm mấy cái lò nướng để nghiên cứu món điểm tâm mới. Mà ta thì lại biết làm mấy món dùng lò nướng, phối thêm bí quyết gia truyền, cam đoan huynh ăn là mê."
Cố Tư Khanh nghe hiểu, mỉm cười nâng chén trà: "Vậy cần chuẩn bị những gì thì ngươi cứ nói. Hậu viện có bếp nhỏ, lò nướng cũng không thiếu, giá cả thì dễ bàn."
"Khanh ca vẫn là người hiểu ta nhất! Ta chỉ cần ít hoa quả tươi, những thứ khác chắc bếp chính đều có."
"Được, ta sai người đi mua ngay. Loại hoa quả nào cũng được?"
Bạch Đào ừng ực uống cạn trà sữa, nói thật: "Nói ra thì xấu hổ, ta cũng không biết trong trấn có những loại hoa quả nào."
"Thời tiết này, ngoài những loại thường thấy như mận, dâu, còn có đủ loại đào. Nhắc đến đào thì—" Giọng Cố Tư Khanh bỗng dừng lại.
Bạch Đào vừa nhai mấy viên đá giòn rụm vừa vô thức hỏi: "Đào làm sao?"
Cố Tư Khanh cười nhẹ: "Hôm qua ta vừa được tặng một thùng đào chất lượng hảo hạng, tên là Bạch Đào Từ Châu."
"Khụ khụ." Bạch Đào đến thế giới này bao lâu nay chưa từng nghe ai nhắc đến giống đào gọi là bạch đào, còn tưởng nơi này không có loại quả ấy. Không ngờ hôm nay lại nghe thấy cái tên đồng âm không sai một ly như biệt danh của cậu.
"Xem ra loại đào này chắc ngon lắm, cùng tên với ta mà, đành làm phiền Khanh ca nhường cho một hai quả."
"Không vấn đề. Còn cần gì nữa không?"
"Thêm ít dâu rừng với vài lá bạc hà."
Cố Tư Khanh dẫn người đi về phía tiểu trù phòng: "Những thứ ấy đúng lúc trong tiệm có sẵn."
"Vậy thì tìm giúp ta một người khỏe mạnh một chút, nhất định phải là người tin được." Bạch Đào nói xong lại cảm thấy không ổn, đổi ý, "Thôi bỏ đi, để ta tự làm. Huynh xem xong rồi hãy quyết định ai học thì hơn."
Cố Tư Khanh cười đùa: "Cẩn thận như vậy, xem ra hôm nay ngươi muốn vét sạch ngân khố Ngũ Phương Trai rồi."
Bạch Đào mặt dày đáp: "Sao có thể, ta đã nói là tới đưa bạc mà."
—
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Bạch Đào đóng cửa lại, bắt đầu tỉ mỉ bỏ hạt khỏi những quả dâu rừng đã rửa sạch: "Hôm nay ta định làm bánh kem, loại này thuộc dạng điểm tâm độ khó trung bình, nhưng lại tốn thời gian, tốn sức, còn tốn nguyên liệu nữa."
"Vậy có việc gì ta giúp được không?" Hôm nay Cố Tư Khanh mặc áo tay hẹp, động tác xắn tay áo gọn gàng lưu loát.
Bạch Đào cười đầy vẻ gian xảo: "He he, bên kia mấy hũ sữa bò kia đã xử lý qua chưa?"
"Ừm, giờ Mão hôm nay mới từ trang trại đưa tới, đã đun sôi một lượt rồi để yên ở đó."
Bạch Đào cười thầm trong bụng: "Vậy thì phiền Khanh ca hớt lớp váng sữa bên trên bỏ vào chậu sành lớn, sau đó dùng sức đánh đều tay như đánh trứng, dùng nhiều đôi đũa một chút."
Trước kia làm blogger, mỗi lần làm kem tươi cậu đều dùng sữa bò pha thêm bơ, mục đích là để tăng hàm lượng chất béo trong sữa. Mà sữa bò tươi từ trang trại vốn đã là sữa nguyên kem, nay chỉ lấy lớp váng bên trên, lượng béo đã đủ, hoàn toàn có thể đánh thành kem tươi được.
Cố Tư Khanh vẫn chưa biết sắp phải đối mặt với điều gì, cúi người bắt đầu hớt váng sữa: "Chỉ cần khuấy đều mãi là được sao?"
"Ừm, lát nữa ta sẽ cho thêm mứt dâu rừng đã nấu vào."
—
Nửa canh giờ sau, Bạch Đào đưa phần bột bánh vào lò nướng, rồi cùng Cố Tư Khanh đồng loạt nằm bò ra bàn. Một người đánh kem, một người đánh lòng trắng trứng, cả hai đều mệt rã rời.
Bạch Đào xoay cổ tay đã mỏi nhừ, lấy mứt dâu đang làm lạnh trong nước đá ra, múc hai muỗng bỏ vào phần kem tươi đã đánh, trộn đều.
Thế là lớp kem trộn mứt dâu, có màu sắc xinh đẹp và lấm tấm hạt quả nhỏ, đã hoàn thành. Do khi nấu mứt dâu cậu đã cho rất nhiều đường nên lúc đánh kem không cần thêm đường nữa.
Cố Tư Khanh nếm thử hai miếng, suýt nữa rơi nước mắt: "Đây là lớp kem mà ta đánh đến sống dở chết dở sao?"
Thấy vẻ mặt và ngữ khí ấy của y, Bạch Đào tưởng không ngon, hoảng hốt vội múc một thìa nếm thử.
Kết quả là... vị kem rất bình thường, phối thêm mứt dâu, ngọt thanh dễ chịu, ăn cũng khá ngon.
Cố Tư Khanh lại ăn thêm một miếng, rốt cuộc nói hết lời còn dang dở: "Hương sữa nồng đậm, vị mịn mượt như tơ, thêm cả mứt quả chua ngọt, thực sự rất ngon!"
Bạch Đào dở khóc dở cười: "Xem ra Khanh ca thích ăn dâu rừng."
Cố Tư Khanh dứt khoát lấy một cái bát nhỏ, múc kem ra ngồi một bên ăn riêng: "Ta quả thực thích ăn dâu rừng."
Bạch Đào thấy hắn ăn kiểu đó, không nhịn được mà nhắc: "Thứ này ăn nhiều sẽ ngấy, hơn nữa kem tươi là kem tươi, một nửa là sữa, một nửa là mỡ, trong đó còn bỏ không ít đường, đúng là thứ khiến người ta tăng cân nhanh nhất."
Cố Tư Khanh thản nhiên tiếp tục ăn: "Ta không dễ béo."
Bạch Đào: "..."
—
Phần cốt bánh vừa nướng xong cũng cần để nguội, nếu không kem tươi cho lên sẽ chảy mất. Để phòng khi thất bại, Bạch Đào làm hẳn hai cái cốt bánh. Có lẽ nhờ lần trước đã làm bánh cho Lâm Chân, lần này kinh nghiệm đầy đủ, cả hai cốt bánh đều thành công mỹ mãn.
Cốt bánh không pha thêm nguyên liệu nào còn có tên là bánh bông lan chiffon. Bạch Đào cắt một miếng đưa cho Cố Tư Khanh: "Ăn thử luôn đi, không kèm gì cũng khá ngon đấy."
Cố Tư Khanh dùng luôn cái muỗng ăn kem xúc một miếng bánh: "Cái này mềm thật đấy, cảm giác còn mềm hơn cả bánh bao, có phải ủ men không?"
"Không, là nhờ lòng trắng trứng đánh bông phát huy tác dụng, nên ta mới nói món này làm rất tốn sức."
"Cái này cũng ngon thật đấy, kết cấu mềm mịn ẩm ướt, vừa vào miệng đã tan, so với bánh bao thì còn tinh tế hơn nhiều!" Bạch Đào cũng cắt một miếng ăn thử, "Bánh này giống như điểm tâm, có thể làm vị ngọt hoặc mặn, kiểu dáng và hương vị thì muôn hình vạn trạng."
Cố Tư Khanh chân thành khen ngợi: "Trăn đệ, ngươi đúng là Thần tài."
Mà vẫn chưa hết, đến khi Bạch Đào bưng một miếng bánh đã cắt đặt lên trước mặt, hai mắt Cố Tư Khanh càng thêm sáng rực: "Một lớp kem, một lớp bánh, nhìn đã thấy đẹp, bên trên lại đặt nguyên quả dâu rừng cùng lá bạc hà, trông thật xa hoa. Ta quyết định rồi, vài tháng nữa đợi Thiên Vị Lâu ổn định, sẽ mở thêm một tiệm điểm tâm chuyên bán bánh ngọt. Nhưng ta sẽ mở ở quận thành, thứ này không dễ bảo quản lại tốn công, giá nhất định phải định cao vào!"
Thấy hắn đã chuẩn bị mở tiệm, Bạch Đào lại kể thêm một chút về các loại bánh ngọt và bánh mì khác nhau.
Cố Tư Khanh nghe mà hận không thể mỗi loại đều nếm thử một lần, cuối cùng vẫn theo lệ cũ của Thiên Vị Lâu, mời Bạch Đào góp vốn.
Bạch Đào lắc đầu từ chối: "Ta chỉ bán công thức làm thôi là đủ. Vì những gì ta biết cũng không nhiều, phần lớn bánh ngọt và bánh mì, ta chỉ có thể nói đại khái nguyên liệu và mùi vị, còn phải dựa vào đầu bếp mà tự nghiên cứu. Với lại ta khá lười, cũng chẳng có chí lớn gì, góp vốn một Thiên Vị Lâu là đủ rồi."
Người có chí hướng khác nhau, Cố Tư Khanh cũng không miễn cưỡng, đến lúc đó trả thêm tiền mua công thức là được.
Cuối cùng, Bạch Đào còn giảng cho hắn cách dùng sữa nguyên kem để tách lấy bơ, lại chỉ cho cách tận dụng phần sữa tách béo còn lại. Dù sao bơ cũng là nguyên liệu không thể thiếu trong việc làm bánh.