Miếng bánh còn thiếu một góc được Cố Tư Khanh cẩn thận cho vào hộp đồ ăn, chuẩn bị mang đến Thiên Vị Lâu cho mọi người cùng nếm thử, tiện thể dẫn Bạch Đào đi ăn trưa.
Khi xuống xe ngựa, hắn còn nháy mắt với Bạch Đào: "Ngươi đừng vội nói với họ món này làm từ gì nhé."
Bạch Đào nhìn động tác nghịch ngợm đó của Cố Tư Khanh, bỗng hơi sững người. Cậu cảm thấy Cố Tư Khanh hôm nay có vẻ hoạt bát hơn hẳn, như thể trẻ ra 10 tuổi vậy.
Còn nhớ lần đầu gặp mặt, đối phương là một người mang khí chất lạnh nhạt, tao nhã, giờ thì vẻ lạnh lùng ấy cứ như đã bốc hơi mất rồi.
Cố Tư Khanh giơ tay quơ quơ trước mặt cậu: "Sao tự dưng lại thất thần thế?"
Bạch Đào hoàn hồn, nở nụ cười chân thành: "Chỉ là thấy hôm nay hình như huynh hoạt bát hơn trước nhiều."
Cố Tư Khanh nghe vậy cũng ngẩn ra, quay đầu liếc nhìn Cố Tư Nam và Lục Hằng đang ngồi ở quầy, rồi lại đưa tay xoa bụng mình, sau đó cúi đầu mỉm cười ghé sát Bạch Đào, nhỏ giọng nói: "Có lẽ là do bánh ngọt của ngươi làm ngọt quá đấy."
Bạch Đào bật cười: "Thật sao? Dù có thích ăn cũng phải kiềm chế đó nha, dù sao cũng đang mang thai, phải chú ý hơn một chút."
Cố Tư Khanh cúi đầu nhìn cái bụng phẳng của mình, có phần kinh ngạc: "Ngươi nhìn ra rồi à?"
"He he, ta thấy huynh lên xuống xe đều vô thức che bụng, vừa nãy nói chuyện còn xoa xoa nữa."
Ánh mắt Cố Tư Khanh dịu dàng, cúi đầu nhìn bụng mình: "Hôm qua mới bắt mạch ra đấy, vì chưa đủ ba tháng nên vẫn chưa nói với ai."
Bạch Đào biết đứa nhỏ này là điều mà huynh ấy với Lục ca đã mong đợi từ lâu, liền áy náy nói: "Xin lỗi, lúc đầu ta không biết, lại để huynh đánh kem lâu như vậy. Mà kem tươi thì thật sự không nên ăn nhiều khi đang mang thai, huynh hôm nay ăn quá nhiều rồi, không được ăn nữa đâu đó."
"Không sao, đại phu nói thân thể ta rất tốt. Lúc mang thai Hổ Tử, ta đến tận hai tháng trước ngày sinh mới nghỉ ngơi, chừng đó việc không ảnh hưởng gì."
Lục Hằng vừa thấy phu lang nhà mình liền chạy ra đón lấy hộp đồ ăn, cẩn thận đỡ y vào trong: "Đến rồi sao không vào, ngoài đường người qua kẻ lại, coi chừng bị đụng phải."
Bạch Đào bị ngó lơ toàn tập, lắc đầu lẩm bẩm rồi nhấc chân theo sau: "Này, Lục ca, ta to xác như vầy mà huynh không thấy à? Thật khiến người ta đau lòng đó nha."
Lục Hằng ngoái đầu cười có chút ngốc nghếch: "Là lỗi của ta, trưa nay làm món ngon bù lỗi cho ngươi."
"Vậy ta không khách sáo nữa đâu nhé."
Xem ra hai người kia thật sự rất vui mừng khi biết tin có thai. Bạch Đào thầm nghĩ, hôm nào phải đến miếu dâng hương, xin một lá bùa bình an, cầu cho Khanh ca và đứa nhỏ mọi sự suôn sẻ.
—
Miếng bánh xinh đẹp được đặt ở giữa bàn làm món tráng miệng trước bữa ăn, Lục Hằng tò mò hỏi: "Cái này là gì vậy? Ngửi thấy thơm mùi sữa, màu sắc cũng đẹp nữa, là món mới của Ngũ Phương Trai à? Món này phải định giá cao mới được."
Bạch Đào toát mồ hôi, thầm nghĩ: Đúng là hai phu ohu, suy nghĩ y như nhau.
Cố Tư Khanh hào hứng chia bánh cho mọi người: "Hai người ăn rồi đoán thử xem là gì."
Cố Tư Nam nhận lấy cái muỗng, tò mò nhìn chiếc bánh có nhiều lớp rõ ràng: "Lớp bên ngoài này chạm vào như chạm vào mây vậy."
Cố Tư Khanh bắt đầu suy nghĩ: "Gọi là bánh mây cũng hay đấy, nghe sang mà lại hợp với vẻ ngoài."
Sau khi nếm thử, cả Cố Tư Nam và Lục Hằng đều kinh ngạc, hương vị và cảm giác khi ăn hoàn toàn khác biệt với nhận thức của họ về bánh ngọt.
Lục Hằng hơi ngẩn người: "Không phải là thật sự hái mây trên trời rồi trộn với dâu dại chứ?"
Cố Tư Khanh nghe vậy cười tít mắt. Dù sao lúc tận mắt nhìn kem đánh dần hình thành trong tay, y cũng thấy rất thần kỳ.
Cố Tư Nam lại ăn thêm mấy muỗng, vừa định mở miệng thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng quay người bịt miệng, dạ dày như bị lật tung lên. Món bánh vừa nãy còn thơm ngọt giờ phút này lại khiến người ta phát ngán, nôn nao dữ dội.
Bạch Đào với tư cách là người làm ra cái bánh, lập tức hoảng hốt, vội vàng đưa nước cho Cố Tư Nam: "Nam ca, huynh sao rồi? Huynh bị dị ứng với dâu dại, hay bị dị ứng sữa, hay là sao thế?!"
Cố Tư Nam xua tay, cuối cùng không kìm nổi cơn buồn nôn mà lao ra khỏi phòng. Nhìn bộ dạng đó ai cũng biết là đi nhà xí, trong số người ngồi đây chỉ có Cố Tư Khanh là tiện đi theo.
Bạch Đào nhìn cái bánh trước mặt mà đờ người: "Sao thế được nhỉ? Chẳng lẽ kem bị hỏng?"
Lục Hằng như đang suy tư điều gì đó: "Lớp bên ngoài đó làm từ sữa phải không?"
Bạch Đào gật đầu: "Là kem đánh với mứt dâu dại trộn vào."
Vừa dứt lời, cậu lập tức phản ứng lại, nhất thời ngây người tại chỗ: "Nam ca, không lẽ là... mang thai rồi?"
"Ta thấy cũng có khả năng." Lục Hằng lập tức sai tiểu nhị đang chờ bên ngoài đi gọi đại phu.
Bạch Đào kéo hắn lại: "Đợi đã! Không cần đâu!"
Lục Hằng nghi hoặc nhìn cậu, Bạch Đào nhỏ giọng giải thích: "Huynh quên rồi sao? Thân thể của Nam ca không giống với ca nhi bình thường, lỡ bị người ta phát hiện thì phiền to."
Lục Hằng bực bội vỗ bàn một cái: "Nhìn cái trí nhớ này của ta xem! May mà ngươi ngăn kịp, không thì lại rước họa vào thân."
Bạch Đào chợt nhớ ra chuyện Cố Tư Khanh đang mang thai, hôm nay đã ăn không ít kem, vậy mà chẳng thấy có phản ứng gì: "Khanh ca không có phản ứng thai nghén à?"
Lục Hằng gật đầu: "Hiện tại thì chưa, ăn gì cũng thấy ngon."
Nghe tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên, đoán là hai người kia đã trở lại, Bạch Đào đứng dậy: "Ta lập tức đưa người về thôn tìm Vu đại phu. Nhưng Lục ca phải gọi một người quen tay giúp đánh xe ngựa."
Cố Tư Nam bây giờ không thể tự lái xe được, còn Bạch Đào thì lại không biết cưỡi ngựa.
"Được, ta bảo nhà bếp gói cơm trưa cho các ngươi mang theo. Trời thế này, về đến nhà vẫn còn nóng."
—
Nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi vội vã, Cố Tư Khanh có phần lo lắng: "Mục Khanh, hay là ta với huynh cùng đi xem thử?"
Khó khăn lắm mới đoàn tụ với ca ca, tình cảm càng lúc càng tốt đẹp, huống hồ thân thể đối phương vốn yếu nhược, hắn thật sự thấy bất an.
Lục Hằng nắm tay phu lang, nhẹ vòng tay ôm eo người kia, dịu dàng an ủi: "Ngoan nào, có Vu đại phu ở đó rồi, đại ca sẽ không sao đâu. Trăn đệ cũng nói sẽ nhờ đại phu viết thư rồi bảo xa phu mang về, chúng ta không cần gấp nhất thời."
Cố Tư Khanh biết bản thân đang mang thai, không tiện ngồi xe chạy trên đường quê gập ghềnh, chỉ đành dằn lòng chịu đựng.
Lục Hằng sợ hắn cứ lo nghĩ mãi sẽ ảnh hưởng sức khỏe, dứt khoát kéo người vào cửa hàng: "Cái món bánh mới này em định đặt tên gì? Giá cả thì sao? Vừa hay phần còn lại mang về cho Hổ Tử với Ngọc ca nhi nếm thử, hai đứa chắc chắn sẽ thích."
Cố Tư Khanh quả nhiên bị chuyển hướng sự chú ý: "Huynh thấy gọi là mây kem sữa có được không? Còn giá cả thì đợi đến lúc mở tiệm bánh chuyên ở quận phủ rồi định sau."
Lục Hằng hơi do dự: "Nhưng em còn đang mang thai, không tiện lao lực như vậy. Hay là đợi sinh con xong, dưỡng sức một thời gian rồi hẵng tính đến chuyện mở tiệm? Dù sao ở quận phủ chúng ta cũng chưa có mối quan hệ gì, chuẩn bị kỹ càng một chút vẫn hơn."
Cố Tư Khanh biết phu quân lo cho mình, cũng cảm thấy lời hắn nói có lý: "Được rồi, nghe huynh hết."