Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 190

Sắc mặt Cố Tư Nam tái nhợt, tựa đầu vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần.

Bạch Đào sợ hắn bị xóc nảy khó chịu, liền lấy luôn đệm mềm dưới người mình nhét cho hắn, còn dặn xa phu giảm tốc độ. Lo người trong xe có gì không ổn, cậu cũng chẳng màng đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, dứt khoát ngồi trong khoang xe cùng Cố Tư Nam, thỉnh thoảng lại thấp giọng hỏi han vài câu đầy lo lắng.

Gần tới đầu thôn, Bạch Đào mới trèo ra ngồi trước xe với xa phu. Nhìn thấy cổng sân nhà Vu đại phu đang mở, cậu thở phào nhẹ nhõm, may mà có nhà, bằng không cậu cũng không biết phải đi đâu tìm người.

Vu đại phu đang hấp thuốc trong sân, thấy xe ngựa phóng vào sân mà người đánh xe lại không phải phu lang nhà mình, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã thấy Bạch Đào vội vàng nhảy phắt xuống xe.

"Vu đại phu! Nam ca ăn đồ làm từ sữa bò xong thì bắt đầu buồn nôn, nôn mửa, ngài mau xem giúp đi!"

Nghe thế, Vu đại phu nào còn tâm trí đâu lo mớ thuốc đang hấp, ném cả đũa trong tay, lao thẳng về phía xe ngựa: "A Nam! Giờ trong bụng có khó chịu không? Ngoài buồn nôn còn triệu chứng nào khác không?"

Cố Tư Nam gắng gượng tinh thần, định tự mình xuống xe, ai ngờ chân còn chưa chạm đất đã bị người ta bế bổng lên. Hắn đành vòng tay ôm cổ phu quân mình, nhẹ giọng trấn an: "Không cần căng thẳng như vậy, ta không sao, chỉ là thấy hơi buồn nôn thôi. Tiểu đệ và Bạch Đào lo quá nên vội đưa ta về."

Vu đại phu bế người vào phòng, đặt lên giường, chau mày chuẩn bị bắt mạch: "Lỗi ta, mấy hôm nay sơ ý quá."

Bình thường mỗi sáng hắn đều bắt mạch cho Cố Tư Nam, nhưng dạo gần đây khí sắc người kia khá hơn, lại chủ động xin ngưng thuốc vài ngày, hắn cũng đồng ý.

Cố Tư Nam bỗng lùi lại, né tránh bàn tay sắp đặt lên cổ tay mình. Người thoáng căng thẳng, không muốn đối mặt, cũng không biết phản ứng của người đối diện sẽ ra sao.

Vu đại phu hơi sững lại, ánh mắt nhìn phu lang đầy kinh ngạc, không hiểu sao hắn lại đột nhiên không chịu để mình bắt mạch nữa.

Cố Tư Nam nhìn vẻ lo lắng trong mắt phu quân mình, khẽ dùng chút sức nắm lấy tay người kia: "Nếu thật sự chẩn ra là ta mang thai... huynh sẽ thế nào?"

Trong lòng Vu đại phu khẽ run lên, lúc này mới nhớ lại lời Bạch Đào nói, A Nam sau khi ăn đồ làm từ sữa bò thì bắt đầu nôn ói.

Nhưng bọn họ khi gần gũi vẫn luôn cẩn thận, hắn cũng chưa từng để lại trong người đối phương. Tuy vậy, chuyện đã đến nước này, cũng chẳng còn thời gian để nghĩ nhiều.

Hắn hít sâu một hơi, ngồi xuống mép giường, vòng tay ôm lấy Cố Tư Nam đang bất an đến cực độ vào lòng: "Xin lỗi, A Nam... ta thật sự không biết phải làm sao... Ta có thể nghe xem... ý của em thế nào không?"

Tựa vào vòng tay khiến người ta yên tâm kia, Cố Tư Nam bình tĩnh hơn nhiều: "Đã là ca nhi rồi, ta nghĩ... ta vẫn muốn thử xem sao. Dù tuổi không còn nhỏ, nhưng thân thể hiện giờ đã tốt hơn nhiều so với lần trước."

Nghe đến đây, đại phu Dư lập tức hiểu ra, trên đường về, A Nam hẳn đã tự mình bắt mạch, cũng chắc chắn đã suy nghĩ rất kỹ.

Thấy phu quân không lên tiếng, Cố Tư Nam dứt khoát kéo tay hắn đặt lên cổ tay mình.

Vu đại phu cảm nhận được mạch tượng yếu ớt dưới đầu ngón tay, trầm mặc hồi lâu: "Em biết mà... đối với ta, em quan trọng hơn bất kỳ ai... kể cả đứa trẻ còn chưa kịp gặp mặt kia."

Cố Tư Nam biết người kia đã nhượng bộ, bèn khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: "Ta hứa với huynh, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh, bởi vì ta còn muốn sống bên huynh đến bạc đầu."

Vu đại phu ngồi thẳng dậy, bất đắc dĩ bắt mạch lại cho phu lang: "Ta xem em là cố ý muốn chọc ta tức chết."

Hắn biết thể trạng Cố Tư Nam quả thực đã khá hơn nhiều so với mười mấy năm trước, nhưng so với người thường vẫn yếu hơn đôi phần. Huống hồ tuổi tác cũng đã cao, tuy hắn có tự tin vào y thuật của mình, nhưng vẫn không dám đem thân thể người kia ra mạo hiểm.

Nhưng hắn cũng biết, Cố Tư Nam thật sự rất mong có một đứa con, đặc biệt là sau khi tiếp xúc nhiều với Hổ Tử và Ngọc ca nhi. Cho nên cuối cùng, hắn cũng không đành lòng bắt phu lang của mình từ bỏ đứa nhỏ này.

Ngoài sân, Bạch Đào đang ngẩn người nhìn mớ dược liệu trong xửng hấp, khi thì nghĩ đến bệnh tình của Nam ca, khi thì lo không biết Bùi Tranh có bị thương không. Mãi đến khi bụng sôi ùng ục cậu mới sực nhớ, chưa ăn trưa.

Cậu đứng dậy đi lấy hộp cơm trên xe ngựa, tiện thể hỏi người đánh xe: "La huynh, huynh ăn gì chưa? Nếu chưa thì ăn chung đi, phần cơm của Lục ca chuẩn bị nhiều lắm."

Phu xe lắc đầu, "Cảm ơn ý tốt của Đông gia, ta đã ăn rồi."

Nghe người ta gọi mình là Đông gia, Bạch Đào tò mò hỏi: "Giờ huynh không còn là người trong phủ của Lục ca nữa à?"

Phu xe mỉm cười gật đầu: "Ừ, vì phu lang đang mang thai nên ta đã xin Đông gia chuyển sang làm ở Thiên Vị Lâu. Bây giờ mỗi ngày chỉ làm nửa buổi, có nhiều thời gian hơn để chăm sóc phu lang."

"Vậy chúc mừng huynh." Bạch Đào không ngờ xung quanh cậu lại có nhiều người mang thai đến thế, chẳng lẽ là do thời tiết?

"Vậy huynh làm buổi sáng hay buổi chiều? Bây giờ ta có làm chậm trễ huynh không?"

Vị Đông gia trước mắt này nói chuyện dễ chịu, phu xe cũng nói thêm mấy câu: "Ta làm theo ca, hôm nay đến lượt buổi chiều. Ta ăn trưa xong mới ra khỏi nhà, nên Đông gia không cần lo."

"Vậy thì tốt, ta nghe nói người đang mang thai thường hay nhạy cảm, sợ huynh về trễ phu lang huynh sẽ lo lắng."

"Cảm ơn Đông gia quan tâm." Phu xe không ngờ vị Đông gia nhìn còn trẻ thế mà tâm tư lại chu đáo như vậy, con người cũng hiền hòa. Nghĩ đến việc đối phương còn nấu ăn rất ngon, chỉ biết than một câu, chẳng biết sau này là ai có phúc lớn như thế mà cưới được Đông gia về nhà.

Bạch Đào đói đến không chịu nổi, xách hộp cơm đi đến sảnh chính, vừa khéo gặp được Vu đại phu từ phòng bên bước ra.

"Nam ca vẫn ổn chứ? Huynh ấy còn chưa ăn trưa nữa, mấy món Lục ca chuẩn bị đều thanh đạm, ít dầu mỡ."

Vừa dứt lời, Cố Tư Nam đã đi ra, trên tay còn cầm một bát nước ấm: "Ta ổn, cũng không còn buồn nôn nữa. Chỉ khổ cho ngươi phải chịu đói theo ta."

Vu đại phu giơ tay chạm thử vào đĩa thức ăn, thấy vẫn còn ấm bèn nói: "Vậy hai người tranh thủ ăn đi, ta đi viết thư, để người ta sớm mang về, kẻo Lục Hằng họ cứ mãi lo lắng."

Bạch Đào đưa một bát cơm trong tầng dưới cùng của hộp cho Cố Tư Nam, trong lòng có chút do dự, không biết có nên hỏi đối phương là bệnh hay là đang mang thai.

Cố Tư Nam gắp một đũa mướp xào thanh đạm, chủ động mở miệng: "Tính ra thì sang đầu năm sau là ta có thể mời các ngươi ăn trứng đỏ rồi."

Bạch Đào mất hai giây để phản ứng, lập tức vui mừng nói: "Vậy chúc mừng huynh và Vu đại phu! Đến lúc đầy tháng nhất định ta sẽ lì xì một phong bao đỏ thật to."

Cậu cũng có lo lắng liệu thân thể đối phương có chịu nổi chuyện mang thai hay không, nhưng lúc này chẳng thể nói lời xui xẻo, huống chi bên cạnh còn có Vu đại phu, người ta y thuật cao siêu, nhất định không sao cả.

Cố Tư Nam khẽ cười: "Được, ta không khách sáo đâu đó, ít là ta không nhận đâu."

Vu đại phu nhét lá thư vừa viết xong vào phong bì, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Bạch Đào và Cố Tư Nam ở phòng bên, cũng không nhịn được bật cười.

Phu lang nhà hắn tràn đầy kỳ vọng vào tổ ấm ba người sau này, vậy thì hắn phải cố gắng hơn nữa, tuyệt đối không để thân thể A Nam xảy ra vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment