Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 191

Vì xe ngựa là của nhà Vu đại phu, nên phu xe nhận được phong thư chỉ có thể cuốc bộ quay về. Để tỏ lòng cảm ơn, Vu đại phu đã đưa cho hắn một xâu tiền đồng.

Trong xe còn khá nhiều đồ do Bạch Đào mua, Vu đại phu muốn giúp cậu mang sang bờ bên kia, nhưng lại không yên tâm để Cố Tư Nam ở nhà một mình, bây giờ hắn thật sự là một bước cũng không dám rời xa.

Bạch Đào cũng nhận ra vấn đề, vội nói rằng cậu có thể chạy thêm vài chuyến, tự mình đem về.

Cố Tư Nam khá bất lực, nhìn người đang bắt đầu phối thuốc an thai cho mình: "Huynh không cần phải cẩn thận đến vậy, mấy tháng tới chẳng lẽ huynh không ra khỏi cửa? Hơn nữa, huynh vẫn phải đi khám bệnh chứ?"

"Đợi đến khi Nghiêm Phong và Tiểu Thần về, ta sẽ không đi khám đâu, chẳng gì quan trọng bằng em cả."

Nghiêm Phong và Giang Thần là hai đồ đệ của Vu đại phu, hai người đã ra ngoài làm y thiện cách đây hai tháng. Tính theo thời hạn đã định thì còn gần một tháng nữa mới trở về.

Cố Tư Nam không quá đồng tình: "Một mình ta cũng được, cùng lắm lúc huynh ra ngoài, ta sẽ sang nhà Trương Lộ Sinh ngồi một lát."

Vu đại phu cau mày: "Ta không yên tâm."

"Nhà Lộ Sinh thì có gì mà không yên tâm? Tức phụ hắn rất tốt bụng. Hơn nữa, đã để huynh đi khám bệnh, thì đều là tình huống khẩn cấp cả. Huynh là đại phu đấy."

Vu đại phu thở dài: "Đại phu cũng là người, cũng có tư tâm."

"Nhưng huynh cũng biết, chuyện mang thai chẳng có gì đáng lo. Người bụng to còn làm ruộng đầy ra đó."

"Đó là người khác, không phải em."

Hai người cứ tranh cãi chuyện này mãi tới tối vẫn không ra được kết luận. Kết quả, Lục Hằng dẫn theo Cố Tư Khanh đến tận cửa.

Vừa thấy Cố Tư Nam, Cố Tư Khanh lập tức nhào tới ôm lấy ca ruột của mình, khóc một trận tơi bời. Lúc thì nói hắn vất vả, lúc lại bảo Lục Hằng bắt nạt hắn.

Cố Tư Nam cuống cả lên, vừa dỗ vừa nói sẽ giúp hắn "bắt nạt lại".

Vu đại phu quay sang hỏi Lục Hằng đang đứng một bên: "Đây là diễn cái gì vậy?"

Lục Hằng bất đắc dĩ giang tay: "Nói thật, A Khanh cũng mang thai rồi, đại phu trên trấn bảo đã hơn hai tháng rưỡi. Em ấy vừa thấy trong thư nói Nam ca mang thai là lập tức khóc, rồi đòi đến đây cho bằng được. Không còn cách nào, ta đành đưa em ấy đến."

Trên đường đi, Lục Hằng lo sốt vó. Ngựa kéo xe như đang đi dạo, vậy mà hắn còn bảo phu xe đi chậm hơn nữa.

Cố Tư Khanh sốt ruột thì không vui, cơn cáu lên là bắt đầu than tốc độ này còn không bằng mình đi bộ. Cố Tư Khanh nói, nếu không đi nhanh hơn, hắn sẽ tự xuống xe đi bộ.

Lục Hằng chỉ đành ngoài mặt hùa theo, miệng bảo phu xe nhanh lên, nhưng trong tối lại ra hiệu bảo hắn ta cứ giữ nguyên tốc độ như cũ.

Kết quả là bị Cố Tư Khanh phát hiện, sau đó Lục Hằng bị mắng cho một trận. Đến nhà Vu đại phu rồi thì mới xảy ra chuyện này.

Vu đại phu hơi sững người: "Vậy cũng xem như có duyên đấy. Chỉ là vui buồn quá độ thì không tốt cho thân thể của người mang thai."

Lục Hằng rất hiểu Cố Tư Khanh: "Không sao, em ấy lát nữa là ổn thôi."

Hồi mang thai Hổ Tử cũng vậy, cảm xúc đến rất nhanh, mà đi cũng rất nhanh, cả người trở nên sinh động hơn bình thường nhiều.

Nhân lúc hai huynh đệ đang tâm sự, Lục Hằng đi tìm Bạch Đào.

Bạch Đào đang ngồi ăn tối một mình, thấy Lục Hằng thì hơi bất ngờ.

Sau khi biết đầu đuôi sự việc, cậu hỏi đến Hổ Tử: "Hai người các huynh đều đến rồi, Hổ Tử đâu?"

Lục Hằng trợn trắng mắt: "Nó còn có thể ở đâu? Dính lấy Ngọc ca nhi chứ còn gì nữa. Chuyện A Khanh mang thai vẫn chưa nói cho nó biết."

Lúc này, hắn thật lòng hy vọng trong bụng phu lang là một ca nhi ngoan ngoãn đáng yêu, hoặc là một tiểu cô nương hiền lành. Thêm một Hổ Tử nữa, hắn sẽ sụp đổ mất.

Hai người định lúc Ngọc ca nhi sắp chuyển nhà sẽ nói cho Hổ Tử biết chuyện này, coi như chuyển hướng sự chú ý, để nó không quá buồn vì sắp chia tay bạn.

Lục Hằng đưa ra tấm ngân phiếu giấu trong người đưa cho Bạch Đào: "Lúc đi vội quá, A Khanh nói tiền công thuốc vẫn chưa trả."

Bạch Đào tuy chưa nhìn cái đã biết tờ ngân phiếu này ghi bao nhiêu, nhưng cũng đoán được ở Nam Quốc, ngân phiếu mệnh giá thấp nhất cũng là 50 lượng.

"Chuyện này quá nhiều rồi, chúng ta là huynh đệ, cần gì phải khách sáo thế?"

Lục Hằng liền nhét thẳng vào tay cậu: "Người thật sự khách sáo là ngươi đó. A Khanh đều nói với ta rồi, ngươi còn từ chối góp vốn."

Bạch Đào nhận lấy ngân phiếu, nghĩ bụng sau này viết công thức cho A Khanh thì khỏi lấy tiền. Kết quả bị Lục Hằng nhìn thấu tâm tư, nói thẳng luôn: "Đây là tiền của công thức bánh mây kem sữa lúc nãy, mấy công thức khác sau này ta sẽ trả tiếp."

Bạch Đào có phần bất lực, liền mang câu mà Lan thẩm từng nói với cậu ra đáp lại Lục Hằng: "Tiền ở trên người huynh là ngứa ngáy khó chịu hay sao? Nhất định phải đưa cho người khác à?"

Lục Hằng bật cười: "Đúng là khó chịu thật. Ngươi không biết Thiên Vị Lâu làm ăn tốt cỡ nào đâu. Ta thấy chưa đến ba năm là có thể thu hồi vốn rồi. Phần chia tháng này của ngươi, đợi đến lúc ngươi thành thân ta sẽ đưa. Ta đoán đầu tháng 6 chắc ngươi bận lắm, không có thời gian mà tới lấy đâu."

"À đúng rồi, tiệc cưới của ngươi để Thiên Vị Lâu lo liệu đi. Nguyên liệu và nhân lực đều do Thiên Vị Lâu chuẩn bị. Dịp Đoan Ngọ vừa rồi ngươi thay ta trông tiệm mấy ngày liền, ta cũng chưa tặng gì, coi như đây là quà đáp lễ."

Bạch Đào nhìn hắn như vậy thì biết hắn đã tính trước từ lâu rồi. Nghĩ đến tiệc cưới của mình cũng chỉ có ba bốn bàn là cùng, cậu cũng không khách sáo nữa, gật đầu nhận: "Vậy ta chỉ còn biết cung kính không bằng tuân mệnh. Nhưng mà thực đơn thì ta muốn tự soạn."

"Không vấn đề, ngươi đưa ta trước vài ngày là được, để ta còn chuẩn bị."

"Được."

Chờ Bạch Đào tiễn người ra khỏi sân, cơm canh đã nguội lạnh. Cậu cũng lười hâm lại, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi thôi.

Không có Bùi Tranh bên cạnh, cậu cũng chẳng có ai để trò chuyện. Lúc cho Đại Hoàng ăn, cậu vừa làm vừa lẩm bẩm một mình.

"Không biết giờ Tranh ca trên núi thế nào rồi. Nói là ở trên đó hai ba ngày, tính sớm nhất thì cũng phải mốt mới về được. Haiz, đúng là nhớ quá đi mất. Thời buổi này bất tiện thật, chẳng có điện thoại để liên lạc."

Cho gia súc ăn xong quay lại sân trước, thấy Đại Hắc và Tiểu Bạch nằm sát nhau dưới mái hiên, Bạch Đào nảy lòng trêu chọc, bèn ôm Tiểu Bạch lên đặt sang bên kia sân.

"Ta còn không có ai bên cạnh, hai đứa các ngươi cũng không được nằm kè kè với nhau."

Tiểu Bạch không hiểu chuyện gì, vẫy đuôi chạy quanh người Bạch Đào mấy vòng, thấy không có gì ăn thì lại quay về nằm cạnh Đại Hắc.

Hứng chí nổi lên, Bạch Đào lại chạy sang ôm Tiểu Bạch lên lần nữa, lần này còn nhìn thẳng vào mắt nó mà nói: "Ngươi là chó đực, biết không? Suốt ngày dính lấy Đại Hắc làm gì? Muốn nhận nó làm cha à?"

Tiểu Bạch bị ôm bổng lên cao, liền sủa "Gâu gâu" hai tiếng. Bạch Đào nghe thấy như thể nó đang đáp lời, liền bật cười.

"Được rồi, ta cũng không nên tiêu chuẩn kép quá nhỉ? Dù sao ta cũng đang ở với nam nhân mà. Vậy ngươi thích dính lấy Đại Hắc thì cứ dính đi."

Bạch Đào dùng một tay xoa mỗi đầu chó, "Chờ người cha thứ hai của các ngươi về, nhớ theo ta ra ngoài nghênh đón đó."

Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu trở về vào đêm ngày thứ hai, lúc đó đã là giờ Sửu, cả thôn trừ tiếng côn trùng ra thì im phăng phắc.

Hai người chọn giờ này để xuống núi là vì khoảng giờ Dậu chiều hôm đó, họ nhặt được một người trên núi.

Người kia toàn thân đầy thương tích, cả vết kiếm lẫn vết đao, ngất xỉu bên suối ở núi Lang Nha, trông vẫn còn thoi thóp một hơi.

Bình Luận (0)
Comment