Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 192

hấy người kia vẫn còn thoi thóp thở, với bản lĩnh từng sống sót ngoài chiến trường, Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu nhanh chóng bắt tay vào rửa vết thương cho y. Đợi đến khi lau sạch máu bẩn trên mặt, Bùi Tranh bỗng khựng lại, sững người.

Khâu Đại Ngưu thấy nét mặt y khác thường, tay đang tháo băng cũng ngừng lại, hỏi: "Tranh ca, người này huynh nhận ra à? Nếu có thù oán thì thôi khỏi cứu."

"Cũng coi như có quen, không có thù. Hồi Đoan Ngọ, người này thường xuyên tới Thiên Vị Lâu ăn cơm."

Bùi Tranh lấy thuốc mà Bạch Đào chuẩn bị cho mình ra, rắc lên vết thương trầm trọng nhất ở vùng hông bụng đối phương.

Sau khi bôi thuốc, Khâu Đại Ngưu nhanh tay băng lại: "Sao người này lại xuất hiện ở đây nhỉ? Dù y phục tả tơi, nhưng nhìn chất vải thì biết ngay không phải loại bọn mình mua nổi."

Thương tích trên người đối phương quá nhiều, thuốc mang theo không đủ dùng, mấy vết vẫn còn rỉ máu. Bùi Tranh bèn lấy cuốn y thư đem theo trong chuyến đi ra, tìm loại thảo dược có thể cầm máu, giải độc tại chỗ.

"Ta đi kiếm ít dược thảo đem giã rồi đắp trực tiếp lên. Ngươi lấy củ nhân sâm hái sáng nay giã ra nấu cho hắn uống."

"Được, vậy huynh đi nhanh lên. Bọn mình lo xong sớm còn đưa hắn xuống núi."

Mùi máu tanh lan rộng sẽ không ổn nếu dẫn dã thú tới, chẳng hạn như sói hay báo, rất khó đối phó.

Khâu Đại Ngưu đem củ nhân sâm còn dính đất rửa sạch trong suối, cũng không nỡ tiếc, trực tiếp dùng dao cắt hơn nửa củ.

Một là vì trước mặt là mạng người còn sống, hai là củ sâm này tuổi còn non, vốn không quá giá trị, hắn sợ cho ít sẽ không hiệu quả. May mà Bạch Đào sợ hai người uống nước suối bị đau bụng, đã chuẩn bị cho họ một cái nồi sắt nhỏ, nếu không thì không biết lấy gì sắc thuốc.

Khi Bùi Tranh trở lại với nắm thảo dược trong tay, Khâu Đại Ngưu đã đút xong canh sâm. Có điều đối phương vẫn hôn mê bất tỉnh, dù hắn đút rất cẩn thận, canh vẫn đổ ra ngoài một nửa.

Xử lý xong mấy vết thương nghiêm trọng nhất, xác nhận người này không bị gãy xương, Bùi Tranh liền cõng hắn ta xuống núi.

Hai người hôm nay săn được kha khá, nhưng giờ mất một người khuân vác, Khâu Đại Ngưu đành chọn những món có giá trị mang theo, còn thỏ hoang gà rừng thì phải để lại cho thú rừng hưởng ké.

Vừa xuống núi, Bùi Tranh không về nhà mình gần nhất mà đi thẳng đến nhà Tống Dĩ An, cõng người kia theo.

Không phải y ghét bỏ người kia, mà là chưa đến 20 ngày nữa y sẽ thành thân rồi. Căn phòng mới sửa trước khi thành thân không thể để người khác ở, y lại càng không thể để người ta nằm lên giường mình.

Còn vì sao không đưa đến nhà Khâu Đại Ngưu thì lý do rất đơn giản: một là nhà Đại Ngưu khá bừa bộn, lại hay hậu đậu, việc chăm sóc người bệnh là chuyện cần sự cẩn thận, vừa nhìn đã biết không hợp; hai là người kia lại quen thân với Tống Dĩ An.

Tống Dĩ An bị đánh thức giữa đêm, thấy người trên lưng Bùi Tranh thì giật cả mình. Nhìn người kia vẫn còn sống, trong lòng nghĩ gì liền buột miệng nói ra: "Người này rốt cuộc gặp báo ứng rồi? Hay là kẻ thù tìm đến tận cửa?"

Khâu Đại Ngưu nghe xong suýt nữa bị nước bọt sặc chết. Người này chẳng lẽ có thù oán gì với An ca? Bị thương nặng như vậy rồi mà An ca còn móc mỉa hai câu, khiến hắn không khỏi lo lắng liệu người này ở trong nhà An ca có sống nổi đến ngày mai không.

Trước khi Bùi Tranh cõng người kia vào phòng, y bảo Khâu Đại Ngưu mau đi gọi đại phu. Khâu Đại Ngưu cũng chẳng kịp hỏi quan hệ giữa Tống Dĩ An và người này, liền vội vàng chạy đi.

Còn Tống Dĩ An tuy miệng nói mỉa, nhưng vẫn bảo Bùi Tranh mau đặt người lên giường mình. Trong nhà hắn tuy có hai gian phòng nhỏ, nhưng gian còn lại căn bản không ai ở, ngoài cái khung giường thì ngay cả chăn nệm cũng chưa trải.

Bùi Tranh đặt người xuống rồi liền giao cho Tống Dĩ An chăm sóc, còn mình thì nóng lòng đi tìm Bạch Đào.

Nhưng vừa đến bên ngoài sân nhà Bạch Đào, y giơ tay định gõ cửa lại có chút do dự. Không nói đến chuyện giờ đã khuya, bản thân y còn dính máu, chắc chắn sẽ dọa cậu giật mình.

Hơn nữa con mồi săn được còn chưa bán, sính lễ và đồ cưới cũng chưa chuẩn bị, nếu giờ gặp Bạch Đào, ngày mai cậu nhất định sẽ theo y lên trấn.

Tiếng bước chân của Bùi Tranh đánh thức Tiểu Bạch và Đại Hắc đang nằm dưới mái hiên. Hai con chó nghe thấy tiếng chân quen thuộc liền vẫy đuôi chạy vọt ra cổng sân.

Sợ hai con chó làm ồn đánh thức Bạch Đào, cuối cùng Bùi Tranh vẫn rời đi.

Tiểu Bạch và Đại Hắc thấy người đi lâu không quay lại, cào cửa hai cái rồi lại ngoan ngoãn nằm trở về chỗ cũ dưới mái hiên.

Bạch Đào đang ngủ say, một chân gác lên chăn, hoàn toàn không hay biết người mà cậu ngày đêm mong nhớ đã trở về.

Bùi Tranh sau khi về nhà liền dùng nước lạnh tắm qua loa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới quay lại nhà Tống Dĩ An.

Lúc này, Vu đại phu đang xử lý vết thương cho người kia, vừa thấy Bùi Tranh liền mở miệng khen: "Xử lý không tệ, thuốc cũng hái đúng."

Trong phòng toàn là hán tử, để tiện thao tác, Vu đại phu dứt khoát dùng kéo cắt toàn bộ y phục trên người đối phương. Bùi Tranh tự giác quay người đi chỗ khác.

"Cần nước nóng không? Ta đi đun."

"Đi đi, lấy nồi sạch, đừng dính dầu mỡ."

Đại phu muốn trở người bệnh lại, liền bảo Tống Dĩ An đang đứng gần nhất đến giúp một tay. Tống Dĩ An nhìn cơ thể rắn chắc đầy thương tích của đối phương, thở dài một hơi, miễn cưỡng bước tới.

Khâu Đại Ngưu biết mình vụng về, không dám làm loạn, ngoan ngoãn đứng một bên, nhưng lại nổi hứng tám chuyện: "Gần đây Tranh ca thật sự thay đổi nhiều quá, đặc biệt là khoản ăn nói. Trước kia sao có chuyện hỏi 'Có cần nước nóng không' chứ. Lần này lên núi săn cũng vậy, rõ ràng nói nhiều hơn hẳn. Hôm nay bảo ta cho người ta uống thuốc, vậy mà còn nói rõ ràng từng bước phải làm thế nào."

Vu đại phu vừa thành thạo xử lý vết thương vừa cũng bị cuốn vào câu chuyện: "Vậy trước kia Bùi Tranh sẽ nói sao?"

Tống Dĩ An đang giữ vai người kia, giành trước: "Y trước đây không hỏi, chỉ nói thẳng, hơn nữa nói rất ngắn gọn."

Khâu Đại Ngưu tiếp lời: "Ví dụ như vụ cho người ta uống thuốc, y trước kia chỉ nói mỗi câu 'Cho hắn uống thuốc' là hết. Trước kia ra lệnh cũng thế, kiểu như 'Ngươi ở phía Đông, hắn ở phía Bắc, nhìn tín hiệu rồi đánh úp', dư một chữ cũng không có. Ngươi mà hỏi tại sao, y sẽ dùng ánh mắt bảo ngươi tự lĩnh ngộ."

Tống Dĩ An phối hợp với động tác của Vu đại phu, nhấc một chân của người kia lên. Nhìn thấy vật kia đang "ngủ say", hắn theo phản xạ quay đầu đi, nhắm chặt mắt: "Không cần đoán cũng biết là do Bạch Đào. Giờ Tranh ca thậm chí còn sẵn sàng chủ động giao tiếp với thôn dân, bộ dạng cũng ra dáng lắm, chỉ là giọng điệu với cách dùng từ thì đều bắt chước Bạch Đào cả."

Vu đại phu nhớ đến dáng vẻ của phu lang nhà mình hồi trước, động tác cũng nhẹ tay đi vài phần: "Chỉ có thể nói, chuyện tình cảm đúng là thứ có thể thay đổi một người từ trong ra ngoài."

Khâu Đại Ngưu gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý: "Ta cũng nghĩ thế!"

Cơ bắp ở chân người kia rắn chắc đến nỗi cầm vào có cảm giác rõ rệt, Tống Dĩ An bĩu môi, lấy tay áo bọc tay lại để tránh tiếp xúc trực tiếp. Chuyện Vu đại phu và Khâu Đại Ngưu đang bàn, hắn không phát biểu ý kiến, bởi hắn chưa từng động lòng với ai, chẳng thể hiểu nổi.

Phải mất gần nửa canh giờ mới xử lý xong hết vết thương lớn nhỏ trên người người kia.

Bộ quần áo mà Tống Dĩ An chuẩn bị cuối cùng cũng không mặc được cho người đó, vì nhỏ quá. Vu đại phu đề nghị, để thuận tiện bôi thuốc và giúp vết thương thoáng khí, tốt nhất nên mặc đồ rộng rãi. Cuối cùng vẫn là Khâu Đại Ngưu có vóc dáng to lớn nhất, góp ra hai bộ quần áo.

Vu đại phu bắt đầu thu dọn hòm thuốc: "Vết thương trên người người này không chí mạng, giờ hôn mê là do mất máu quá nhiều. Nhìn cách ăn mặc thì thân phận không đơn giản. Đợi người ta tỉnh rồi thì sớm đưa đi, kẻo lại rước họa vào thân."

Ba người trong phòng cũng cảm thấy thương tích trên người kia giống như là bị truy sát. Hơn nữa túi tiền, ngọc bội và ngọc quan trên người đều không bị lấy mất, rõ ràng không phải cướp.

Vu đại phu  đeo hòm thuốc lên lưng, bước ra ngoài: "May mà giờ là nửa đêm, chẳng ai biết các ngươi đưa người về. Phải rồi, ai đi lấy thuốc với ta?"

Tống Dĩ An không khách sáo, cầm lấy cái túi tiền trông rất tinh xảo trên bàn: "Ta đi. Dù sao người cũng đang ở chỗ ta, thuốc dùng thế nào, ngài nói với ta luôn cho tiện."

Ra đến cổng sân, Vu đại phu thấy một đống thú săn, biết là Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu mang về từ trên núi.

Thấy trong đó có một con dê thoi thóp, ông liền muốn mua lại: "Con dê này bán cho ta đi, ta trả theo giá dê sống."

"Dê không bán."

Bùi Tranh biết con dê này sống không qua được đêm nay, nhưng y đã hứa với Bạch Đào là sẽ đem về làm dê quay nguyên con, nên không định bán. Con dê này là y chọn kỹ trong lúc vào núi, còn chưa trưởng thành, mùi hôi ít, thịt lại mềm.

Vu đại phu thật lòng muốn mua: "Vậy bán cho ta cái đùi dê cũng được? Trong nhà ta giờ có hai phu lang đang mang thai, các ngươi cũng biết phu lang nhà ta vốn thể trạng yếu, ta muốn mua về nấu thuốc bổ. Dê này thịt ấm, lại là dê con, không hôi mấy, dễ ăn, không gây buồn nôn cho người mang thai."

Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu chưa hay chuyện, vội chúc mừng, còn nói sẵn sàng chia cho đại phu nửa con dê. Bùi Tranh biết, Bạch Đào chắc chắn cũng sẽ làm như vậy, thậm chí có khi còn cho cả con. Nhưng y rốt cuộc vẫn có tư tâm, muốn giữ lại chút ít cho Bạch Đào.

Hai người còn đưa cho Vu đại phu đống dược liệu họ tự hái, bảo hắn xem có loại nào dùng được thì giữ, phần còn lại bọn họ mang lên trấn bán.

Vu đại phu  chắp tay cảm tạ: "Vậy ta xin cảm ơn hai vị trước. Thuốc và thịt dê ta sẽ trả bạc đầy đủ. Vào núi không dễ, ta cũng không thể tiện tay hời đâu."

Nhìn ánh lửa dần khuất bên kia bờ sông, đầu óc không mấy nhanh nhạy của Khâu Đại Ngưu bỗng nảy ra một thắc mắc: "Tranh ca, sao nhà đại phu lại có hai phu lang mang thai vậy? Chẳng lẽ mấy ngày ta với ngươi lên núi, ngài ấy lại cưới thêm một người nữa?"

Bùi Tranh cũng không biết, mà y chẳng hề quan tâm mấy chuyện đó. Cắm bó đuốc xuống đất, bắt đầu thu dọn thú săn: "Sắp sáng rồi, dọn cho nhanh còn mang lên trấn bán."

Người y muốn gặp đang ở ngay trước mắt mà không thể gặp, đúng là dằn vặt. Giờ Bùi Tranh chỉ muốn mau chóng bán hết thú, lấy bạc về mua đồ rồi về nhà.

Bình Luận (0)
Comment