Chiều hôm nay, Trương Tư Viễn dẫn Bạch Đào đi xem hết các căn nhà bỏ hoang trong thôn. Số lượng nhà bỏ hoang không nhiều, chỉ khoảng bảy, tám căn, phân tán ở các góc khác nhau trong thôn.
Hai người xem xong tất cả mất gần một canh giờ. Như lời Tống Ý An đã nói, quả thật tất cả đều là nhà tranh, nhìn qua đều đã xuống cấp từ lâu.
Trương Tư Viễn giới thiệu với Bạch Đào: "Vì tất cả đều là những căn nhà cũ không có chủ, giá rất rẻ, căn nhà dưới chân núi Lang Nha là tốt nhất, nhưng chỉ có giá 5 lượng bạc thôi."
Bạch Đào bỗng nhiên cảm thấy rất tò mò: "Còn những người tị nạn thì sao? Họ phải trả tiền như thế nào?"
"Nghe cha ta nói, họ sẽ trả bằng lương thực vào mỗi mùa thu hoạch hoặc trả tiền, trong vòng 10 năm là có thể thanh toán xong." Trương Tư Viễn giải thích.
Bạch Đào nghĩ thầm, chẳng phải đây chính là hình thức vay tiền mua nhà sao, lại còn không có lãi suất: "Vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không để họ sống không nổi."
Trương Tư Viễn cảm thán: "Đây là chính sách mới ban hành năm nay, trước kia phải thanh toán trong vòng 5 năm."
Bạch Đào gật đầu, thời gian kéo dài, biến số thật sự nhiều, nhưng cũng gián tiếp cho thấy tân Hoàng đế khá nhân từ. Cậu nghe nói, Hoàng đế còn miễn cho dân chúng một năm lao dịch và thuế. Đại xá của tân Hoàng đế mới cũng khác với mọi năm, ngài đã đẩy tất cả những người này đi làm lao động khổ sai. Tùy theo mức án khi bị bắt, thời gian lao dịch cũng khác nhau, hoàn thành đủ thời gian quy định thì có thể được thả ra vô tội.
Lúc đầu Bạch Đào nghe nói, cậu cảm thấy tân Hoàng đế có những quyết định khá táo bạo.
Khi tất cả các căn nhà đã xem xong, Trương Tư Viễn hỏi Bạch Đào: "Ngươi có căn nhà nào ưng ý không?"
Bạch Đào bắt đầu phân vân.
Căn nhà dưới chân núi Lang Nha quả thật là tốt nhất, tổng cộng có bốn phòng, còn có một nhà vệ sinh riêng biệt. Mái tranh được phủ chắc chắn, không thấm nước, hàng rào bao quanh vẫn có thể sử dụng được, trong nhà có giường sưởi và bếp. Nhưng căn nhà này lại khá xa, và còn cách nhà của Bùi Tranh và mọi người quá xa.
Những căn nhà tốt hơn một chút thì nằm gần đầu hôn, mặc dù chỉ có ba phòng, nhưng vẫn còn khá nguyên vẹn, cũng gặp phải vấn đề cũ, đó là cách nhà Bùi Tranh quá xa.
Những căn nhà gần hơn thì nằm không xa chỗ giao nhau giữa suối nhỏ và sông Thanh Hà, mặc dù cũng có ba phòng, nhưng mái tranh đã thủng lỗ chỗ. Bếp và giường sưởi trong nhà đã hư hỏng, ngoài sân thì nhà vệ sinh nhỏ cũng sụp đổ từ lâu, sân vườn mọc đầy cỏ dại, hàng rào cũng không thấy đâu. Nếu muốn sửa lại, chắc chắn phải tốn không ít nhân lực và vật lực. Tuy nhiên, vị trí thật sự rất tốt, nằm giữa nhà Lan thẩm và nhà Khâu Đại Ngưu, lấy nước cũng tiện.
Nói ra thì có hơi kiểu cách, nhưng cậu thật sự muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút, lại không quá xa mọi người. Cậu tuy không tin có ma quỷ yêu tà gì, nhưng vẫn thấy sợ.
Bạch Đào quyết định hỏi trước một câu: "Căn nhà bên kia sông mà ta với ngươi xem lúc nãy, giá bao nhiêu bạc?"
Trương Tư Viễn lục lọi trong lòng, lấy ra sổ ghi chép bắt đầu lật xem: "3 lượng."
Rẻ hơn hẳn 2 lượng. Nếu dùng 2 lượng đó để sửa lại căn nhà, thì cứ coi như mình bỏ 5 lượng mua nhà, cũng coi như đáng.
Bạch Đào dứt khoát: "Được, vậy lấy căn nhà bên kia sông đi."
Trương Tư Viễn lại lật sang một trang khác: "Trong thôn còn mấy mảnh ruộng bỏ trống, hôm nay ngươi có muốn xem luôn không?"
"Vậy phiền ngươi dẫn ta xem một lượt, chọn mảnh nào gần nhà một chút." Xa quá thì khó mà chăm sóc.
Trương Tư Viễn cũng đồng tình: "Được. Chỉ là nhà nằm bên kia sông, phía gần sườn trái núi, thì không có đất canh tác. Đất đều nằm bên phía này của sông."
"Không sao, chỉ cần đừng quá xa là được."
Dòng Thanh Hà này, cơ bản chảy từ giữa hai nhánh núi trái và phải của núi Lang Nha, chỉ là dòng chảy nghiêng về phía trái nhiều hơn, còn phía phải lại rộng lớn hơn, vì vậy tạo thành một khoảng đất trống lớn giữa sườn núi phải và dòng Thanh Hà. Hầu hết thôn dân đều sống ở phía gần sườn phải.
Nhưng bên trái sông vẫn có hơn 10 hộ sinh sống, trong đó có cả nhà Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu bọn họ. Chính vì vậy, nên trên Thanh Hà có một cây cầu nhỏ, giúp mọi người tiện sang núi trái lấy đồ. Có điều cây cầu nhỏ đó nằm gần mấy hộ gia đình đông đúc, còn căn nhà Bạch Đào chọn thì cách cầu những hai ba trăm mét. Bình thường muốn ra khỏi thôn sẽ phải đi vòng một đoạn.
"Đến rồi." Trương Tư Viễn chỉ vào một khoảng đất lớn sát bờ sông, "Đây là mảnh đất còn lại lớn nhất trong thôn chưa có chủ, khoảng chừng hai mẫu. Nhưng vì chứa nhiều cát nên vẫn chưa có ai muốn, bù lại thì giá rẻ, 5 lượng một mẫu. Còn đất loại trung thì phải 8 lượng một mẫu đấy."
Bạch Đào nhìn qua một lượt, thấy mảnh đất cát kia địa thế hơi thấp, bèn hỏi: "Sông Thanh Hà mà dâng nước, có ngập chỗ này không?"
Trương Tư Viễn giơ tay ra ước lượng: "Bình thường thì không đến nỗi, ta nhớ mấy năm trước có một trận mưa to mùa hạ, nước ngập vào chừng hai thước."
Đất cát vốn không trồng được nhiều loại, tuy giá rẻ nhưng cuối cùng Bạch Đào vẫn không chọn.
Trương Tư Viễn lại đưa cậu đi xem những mảnh đất gần gần đó.
Cuối cùng chỉ chọn một mảnh ruộng trung bình cỡ năm phần đất, vì Trương Tư Viễn nói, mảnh đất sát bên là do Bùi Tranh mua vào mùa thu năm ngoái.
Dù mảnh đất này hình dáng có hơi quái dị, bờ ruộng cũng suy sụp không ít, nhưng nghĩ đến chuyện khi làm ruộng có người bầu bạn, Bạch Đào lập tức quyết định chọn luôn.
Thật ra, lúc trước cậu cũng ưng một mảnh đất tốt, nhưng vừa nghe bên cạnh là đất nhà Trương thị thì lập tức bỏ ngay.
Hai mảnh ruộng kề sát nhau, vừa nhìn đã biết bà ta từng tranh phần mà trồng trọt lấn sang, đến cả bờ ruộng cũng bị đào hẹp lại. Một khi cậu mua mảnh đất đó, sau này thể nào cũng phải cãi vã với bà ta, chi bằng né trước thì hơn.
Nhà Bạch Đào chọn hơi hẻo lánh nên ruộng phù hợp cũng ít, Trương Tư Viễn bèn đưa ra chủ ý: "Thật ra quanh nhà ngươi còn kha khá đất trống, có thể khai khẩn mà làm ruộng. Ba năm đầu còn được miễn thuế."
Tuy khai hoang không cần bỏ tiền mua, nhưng rất cực khổ, đất mới cũng không dễ trồng trọt, mấy năm đầu thu hoạch chẳng ra gì, chẳng khéo vất vả quanh năm cũng chẳng đủ ăn. Những chỗ tốt trong thôn từ lâu đã bị người ta khai khẩn hết, bây giờ thôn dân sống cũng tạm ổn, chẳng ai mặn mà với việc mở đất nữa.
Mắt Bạch Đào sáng lên: "Chủ ý này hay, ta ăn no một mình, không nuôi ai cả, không cần khai hoang nhiều."
"Vậy ngươi cứ chọn chỗ nào hợp ý, đợi báo lên rồi quan phủ sẽ phái người tới đo đạc, ghi chép rõ ràng." Trương Tư Viễn cẩn thận cất quyển sổ vào trong áo, "Nếu ngươi có mang theo bạc, giờ theo ta về gặp cha viết giấy tờ luôn cũng được. Lúc ấy làm cùng một lượt với nhóm dân mới, cả giấy nhà, giấy ruộng và sổ hộ khẩu đều làm một thể."
Bạch Đào lúc ra cửa có mang theo bạc, liền gật đầu: "Được, ta đi với ngươi."