Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 20

Lý chính thấy Bạch Đào đã chọn xong nhà và đất, bèn dẫn người vào thư phòng, cắt một tờ giấy vừa tay để viết khế ước: "Cháu biết chữ không? Nếu không thì gọi Dĩ An đến làm chứng cũng được."

Bạch Đào gật đầu: "Cháu biết chữ, không phiền An ca chạy một chuyến nữa đâu."

Lý chính lấy ra một bản mẫu, đưa cho cậu: "Vậy cháu xem viết thế này có được không, không có vấn đề gì thì ta chép theo."

Bạch Đào nhận lấy, cẩn thận lật xem, phát hiện mặt trên là chữ Khải phồn thể, hành văn và cách dùng dấu chấm câu có phần giống sự kết hợp giữa văn ngôn và bạch thoại. Tuy có vài chữ lạ cậu chưa từng thấy qua, nhưng liên hệ ngữ cảnh trên dưới thì vẫn có thể đoán ra được nghĩa.

Xem xong thấy phần cần viết đều đã có, cậu liền gật đầu: "Viết thế này là được rồi, làm phiền lý chính."

Khế ước viết ba bản, ký tên điểm chỉ xong, mỗi bên gồm Bạch Đào, lý chính và nha môn đều giữ một bản.

Lý chính hong khô mực, cất vào ngăn kéo: "Xong rồi, vài hôm nữa khi đến nha môn nhập hộ tịch, ta sẽ báo cháu biết."

Nhà cửa cùng một mảnh đất, cộng lại hết 7 lượng bạc, Bạch Đào xoa cái túi tiền xẹp lép, lòng hơi đau xót. Nhưng nghĩ đến việc cậu cũng coi như là người có nhà cửa ở đây rồi, lại là mua đứt bằng bạc thật, trong lòng liền nở hoa.

Một mạch vừa nhảy vừa chạy về nhà Bùi Tranh, "Bùi đại ca, huynh mau xem! Ta đã mua căn nhà ven sông rồi, còn kèm theo một khoảnh đất nhỏ ở Vịnh Trâu Nước, ngay sát bên nhà huynh đó!"

Bùi Tranh đang bận hun khói thịt, bị hai tờ giấy gần như dí vào mặt, khẽ lùi lại một chút: "Sao lại chọn mảnh đất đó?"

Mảnh đất ấy, bên trong có khá nhiều đá, lại không vuông vắn, trồng trọt không tiện. Cũng vì thế mà năm đó y không mua luôn một thể.

"He he, thì là vì gần đất nhà huynh đấy, sau này làm việc còn có người trò chuyện." Bạch Đào lắc lắc hai tờ giấy trong tay, cười ranh mãnh, "Hơn nữa, nếu ruộng nhà ta trồng không được, ta có thể lén đào ít củ quả bên ruộng nhà huynh qua ruộng mình, gọi là tráo đầu đổi đuôi."

Không hiểu làm việc sao lại cần nói chuyện, Bùi Tranh: "... ..."

Thấy trêu y không thành, Bạch Đào bèn kéo một chiếc ghế ra, ngồi cạnh Bùi Tranh: "Nhà ta mua cần phải sửa sang đàng hoàng mới ở được, mấy hôm nay chắc còn phải tá túc ở đây, phiền huynh rồi nha~"

"Không sao cả." Căn nhà gần bờ sông ấy, Bùi Tranh biết rõ, quả thật cần sửa sang cẩn thận.

Y đứng dậy trở mặt miếng thịt đang hun khói: "Khi nào bắt đầu sửa?"

Bạch Đào cũng đứng dậy giúp: "Ngày mai đi, đến lúc ấy còn phải mượn dụng cụ dọn dẹp nhà huynh nữa."

"Mai ta đi cùng ngươi, gọi cả mấy người Đại Ngưu nữa."

Bạch Đào cảm động, lập tức ôm chầm lấy y một cái: "Bùi đạu ca, huynh thật tốt quá đi!"

Sắc mặt Bùi Tranh tối sầm lại, nhanh chóng mà cẩn thận thoát khỏi cái ôm của cậu, cúi đầu nhìn lại vạt áo, chỉ thấy tay đối phương đen nhẻm loáng dầu do mới trở thịt, vội vã quay đi kiểm tra xem có bị dính bẩn hay không.

Bạch Đào vội vàng giải thích: "Bùi đại ca, ta có cẩn thận mà, không chạm vào người huynh đâu!"

Bùi Tranh sải bước tránh xa cậu: "Về sau không được như vậy nữa."

Bạch Đào không hiểu: "Sao thế? Cả hai đều là hán tử, huynh đệ với nhau khoác vai bá cổ chẳng phải chuyện thường sao?"

Bùi Tranh chau mày: "Ta không thích."

"Được rồi." Bạch Đào gật đầu, xem ra Bùi Tranh chẳng những ưa sạch sẽ, còn không thích thân cận da thịt với người khác.

Cậu lại nhớ đến mái nhà mình cần phải sửa: "Mái nhà bên đó ta thấy cỏ tranh chỗ nào cũng xuyên sáng, giờ còn có cỏ để lợp không?"

"Có chứ." Mùa này cỏ tranh đã khô héo, cắt về phơi thêm một hai ngày là có thể dùng.

Thấy lửa đã bốc lên, Bùi Tranh liền dội ít nước dập bớt. Hun khói thịt chỉ cần có khói là đủ, không cần lửa cháy rực.

Bạch Đào thầm nghĩ rơm rạ thì lợp mái còn tốt hơn, đáng tiếc nơi này không có. Khi đi xem đất, cậu đã để ý, toàn là đất khô, chẳng có lấy một mảnh ruộng nước. Rõ ràng có sông chảy ngang, không hiểu vì sao lại không khai hoang ruộng nước, có lẽ do khí hậu nơi này không hợp trồng lúa.

Giúp Bùi Tranh treo thịt hun xong, Bạch Đào lại thấy mấy đọt măng phơi trong sân đã khô mặt, liền đem tất cả cho vào vại, rồi đổ ngập nước muối dưa tự làm.

Bạch Đào ôm chặt cái vại đầy ụ, lảo đảo đi vào bếp: "Chừng ba đến năm hôm là có thể ăn được rồi, đợi đến bảy ngày thì hương vị càng ngon hơn, cũng càng thấm đẫm hơn."

Thấy cậu đi không vững, Bùi Tranh vội vàng bước tới đỡ lấy, đặt chum vào góc bếp: "Một tuần?"

Bạch Đào vỗ vỗ mu bàn tay bị đáy chum ép ra vết hằn đỏ: "Chính là bảy ngày đó."

Bùi Tranh thầm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao Bạch Đào ngày nào cũng nói ra mấy lời lạ lạ, chẳng lẽ ở quê cậu, mọi người đều nói vậy?

Măng còn dư một ít, đến bữa tối Bạch Đào đem xào chung với thịt xông khói vừa hun ban sáng. Món ăn thơm nức, Bùi Tranh rất nể mặt, ăn liền mấy cái bánh hấp.

Y phát hiện thịt xông khói sau khi được Bạch Đào tẩm ướp, hương vị quả thật khác biệt, liền quyết định sau này đều làm theo cách này, tuy tốn thêm chút gia vị, nhưng đáng giá.

——

Sáng hôm sau, vừa ăn xong cơm sớm, Bùi Tranh liền cùng Bạch Đào xách theo dụng cụ đi sửa nhà, giữa đường còn gọi thêm Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An. Dù gần bờ sông, nhưng địa thế cao hơn mặt nước hai ba thước, không lo bị ngập.

Tống Dĩ An đứng giữa đám cỏ dại, đảo mắt nhìn quanh một lượt: "Nhà này tuy có hơi nát, nhưng cũng không tệ đâu, đất trống rộng, sau này có thể quây một cái sân lớn."

"Huynh cũng nghĩ thế à? Ta cũng định bên cạnh làm mấy luống rau nữa."

Nói là sửa sang, nhưng thật ra Bạch Đào nhất thời chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng quyết định xử lý mái nhà trước. Khâu Đại Ngưu về nhà mang theo thang tre, cùng Bùi Tranh trèo lên mái, gỡ toàn bộ lớp cỏ tranh cũ xuống ném xuống đất.

Bạch Đào và Tống Dĩ An thì ở bên cạnh dọn dẹp ra một khoảng đất trống, gom hết đám cỏ tranh lại thành một đống.

Sau khi dọn sạch lớp cỏ, Bùi Tranh kiểm tra xà nhà, phát hiện đều còn nguyên vẹn, không cần thay. Chỉ có vài thanh rui bị nước ngấm vào làm mục, cần phải thay mới.

Mọi người cùng nhau dọn ra ngoài cái bếp và giường đất bị sập trong phòng. Bạch Đào còn bảo Khâu Đại Ngưu giúp cậu đập bỏ ống khói, vì cậu định dùng phòng bếp cũ làm kho chứa đồ. Còn bếp mới thì cậu muốn xây thêm một căn nhỏ ở bên hông nhà, giống như nhà của Bùi Tranh vậy.

Gần trưa, Bạch Đào quay về nấu cơm cho mọi người, dùng luôn mấy nguyên liệu mình mua hôm trước.

Ban đầu cậu còn định trả công, nhưng đám người Bùi Tranh nhất quyết không nhận. Nghĩ đến chuyện ai cũng bỏ sức làm việc nặng nhọc, Bạch Đào liền lấy thịt lợn ba chỉ cùng khoai tây xin được từ Lan thẩm, hấp cả một nồi cơm trộn thơm phức.

Nửa chừng chợt nhớ ra Bùi Tranh không thích ăn khoai tây, cậu bèn dùng bát lớn hấp riêng thêm một phần khác cho y.

Cuối cùng cảm thấy nên có thêm món canh trứng, cậu liền cầm ít tiền lẻ, hớt hải chạy đến nhà Lan thẩm, "cứng rắn" mua về vài quả trứng gà. Về nhà, cậu dùng mỡ lợn nấu một nồi canh cải thảo trứng.

Khi mấy người Bùi Tranh quay về, vừa khéo đến giờ ăn, Bạch Đào bưng canh lên bàn: "Ta còn định đi gọi các huynh đấy. Hôm nay nấu cơm hấp, đều để trong nồi giữ nóng, muốn ăn bao nhiêu tự múc nhé."

Bùi Tranh kéo Khâu Đại Ngưu đang định lao vào bếp lại: "Rửa tay."

Bạch Đào chợt thấy lúc này trông Bùi Tranh chẳng khác gì một người cha đang dạy dỗ đứa con không chịu sạch sẽ của mình.

Bình Luận (0)
Comment