Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 196

Sau khi lấy được khế nhà, Bùi Tranh liền đến tìm Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham, nói rằng giờ nhà đã đứng tên y, nếu họ muốn lấy thì bỏ ra 20 lượng bạc là được, nếu không đủ bạc thì cứ ghi nợ trước, y cũng không lấy lãi.

Bùi Xuân Kiều thẳng thắn nói mình không muốn quay lại căn nhà đó nữa, trong trấn nhà họ Lưu đang tuyển nha hoàn quét dọn, nàng định thử xem sao. Bùi Nham cũng nói mình không cần, giờ nhà của hắn chính là chỗ này, lấy cái nhà rách kia làm gì.

Bùi Tranh vốn cũng đoán được hai người chẳng còn muốn căn nhà đó nữa, cuối cùng để lại 2 lượng bạc, chỉ nói một câu "Cảm ơn" rồi rời đi.

Bùi Xuân Kiều siết chặt 2 lượng bạc trong tay, tựa vào người Bùi Nham, khóc không thành tiếng.

Sau khi trở về, Bùi Tranh giao khế nhà cho Bạch Đào cất giữ, cậu vẫn như thường lệ cất nó vào ngăn bí mật.

"Nhà ấy lâu ngày không người ở sẽ hỏng nhanh, chúng ta có thể thử cho thuê. Chờ đến đời của bọn Xuyên tử sau này, khi ai nấy thành thân sinh con cả rồi, huynh xem, căn nhà ấy thể nào cũng trở nên có giá, lúc đó bán được 35 lượng cũng chẳng phải chuyện khó."

"Chờ sau khi thành thân, chúng ta thu dọn lại căn nhà ấy cho sạch sẽ một lượt, bằng không trong lòng cứ thấy khó chịu."

"Ừ."

Bùi Tranh ban đầu mua lại căn nhà đó cũng chỉ vì muốn đưa cho Bùi Xuân Kiều, dù sao nàng bây giờ không có chỗ ở, cứ mãi ở nhà Bùi Nham cũng chẳng phải kế lâu dài. Nhưng giờ nàng đã có tính toán riêng, y cũng không miễn cưỡng.

"Phải rồi, ta đã đưa thực đơn cho Lục ca rồi, để ngồi thoải mái một chút nên đặt bốn bàn, mỗi bàn mười hai món." Bạch Đào vừa nói vừa dọn sạch quần áo trong tủ, chuẩn bị chuyển hết lên trên.

"Ta còn nhờ Lục ca hỏi thử Hổ tử xem cái giường con kia nó còn cần không, kết quả  nó nói đã ngủ có tình cảm rồi, bảo để lại cho nó, lát nữa ta với huynh cũng khiêng lên luôn."

Ngày kia là mùng 6 tháng 6, Lục Hằng nói tối mai trở về từ trấn sẽ dẫn theo Hổ tử và Ngọc ca nhi.

Hai người thu dọn xong phòng ngủ lại chuyển sang phòng chứa đồ và chính sảnh, dù phần lớn đồ đạc đều định giữ lại, nhưng mấy món linh tinh lặt vặt cũng gom ra được không ít.

Bạch Đào mồ hôi đầy trán, giơ tay quạt quạt cho mình: "Sớm biết ta với huynh sẽ bên nhau cả đời, huynh nói xem, ta còn bỏ bạc mua căn nhà này làm gì chứ?"

Bùi Tranh thấy vậy liền cầm lấy quạt mo bên cạnh, quạt gió cho cậu: "Khi đó nào ngờ được ta với em sẽ nên đôi."

Bạch Đào chống hai tay lên ghế dài, lắc lắc đôi chân, ngửa đầu nheo mắt nói: "Hề hề, giờ huynh có hối hận cũng muộn rồi."

Bùi Tranh biết cậu chỉ đùa, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, đáp: "Được thành thân với em là chuyện tốt lành nhất đời ta, ta không hối hận."

Bạch Đào mỉm cười cầm lấy quạt, nghiêng người tựa vào người Bùi Tranh, phe phẩy quạt cho cả hai: "Đợi đến đêm tân hôn, ta sẽ nói cho huynh một bí mật to tướng, đảm bảo lúc ấy dọa huynh hết hồn."

Vừa nhắc đến đêm tân hôn, Bùi Tranh đã nghiên cứu kỹ y thư của Vu đại phu đưa cho, chỉ còn thiếu thực hành, lập tức đỏ vành tai, giọng nói có phần mất tự nhiên: "Là bí mật gì vậy?"

"Đã nói là đêm thành thân mới nói cho huynh mà." Bạch Đào ngẩng đầu, nhẹ chạm một cái vào yết hầu của Bùi Tranh, "Tới lúc đó gạo đã nấu thành cơm, huynh muốn chạy cũng chẳng được đâu."

Bùi Tranh thấy cậu gần như sắp trượt khỏi ghế, liền đưa tay ôm lấy, kéo cậu vào lòng.

"Bí mật gì ta cũng không sợ, bởi chẳng điều gì có thể quan trọng hơn em trong lòng ta."

"Nếu ta là yêu quái thì sao? Loại chuyên hút tinh khí người ấy." Bạch Đào vung tay múa chân dọa người, "Đến lúc đó hút cho huynh thành người khô luôn."

Bùi Tranh giơ tay lấy cái quạt suýt nữa chọc vào người mình, cười nói: "Không sao, ta chịu được hút."

"Hahahaha, cái gì mà chịu được hút chứ!" Bạch Đào cười đến ngả nghiêng, vặn vẹo thân mình đùa nghịch trên chiếc ghế dài hẹp, chẳng hề lo ngã hay trượt, bởi cậu biết có người luôn ở phía sau nâng đỡ.

Mà bên cạnh, Bùi Tranh cứ để mặc cậu dùng tay chân quậy phá trên người y, tay trái vẫn luôn đặt sau lưng cậu, che chở.

Sáng sớm mùng 5 tháng 6, mưa bụi lất phất, Bùi Tranh dắt tay Bạch Đào đi lên núi. Cả hai đội đấu lạp, ôm trước ngực chiếc giỏ đựng đồ cúng, hương nến và giấy tiền vàng bạc.

Bọn họ không định bái đường thành thân, nên hôm nay tới trước mộ cha nương Bùi Tranh dâng hương khấn vái.

Mộ của nương Bùi Tranh là do cha y tự tay đắp nên, sau khi ông mất, theo yêu cầu của Bùi Tranh, Bùi Vĩnh Quý cho hợp táng cả hai người, bia mộ cũng được thay cái mới.

Sau khi Bùi Tranh tòng quân, để làm ra vẻ bề ngoài, mỗi năm Bùi Vĩnh Quý và mấy người khác đều lên đây tảo mộ, vì thế nơi này được chăm nom khá sạch sẽ.

Tết Hàn thực tháng 4, Bùi Tranh từng một mình đến đây tế lễ, cũng đã dọn sạch cỏ dại xung quanh. Nhưng tâm trạng khi ấy và bây giờ lại rất khác.

Trước kia Bùi Tranh đến viếng, luôn trầm lặng ít lời, dâng lễ, dập đầu rồi rời đi. Nhưng hôm nay, y nghiêm túc giới thiệu Bạch Đào với cha nương mình.

Bạch Đào cũng thành kính dâng rượu, còn quỳ trước mộ nói chuyện như đang hàn huyên, kể rất nhiều điều.

Cậu nói về lần đầu gặp gỡ, cũng kể cả chuyện nghe được từ Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An về một Bùi Tranh nơi chiến trường khác biệt ra sao.

Còn nói đến việc thôn dân giờ nhìn nhận Bùi Tranh thế nào, rồi bất giác lại nhắc sang chuyện y mang ớt về cho cậu từ quận thành.

Nhìn đống giấy tiền cháy gần hết, Bạch Đào nắm lấy tay Bùi Tranh, kéo y cùng mình quỳ xuống dập đầu.

"Cha, nương, con và Bùi Tranh sẽ sống thật tốt. Sau này mỗi dịp lễ Tết cũng sẽ lên thăm người. Nếu có luân hồi, mong hai người được ở bên nhau trọn kiếp."

Bạch Đào trước kia không tin vào quỷ thần, tuy bây giờ vẫn chẳng thực sự tin, nhưng vì chuyện mình xuyên không mà trong lòng lại sinh ra chút kính sợ.

Bùi Tranh thấp giọng: "Những lời này, lẽ ra nên do ta nói."

"Hề hề, là vì ta đã 'lừa' mất đứa con mà hai người lấy làm kiêu hãnh đó, nên phải ra vẻ ngoan ngoãn một chút."

Nghe thấy mấy chữ "Kiêu hãnh", Bùi Tranh bất giác siết chặt tay Bạch Đào.

Trong đầu y hiện lên bóng dáng người cha năm nào từng khen ngợi mình, có khi khen y chăm học, cũng có khi khen ăn giỏi, thậm chí cả chuyện cao lớn lên cũng được khen ngợi.

Những ký ức từng ngỡ đã quên, nay lại trở nên rõ ràng vô cùng.

Trên đường trở về, ánh nắng rẽ mây, thay thế cơn mưa lất phất bằng sắc trời rạng rỡ. Bùi Tranh tháo đấu lạp trên đầu Bạch Đào xuống, tiện tay chỉnh lại mái tóc đã rối như tổ quạ của cậu.

Bạch Đào dùng đầu ngón tay hứng lấy giọt mưa rơi từ đấu lạp của Bùi Tranh: "Tranh ca, sang xuân năm sau chúng ta dùng đá xây lại mộ cho cha nương đi, rồi trồng thêm vài loài hoa đẹp nữa, chắc họ sẽ thích."

"Ừ."

Ngày mùng 6 tháng 6, gió mát trời trong, quả thực là ngày đẹp để thành thân.

Bùi Tranh và Bạch Đào không câu nệ ai cưới ai gả, tự nhiên cũng không có màn rước dâu. Hai người cùng khoác hỷ phục đỏ thẫm, nhìn qua thật xứng đôi, lại càng tôn thêm nét tuấn tú nơi khuôn mặt.

Mái tóc vốn hay bù xù của Bạch Đào hôm nay được buộc cao, dải lụa đỏ giữa tóc vô cùng nổi bật. Mái tóc ấy là do Lan thẩm đích thân chải cho, vừa chải vừa nói không ít lời tốt lành, toàn là những lời chúc phúc dành cho hai người.

Tóc của Bùi Tranh thì là do cậu mời Cố Tư Nam giúp một tay.

Lúc đầu, Cố Tư Nam chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối, nói rằng người chải tóc cho tân nhân thường phải là trưởng bối có phúc khí, mà hắn thì chưa chắc đã tính là trưởng bối, còn cái chuyện có phúc khí hay không thì hắn tự biết mình chẳng đủ tư cách.

Nhưng Bạch Đào lại nói: "Mỗi người có một cách hiểu riêng về phúc khí. Trong mắt ta, giờ huynh chính là người có phúc khí."

"Huynh và Vu đại phu đã bên nhau hơn chục năm, sống hòa thuận vui vẻ, trong bụng lại còn có một tiểu bảo bảo, Khanh ca là đệ đệ ruột của huynh cũng đang sống hạnh phúc, tương lai nhất định càng thêm ấm êm thanh thản."

Vu đại phu đứng bên cạnh cười, góp thêm một câu: "Về sau còn có cả Bạch Đào và Bùi Tranh làm tri kỷ, con trong bụng em sau này không chừng còn cho ta làm gia gia nữa. Nghĩ tới thôi đã thấy phúc khí nhiều tới mức đỡ cũng không nổi."

Nghe đến đây, Cố Tư Nam thực sự xúc động, cuối cùng đồng ý, hơn nữa còn ghi tạc trong lòng rằng: mình là người có phúc khí.

Lúc này, đầu bếp của Thiên Vị Lâu đang bận rộn nấu nướng tại bếp dã chiến dựng trong sân. Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An lần lượt mang bàn ghế trong nhà ra bày biện.

Ban đầu, Bạch Đào định đặt bốn bàn, nhưng mọi người đều nói số bốn không may, vậy là đổi thành năm bàn.

Cậu vốn định để trống một bàn, lát nữa để mọi người gói đồ ăn chưa đụng tới mang về. Ai dè cuối cùng suýt nữa còn không đủ chỗ ngồi.

Bạch Đào đang phát kẹo cưới cho đám trẻ thì lý chính dẫn theo Nhị Trụ, Xuyên Tử cùng cha nương bọn họ bước vào sân, nơi treo đầy hồng điều.

Chưa kịp để lý chính mở lời, Nhị Trụ và Xuyên Tử đã lao tới như bay.

"Đào ca! Huynh quá không nghĩa khí rồi đó!"

"Đúng vậy! Huynh và Tranh ca thành thân mà chẳng báo chúng ta một tiếng!"

"Huynh không coi bọn ta là bằng hữu nữa hả?"

Bạch Đào còn chưa kịp phản ứng, đã vội vàng đứng dậy, niềm nở mời bọn họ ngồi xuống: "Thật sự xin lỗi mọi người, ta không định làm to, nên không báo ai cả."

Lý chính cười đưa lên lễ mừng của mình: "Xưa nay kết nghĩa phu phu cũng chẳng hiếm, ta nghĩ ai nấy đều có thể chấp nhận được, nên tranh thủ đến sớm hơn người khác, chúc hai vị trăm năm hảo hợp."

Bình Luận (0)
Comment