Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 197

"Á á! Lý chính thúc chơi ăn gian! Lại còn là người đầu tiên tặng lễ nữa chứ!" Mấy người Nhị Trụ lại luống cuống quay về tìm cha nương, "Cha nương mau lên! Đừng để người khác giành mất phần trước!"

Thấy tình hình như vậy, Bùi Tranh vội vàng vào nhà lấy sổ ghi tiền mừng ra. Thực ra hai người cũng chẳng chuẩn bị gì đặc biệt, Bùi Tranh cầm chính là quyển sổ mà Bạch Đào vẫn dùng để ghi lại những khoản nhân tình qua lại.

"Việc này đâu tới lượt tân lang ngươi làm!" Lý chính cười, nhận lấy quyển sổ từ tay Bùi Tranh, tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống, "Chuyện hôm nay cứ để ta lo cho."

Bạch Đào bưng mâm cưới đựng đầy kẹo mừng, hạt dưa và lạc tới đặt lên bàn: "Vậy thì làm phiền lý chính thúc rồi."

Những người đến tặng lễ xong, cũng như bao tiệc cưới khác, ngồi vào bàn tán gẫu rôm rả.

Bạch Đào đang pha trà trong nhà chính thì hỏi Bùi Tranh: "Là huynh báo cho Nhị Trụ bọn họ à?"

Bùi Tranh lắc đầu: "Ta chỉ nói với Bùi Xuân Kiều và Bùi Nham."

Bạch Đào liếc ra ngoài cửa: "Vậy chắc là do lý chính thúc nói cho bọn họ rồi."

Vì ngoài những người thân quen, cậu cũng chỉ nói chuyện thành thân hôm nay với mỗi lý chính thúc.

"Không ngờ mọi người lại dễ dàng chấp nhận đến vậy. Chúng ta thật may mắn, gặp được một vị lý chính tốt như thế, còn có cả Nhị Trụ bọn họ nữa."

Bạch Đào bưng khay trà đưa cho Bùi Tranh, phát hiện y vẫn chưa nhận lấy: "Cứ nhìn ta chằm chằm làm gì? Mau đem trà ra cho mọi người đi."

Bùi Tranh nhận khay nhưng ánh mắt vẫn không rời cậu: "Hôm nay em đẹp lắm, màu đỏ rất hợp với em."

Bạch Đào khẽ cười: "Tranh ca hôm nay mới là đẹp, đẹp đến mức ta muốn giấu huynh đi, chẳng cho ai nhìn thấy nữa thì làm sao bây giờ?"

Bùi Tranh nghe vậy, chỉ coi là Bạch Đào đang trêu chọc y vui vẻ, vì trong lòng y, người đẹp nhất luôn là Bạch Đào.

Gia đình Từ Thượng và Bùi Xuân Kiều cũng lần lượt đến nơi, Bùi Nham còn dắt cả con trai theo. Lúc này trong sân bỗng chốc đông thêm không ít trẻ nhỏ. Bạch Đào bèn giao cho mấy người Nhị Trụ trông coi mấy bé con như Lâm Chân, Ngọc ca nhi, canh không để bọn nhỏ va vấp té ngã.

Cậu còn tiện tay lấy ít giấy đỏ, gói mấy đồng tiền đồng làm "tiền hỉ", rồi rải cho đám trẻ con.

Trẻ nhỏ vốn rất thích không khí náo nhiệt như thế này, giành tiền hỉ xong thì lại vây quanh căn nhà dán đầy chữ "Hỷ" mà chạy quanh.

Ban đầu, người lớn còn tưởng mấy đứa nhóc chỉ đang chơi đùa, ai dè bọn nhỏ lại đang nghiêm túc đếm xem có bao nhiêu chữ "Hỷ".

Hổ Tử là người lên tiếng đầu tiên: "Ta đếm rõ rồi, tổng cộng có 14 cái!"

Con trai 5 tuổi của Bùi Nham lắc đầu nguầy nguậy: "Không đúng, là 16 cái. Hổ Tử ca, huynh quên hai cái dán trên cổng rồi."

Lâm Chân đã được ca ca dạy đếm số, gật đầu xác nhận,:"Ừm, 16 cái."

Hổ Tử như bị sét đánh giữa trời quang, hóa ra bản thân lại không bằng bọn trẻ lên bốn, lên năm đếm số, đúng là mất mặt quá thể!

Ngọc ca nhi thấy nhóc ỉu xìu, bèn vội vàng an ủi: "Hổ Tử ca đừng buồn, bọn họ cũng đếm sai mà."

Mắt Hổ Tử lập tức sáng rực: "Thật không?"

Ngọc ca nhi gật đầu: "Thật, bọn họ bỏ sót vài cái đó."

Toàn bộ quá trình đều có Xuyên Tử và Nhị Trụ theo sau mấy đứa nhỏ. Hai người nhanh chóng phản bác: "Thật sự chỉ có 16 cái mà, Ngọc ca nhi, chắc ngươi đếm sai rồi!"

Ngọc ca nhi chỉ vào cửa sổ dán chữ Hỷ: "Phòng đó tối nay là phòng động phòng, bên trong chắc chắn cũng có dán chữ 'Hỷ'. Trên nến đỏ cũng có nữa."

Nhị Trụ và Xuyến Tử nghe xong thì hết hồn: "Ngươi... ngươi cả 'động phòng' cũng biết à?!"

Hổ Tử hất cằm tự hào: "Ngọc ca nhi đọc nhiều thoại bản lắm rồi, trên đường đến đây còn kể cho cháu nghe đủ chuyện nào là động phòng, nào là hoa chúc!"

Hổ Tử vung tay mạnh mẽ: "Ngọc ca nhi, chờ sau này chúng ta thành thân, ta nhất định chuẩn bị nhiều chữ 'Hỷ' hơn nữa, dán đầy kín cả nhà! Còn có cả hoa chúc cho ngươi!"

Lời tuyên bố hùng hồn ấy nói hơi lớn, cả sân ai nấy đều nghe thấy, thế là tiếng cười bật ra không kìm được.

"Phụt ha ha ha! Chỉ có thể nói may là cha nương Ngọc ca nhi không có ở đây, không thì Hổ Tử phen này thể nào cũng bị đánh."

Tâm trạng đang vui vẻ, Bạch Đào cười tươi rói, hàm răng trắng lấp ló: "Tranh ca, chúng ta đốt hai tràng pháo mừng một chút đi."

"Được." Bùi Tranh biết rõ là do hôm nay có nhiều người đến, Bạch Đào mới tạm thời quyết định đốt pháo. May mà y đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Đến giờ Thân, tiếng pháo rộn rã nổ vang, từng món cao lương mỹ vị lần lượt được dọn lên bàn.

Bùi Tranh dắt tay Bạch Đào đi mời rượu từng bàn. Toàn là người quen thân thuộc nên chẳng có khoảng cách gì, mà uống rượu cũng càng không khách sáo.

"Rượu anh đào của Đào ca nấu ngon quá, rượu mơ này cũng tuyệt nữa!"

"Ngon đến mức ta cũng muốn xin hai lạng về uống dần."

"Thứ này liệu có làm người ta say được không? Hay để ta về nhà lấy rượu thiêu đao tử?"

Bạch Đào cầm ly nhỏ của mình cụng ly với Khâu Đại Ngưu, nụ cười hào sảng: "Ta nhớ có người chẳng bao lâu nữa cũng thành thân, nào nào, hôm nay Tranh ca cứ để mặc các ngươi chuốc."

Khâu Đại Ngưu vội nâng ly: "Ta nghĩ kỹ rồi, rượu trái cây vẫn là lựa chọn ổn hơn."

"Ha ha ha, Đại Ngưu, nhìn ngươi kìa, chẳng có chút chí khí nào."

Lục Hằng, người đã thành thân, chẳng hề sợ hãi: "Giờ ngươi tha cho hắn, đến lúc ngươi cưới, hắn chưa chắc đã tha ngươi đâu. Mau về lấy rượu thiêu đao tử đi, hôm nay nhất định không thể để hắn nhàn hạ!"

Trương Lộ Sinh cũng đã thành thân bèn hùa theo: "Đúng đúng đúng! Hôm nay nhất định phải không say không về, Đào ca với Tranh ca, cả hai không ai được thoát!"

Đám trẻ con cũng bưng bát chè, học theo người lớn cụng ly: "Không say không về!"

Bùi Tranh, người vẫn đang lo một việc trọng đại, uống xong hai vòng liền bắt đầu giả say, chẳng động đến giọt nào nữa.

Khâu Đại Ngưu không hiểu chuyện gì, lại nhấp thêm một hớp rượu trái cây: "Rượu trái cây này hậu vị mạnh thế sao? Tranh ca đã say rồi à?"

Tống Dĩ An liếc hắn: "Ngươi không thấy huynh ấy gắp đồ ăn vẫn rất vững à? Rõ ràng là đang giả say. Học đi, sau này khắc có lúc dùng được."

Sau bữa tiệc, mấy thẩm thẳm muốn thu dọn bàn ghế, rửa bát phụ giúp. Lục Hằng vội ngăn lại, nói hôm nay mọi người chỉ cần chơi vui, mấy việc đó đã có người lo rồi.

Bởi vì Bạch Đào thành thân, hôm nay Thiên Vị Lâu cũng đóng cửa nghỉ, từ Lục Hằng đến đầu bếp, rửa bát đều được dẫn đến đây. Những người phải "ra ngoài công tác" hôm nay đều được Lục Hằng bao lì xì, còn Bạch Đào cũng chuẩn bị hỉ tiền. Vậy nên ai nấy làm việc đều vui vẻ tươi cười, đối với tiệc cưới của nhị đông gia thì phải nói là cực kỳ tận tâm.

Chính vì thế, từ lúc rửa rau trở đi, mấy người như Lan thẩm cũng muốn vào giúp một tay, nhưng lại chẳng chen vào được.

Những người không biết Bạch Đào có quan hệ với Thiên Vị Lâu, khi thấy chủ nhà mở tiệc cưới mà chẳng cần ai giúp từ đầu tới cuối thì đều tặc lưỡi lấy làm lạ. Dù sao trong thôn có ai làm tiệc cưới mà không nhờ thân thích, hàng xóm chuẩn bị từ trước một ngày đâu chứ. Như kiểu này, không nhờ ai giúp được việc gì từ đầu đến cuối, họ thật là lần đầu gặp.

Ai nấy thì thầm đoán rằng Bạch Đào chắc là mời đầu bếp từ trấn tới. Nhìn đến cả bát đũa lẫn thức ăn cũng đều do đầu bếp mang theo, có người cảm thán: "Cách này cũng hay, chủ nhà và khách khứa đều nhàn nhã, chỉ không biết phải tốn bao nhiêu bạc."

Sau bữa ăn, nhân lúc mọi người còn chưa giải tán, Bạch Đào gọi hai huynh đệ Lâm Tầm lại gần: "Hôm nay có mọi người chúc phúc và ở bên, ta thật sự rất vui. Hai đứa có muốn khiến ta càng vui hơn, cho ta được hỉ sự lâm môn, song hỷ lâm môn không?"

"Cháu nguyện ý!" Lâm Chân hăng hái gật đầu như trống bỏi. Đây là Đào thúc tốt nhất trên đời, dĩ nhiên nhóc mong đối phương càng vui vẻ hơn.

Lâm Tầm cũng gật đầu: "Vậy chúng cháu phải làm gì?"

Bạch Đào mỉm cười xoa đầu hai đứa: "Hai đứa chịu bái nhận ta và Tranh ca làm cha nuôi không?"

Hai đứa nhỏ lập tức ngẩn người. Không ngờ cái gọi là "Song hỷ lâm môn" mà Đào thúc nói lại chính là chuyện này.

Lâm Tầm theo bản năng kéo đệ đệ lùi lại một bước: "Không được."

"Là không thích ta và Tranh ca?" Bạch Đào làm bộ mặt khổ sở, bắt đầu diễn trò. "Hay là thấy hai hán tử thành thân trái với luân thường, không xứng làm cha nuôi các ngươi?"

Lâm Tầm vội vàng giải thích: "Không phải! Cháu thích mà! Chỉ là... sẽ rất phiền phức."

Bạch Đào biết cậu muốn nói gì, nhẹ nhàng đáp: "Hai đứa đối với ta và Tranh ca mà nói không phải phiền phức. Chân ca nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn ngươi thì đã đủ năng lực chống đỡ một gia đình. Ta và Tranh ca kiếp này không có con, nghĩ sau này lúc già đi rồi chết đi, luôn cần có người mặc đồ tang, nên mới đánh chủ ý lên hai đứa đấy."

Lan thẩm ngồi bên cạnh nghe vậy, liền kéo tay Bạch Đào, vỗ mấy cái lên mặt bàn gỗ: "Cái đứa nhỏ này, ngày vui mà nói mấy lời không lành, mau mau nhổ sạch đi."

Biết mình nói hớ, Bạch Đào lè lưỡi, "Phì phì phì!" mấy cái liên tục.

Nếu là ngày thường, Lâm Tầm còn có thể kiên quyết từ chối hai ba lần, nhưng hôm nay là ngày vui cưới của Đào thúc, lại có nhiều người như vậy, từ chối mãi thì cậu nhóc thật sự nói không nên lời. Hơn nữa, nhận hai người làm cha nuôi kỳ thực là một chuyện rất hấp dẫn, ngay khoảnh khắc nghe thấy lời ấy, cậu nhóc đã suýt gật đầu ngay rồi.

Bạch Đào cũng đã tính toán trước điều này, nên mới cùng Bùi Tranh bàn bạc, chọn đúng lúc này để mở lời.

Cuối cùng, dưới sự chúc phúc của mọi người, huynh đệ Lâm Tầm quỳ lạy dâng trà, cung kính gọi hai tiếng: "Cha nuôi."

Bình Luận (0)
Comment