Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 24

Sau khi nghe lời Lan thẩm và Trương Lộ Sinh hôm qua, hôm nay trên đường lên trấn, Bạch Đào lặng lẽ đi cuối hàng, âm thầm quan sát hai huynh đệ cũng đến nha môn làm hộ tịch.

Cậu nhân lúc họ làm giấy tờ, mới biết được tên, ca ca tên là Lâm Tầm, đệ đệ là Lâm Chân.

Bạch Đào phát hiện ca ca rất ít nói, im lìm như cái bóng, có cảm giác giống như phiên bản thu nhỏ của Bùi Tranh. Còn đệ đệ thì có vẻ rụt rè nhút nhát, suốt đường đi cứ nắm chặt tay ca ca, đôi chân ngắn ngủn cố hết sức để theo kịp mọi người.

Về sau không theo nổi nữa, Lâm Tầm không nói câu nào, chỉ cúi người, duỗi đôi tay nứt nẻ đầy vết nẻ đông lạnh, trực tiếp bế đệ đệ lên, vẫn lặng thinh đi ở cuối đoàn.

Bạch Đào còn nghe thấy bụng của đệ đệ sôi lên ọt ọt, đứa nhỏ có vẻ xấu hổ, liền rúc mặt vào vai ca ca.

Lâm Tầm lấy ra một củ khoai tây luộc từ trong áo, Lâm Chân lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Nhị Oa không đói, ca ăn đi."

Cuối cùng, hai huynh đệ lại chia nhau từng miếng, ăn hết củ khoai tây.

Cảnh tượng ấy khiến Bạch Đào có cảm giác như đang xem một bộ phim về thiên tai, đau lòng đến nghẹn ngào.

Đi được nửa đường, thấy trán Lâm Tầm lấm tấm mồ hôi, Bạch Đào vội vàng bước lên trước: "Ta thấy đệ đệ của ngươi trông ngoan lắm, để thúc ôm một cái được không?"

"Không cần đâu, Nhị Oa sợ người lạ." Lâm Tầm nói rất lễ phép, nhưng thái độ lại vô cùng dứt khoát. Thậm chí còn ôm đệ đệ lùi lên trước vài bước.

Chỉ có Nhị Oa đang nằm trên vai ca ca, rụt rè quay đầu lại, lén lút nhìn Bạch Đào một cái, đôi mắt mang theo tò mò đánh giá cậu.

Nhìn xong, bàn tay nhỏ gầy guộc vòng qua cổ ca ca, khẽ khàng nói: "Ca ca, người kia lớn lên đẹp quá."

Lâm Tầm bế đệ đệ lên cao một chút, nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."

——

Ra khỏi nha môn, Bạch Đào nói với lý chính một câu: "Cháu đi mua chút đồ, lát nữa tự về."

Hôm nay là ngày căn nhà sẽ được dọn dẹp hoàn chỉnh, chỉ là thời tiết vẫn còn lạnh, tường nhà khô chậm, phần xà bếp còn phải đợi thêm hai ngày nữa mới dựng được.

Bạch Đào muốn tối nay nấu một bữa thịnh soạn một chút, xem như cảm ơn mọi người đã giúp đỡ suốt mấy ngày qua. Đến lúc đó sẽ mời cả nhà Lan thẩm sang ăn chung.

Miệng Lan thẩmu thì nói chỉ mang nước tới cho mọi người, nhưng lần nào tới cũng đều tiện tay dọn dẹp ít đồ đạc lặt vặt.

Trương thúc là người lớn tuổi nhất, có kinh nghiệm nhiều trong việc dựng nhà, căn bếp với nhà xí đều là do ông chỉ đạo, giúp đỡ mới làm xong được.

An ca nhi cũng vậy, thân là ca nhi thì vốn không tiện làm việc cùng mấy hán tử độc thân, nhưng vì có ca ca Trương Lộ Sinh ở đây, nên cũng không cần kiêng dè. Thế là cũng tới phụ giúp.

Đừng nói, dù chỉ mới 16 tuổi, nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, thứ gì Bạch Đào không nhấc nổi, cậu ấy cứ nhẹ nhàng là khiêng đi được rồi.

Bạch Đào đành tự an ủi trong lòng: Trẻ con ở đây làm việc từ nhỏ, thể lực tốt là chuyện bình thường. Còn mình, bao năm rồi không động vào việc nhà nông, sức yếu cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ đến cái hầm chứa của Bùi Tranh sắp bị mình vét sạch, Bạch Đào liền hỏi đường ra chợ rau.

Thời điểm này là lúc rau củ giao mùa, hàng hóa cũng chẳng phong phú, ai bán cũng là mấy thứ na ná nhau: cải thảo, củ cải trắng, khoai tây dự trữ từ trước Tết, ngoài ra còn có các loại rau khô được phơi từ đầu đông. Những thứ tươi mới hơn thì là măng đông đào từ núi, khá được ưa chuộng. Bạch Đào thấy mấy sạp bán măng đều có người đang hỏi giá.

Vừa đi vừa tính toán, cậu nghĩ mình có thể mua nhiều một chút, một phần là để dự trữ trong nhà, phần còn lại thì bù lại cho cái hầm của Bùi Tranh đã bị cậu lấy mất khá nhiều.

Đi một vòng quanh chợ, Bạch Đào chọn một sạp rau trông còn khá tươi.

"Thúc ơi, rau này bán sao vậy ạ?"

"Cải thảo với củ cải 3 văn một cân, khoai tây rẻ hơn, 2 văn."

Bạch Đào nhìn mấy đống rau củ chất dưới đất, thầm nghĩ, măng đông 4 văn một cân mà còn chưa bóc vỏ, thế mà cải thảo với củ cải lại đã 3 văn một cân, thấy có chút mắc.

Sau đó cậu đi hỏi thêm mấy hàng nữa, đều là cùng một giá. Xem ra giữa mùa đông như thế này, thứ gì gọi là "rau tươi" thì đều không rẻ chút nào.

Bạch Đào đang định quay lại sạp rau ban nãy, thì chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Cậu phát hiện ra người đó cũng đang bán rau.

Bạch Đào vội vàng đi lên chào: "Trương Tư Viễn, ngươi cũng ở đây bán rau à? Ta cứ tưởng ngươi làm xong việc ở nha môn rồi cùng lý chính về luôn chứ."

Người ngồi trên đất lập tức đứng dậy, cười ngây ngô: "Tư Viễn là đệ đệ ta, ta là Trương Tư Tề."

Bạch Đào hơi ngượng ngùng: "Xin lỗi, ta nhận nhầm rồi, hai người giống nhau quá."

Cậu nghe nói Trương Tư Viễn có ca ca, nhưng không ngờ lại là ca ca sinh đôi.

Trương Tư Tề có vẻ đã quen với chuyện này, vẫy tay nói không sao.

Hai huynh đệ họ từ nhỏ đến lớn đều giống nhau như đúc, nên những sự hiểu lầm kiểu này không ít. Nhưng chỉ cần nghe họ nói một câu, mọi người sẽ phân biệt được ngay, dù sao tính cách của họ vẫn có chút khác biệt.

Bạch Đào nhìn đống rau khá tươi trên mặt đất, chợt nảy ra một ý tưởng: "Thôn mình có ai thường xuyên lên trấn bán rau không?"

Trương Tư Tề gật đầu: "Có, trước mùa đông mọi người thường dự trữ nhiều rau, đến đầu năm thì mang ra bán, không chỉ giá cả cao hơn, mà người mua cũng nhiều hơn."

Người ở trấn không có đất đai để trồng rau, đương nhiên phải mua. Mặc dù mọi người trước Tết sẽ tranh thủ mua thêm rau để dự trữ, nhưng trấn thì không giống như thôn, không thể tùy tiện đào hầm trữ rau, không có nhiều không gian lưu trữ.

Do vậy, nhiều nhà ở trấn, đến khoảng rằm tháng Giêng là rau củ dự trữ đã hết, họ lại phải ra chợ mua, dù giá có đắt thêm một chút cũng chẳng sao.

Dù sao thì sống ở trấn cũng chẳng thiếu mấy đồng tiền đó.

"Vậy ngoài mấy thứ này, nhà ngươi có rau khác không? Ta muốn mua một ít." Bạch Đào nghĩ mua từ trong thôn về chắc chắn thuận tiện hơn là từ trấn mang về.

"Cái này không phải nhà ta bán, là rau của nhà Trương thái thái ở cạnh. Bà ấy còn nhiều lắm, nếu ngươi muốn mua thì có thể đến nhà bà ấy xem."

Bạch Đào không ngờ Trương Tư Tề lại đang giúp người khác bán rau.

Cậu hỏi ra mới biết, nhà Trương thái thái không có con cái, chỉ có bà và phu quân sống với nhau. Hai người đã già, chân tay không còn nhanh nhẹn nữa.

Thu nhập của nhà Trương thái thái chủ yếu dựa vào việc trồng rau mang bán, cộng thêm cho thuê ít ruộng, lấy chút tiền thuê tượng trưng. Lúc rảnh rỗi, Trương Tư Tề sẽ giúp hai ông bà bán rau, lấy mấy đồng bạc gọi là công đi lại.

Bạch Đào quyết định sau khi về thôn sẽ đến nhà Trương thái thái mua rau. Nói chuyện dăm ba câu với Trương Tư Tề rồi cậu rời đi, hướng thẳng về khu bán thịt.

Bạch Đào có một thói quen: đã mua ở tiệm nào quen rồi thì cứ thế mà tới, trừ khi hôm đó trong tiệm không có món mình muốn, cậu mới cân nhắc đi tiệm khác.

Thế nên, hôm nay lại tới đúng chỗ mua thịt quen hai lần trước, mua hai cân ba chỉ, hai cân sườn. Thấy bên cạnh có nội tạng heo đã được làm sạch, nhìn khá sạch sẽ, Bạch Đào hỏi giá, thấy rẻ nên cũng mua luôn. Vừa khéo nước luộc mặn hôm trước vẫn còn chưa hỏng, hôm nay về có thể đem luộc hết một lượt.

"Cộng lại là 132 văn, thôi bớt cho một chút, lấy 130 văn thôi." Đồ tể nhanh tay gói đồ, bỏ hết vào giỏ cho Bạch Đào, còn nói thêm, "Ngài mua nhiều như vậy, ta tặng thêm một khúc xương lớn hầm canh nhé."

Bạch Đào đón lấy chiếc giỏ nặng trĩu, mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn, chúc lão bản buôn may bán đắt, tiền vô như nước."

Đồ tể đang vui, cười ha hả: "Nhận lời tốt của ngài vậy!"

Sau đó, Bạch Đào lại chạy đi mua ít gia vị. Nghĩ bụng những thứ này sau này dùng nhiều, nên mua luôn cho tiện, thế là giỏ xách bị nhồi đến căng phồng rồi mới đi mua bông.

Làm chăn bông tốn không ít bông, vỏ chăn cũng cần rất nhiều vải, Bạch Đào liền hỏi chủ tiệm xem có giao hàng không.

Chủ tiệm bảo: "Mua từ 500 văn trở lên thì miễn phí giao, chưa tới thì thu 10 văn phí vận chuyển."

Bạch Đào nghĩ, đi xe bò từ thôn ra trấn khứ hồi mất 2 văn, thì 10 văn tiền công giao hàng cũng hợp lý, đằng nào mình cũng được đi nhờ xe.

Vừa hay lần này có xe, Bạch Đào bèn mua nhiều một chút. Ngoài bông làm chăn dày mùa đông, còn mua thêm bông cho chăn mỏng mùa hè, cả vải vỏ chăn thay đổi khi giặt giũ cũng không quên.

Chiếc xe bò giúp chở hàng khá to, đồ đạc chất lên còn dư kha khá chỗ. Được sự đồng ý của chủ tiệm, Bạch Đào lại tranh thủ đi mua thêm ít nồi niêu xoong chảo, dầu gạo muối mắm và hai cái vại muối dưa.

Bình Luận (0)
Comment