Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 25

Con bò vàng to kéo theo một xe đồ lắc lư trở về thôn, dọc đường thu hút không ít ánh mắt chú ý. Bạch Đào cứ để mặc mọi người nhìn, dù sao thì cũng chỉ là mấy món đồ dùng thường ngày.

Cây cầu bắc qua sông Thanh Hà quá hẹp, xe bò không qua được, Bạch Đào đành nhờ phu xe cùng mình dỡ đồ xuống bên cầu. Đợi phu xe đánh bò rời đi, cậu nhìn sang bờ bên kia, thấy Bùi Tranh và mấy người khác đang giúp mình dọn dẹp nhà cửa, đang định gọi họ qua phụ một tay thì lại trông thấy Lâm Tầm đang múc nước gần đó, bên cạnh vẫn là Nhị Oa.

Mắt Bạch Đào đảo một vòng, lên tiếng chào hỏi: "Lâm Tầm, giờ cháu có bận không?"

Lâm Tầm đang xắn ống quần thì ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì.

Bạch Đào lắc lắc tay trái: "Ta vừa nãy khiêng đồ bị trật tay, có thể phiền ngươi giúp ta chuyển chút đồ được không? Nhà ta ở ngay bên kia."

Lâm Tầm im lặng một lúc, liếc nhìn đệ đệ rồi gật đầu.

"Vậy thì phiền ngươi rồi, chuyển sang để ở sân là được."

Giỏ đựng thịt bên trong có khá nhiều đồ, lại nặng, Bạch Đào sợ Lâm Tầm không nhấc nổi, bèn dùng tay "lành lặn" kia của mình xách lấy.

Lâm Tầm ôm bó bông còn cao hơn cả người cậu nhóc đi phía trước, Nhị Oa cũng cầm theo vài món lặt vặt đi phía sau.

Khi đến sân, Nhị Oa thấy nhiều người như vậy thì hơi sợ, cứ dính lấy ca ca không rời.

"Bạch Đào về rồi." Tống Dĩ An đang đóng tre xuống đất làm hàng rào, ngẩng đầu thấy Lâm Tầm đang đặt đồ xuống liền hỏi, "Người này là?"

Bạch Đào giải thích: "Ta khiêng đồ bị trật tay, vừa hay Lâm Tầm ở gần, nên ta nhờ giúp một chút."

Khâu Đại Ngưu đang chẻ tre bên cạnh nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Đào ca bị thương tay rồi à? Có nghiêm trọng không? Muốn chuyển đồ thì gọi bọn ta là được, huynh sai một đứa nhỏ làm gì."

Nói xong liền đặt bó tre trong tay xuống, định đi giúp chuyển đồ.

Bạch Đào vội ngăn lại: "Ngươi đừng đi, mau chẻ tre đi, không thì hôm nay làm không xong đâu."

"Nhưng mà—"

Bạch Đào đẩy người về lại chỗ cũ: "Không có nhưng nhị gì cả."

Bùi Tranh liếc nhìn hai huynh đệ đã rời khỏi sân, lên tiếng gọi: "Đại Ngưu, qua đây giúp một tay."

Khâu Đại Ngưu nhìn Bùi Tranh đang lợp mái cỏ trên đỉnh cổng viện, mặt đầy ngơ ngác: "Tranh ca, việc này của huynh thì cần gì đến ta giúp?"

Thấy hai huynh đệ đã đi đến bờ sông, Bạch Đào liền đứng trong sân gọi to: "Lâm Tầm! Mấy thứ còn lại phiền ngươi rồi!"

Lâm Tầm không trả lời, thậm chí không ngừng lại một chút, khiến Bạch Đào còn tưởng cậu nhóc không muốn làm nữa. Đến khi thấy người sang đến bên này cầu, nhấc lên một hũ đồ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tầm chạy tới chạy lui mấy lượt mới chuyển hết đồ xong, lúc này đã thở hổn hển vì mệt.

Bạch Đào rót cho hai huynh đệ mỗi người một bát trà nóng, nhìn Nhị Oa mắt tròn xoe đang nhấp từng ngụm nhỏ, cậu không nhịn được mà đưa tay xoa đầu thằng bé mấy cái.

Nhị Oa có hơi sợ, nhưng vẫn cố không tránh đi, ngoan ngoãn để cho Bạch Đào xoa.

Hai huynh đệ uống xong nước rồi đứng dậy định đi, Bạch Đào liền lấy con dao vừa mua cắt một khối thịt to, đặt vào cái bát sứ mới mua, đưa cho Lâm Tầm: "Cái này coi như là quà cảm ơn, cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta chuyển nhiều đồ như vậy."

Lâm Tầm từ đầu đến cuối đều thấy Bạch Đào dùng cái tay "bị thương" kia thoăn thoắt thái thịt, nhìn miếng thịt đưa đến trước mặt, cậu nhóc không đưa tay nhận.

"Không cần."

Lâm Tầm dắt đệ đệ quay người rời đi.

Bạch Đào vội chặn lại: "Sao lại không cần? Trong thôn này, nhờ người giúp việc gì, ai cũng phải mời ăn cơm hoặc trả công cả. Ta đưa thẳng tiền công cho ngươi cũng được."

Thấy cậu đưa tới mấy văn tiền, Lâm Tầm vẫn không nhận: "Chỉ là chuyển ít đồ thôi, không cần công."

Bạch Đào lại chắn đường Lâm Tầm đang muốn vòng qua: "Ngươi cái gì cũng không lấy, lương tâm ta không yên nổi đâu. Vừa nãy Đại Ngưu còn nói ta sai trẻ nhỏ làm việc, nếu ta chẳng đưa gì, đến lúc đó người trong thôn lại bảo ta vừa keo kiệt vừa bắt nạt tiểu hài tử, mặt mũi ta để đâu cho được?"

Thấy Lâm Tầm có chút dao động, Bạch Đào nhanh chóng nói tiếp: "Nếu ngươi thấy thịt quý quá, ta lấy thứ khác cho, hai đứa đợi ta chút."

Cậu ra hiệu cho Bùi Tranh giữ chân hai huynh đệ, còn mình thì chạy về nhà y, lấy một cái rổ lớn, bỏ vào chừng mười cái bánh bao, rồi lại xúc một bát đầy măng chua trong vại dưa muối.

Khóa cửa xong, cậu lại hớt hải chạy về nhà mình, đưa rổ cho Lâm Tầm: "Bên trong chỉ là mấy cái bánh bao với ít măng chua ta tự lên núi hái, chẳng đáng bao nhiêu đâu, lần này nhất định phải nhận lấy."

Lâm Tầm im lặng hai giây, thấy đệ đệ mình vì ngửi thấy mùi măng chua mằn mặn mà cứ nuốt nước miếng mãi, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy rổ.

"Cảm ơn, cái rổ thì lát nữa cháu mang trả."

Thấy đối phương cuối cùng cũng chịu nhận, Bạch Đào thở phào nhẹ nhõm, cười đến mức không thấy mắt: "Không sao đâu, vài ngày nữa trả cũng được."

Lâm Tầm lại nói một tiếng cảm ơn rồi mới dắt đệ đệ rời khỏi sân. Bạch Đào đứng nhìn theo hai người qua cầu rồi mới quay lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Tống Dĩ An dùng vai húc nhẹ vào vai Bạch Đào: "Được đấy, Bạch Đào, đầu óc xoay cũng nhanh ghê."

Khâu Đại Ngưu lúc này mới hiểu ra, có hơi ngại: "Xin lỗi nhé, Đào ca, lúc nãy ta suýt thì phá hỏng việc."

"Không sao, đồ cũng đưa ra được rồi." Bạch Đào lắc đầu, "Lúc trên đường về từ trấn, ta đã thấy thằng nhóc này rất kiên cường. Có mấy người ngỏ ý giúp bế đệ đệ nó mà nó không chịu, cứ một mình ôm chặt lấy. Thế nên ta mới nghĩ ra cách này."

Bùi Tranh vừa dọn dẹp xong cổng viện, bưng một chậu nước đứng nhìn Bạch Đào chạy tới chạy lui chuyển đồ, ánh mắt mang theo chút trầm ngâm.

Nhà bếp còn chưa dựng xong mái, tạm thời chưa thể để đồ, nên Bạch Đào chuyển hết vào kho chứa. Kho chứa vốn là gian bếp cũ, bị khói ám đen, giờ đã được cậu và Lan thẩm cùng nhau dọn sạch, dấu vết bị ám khói trên tường cũng được cạo đi.

Trưa nay phải lo việc ở nha môn, không ăn được cơm, giờ thu dọn xong hết, Bạch Đào cảm thấy mình sắp chết đói đến nơi rồi.

Thế là Bạch Đào xách nguyên liệu chuẩn bị cho bữa tối quay về nhà Bùi Tranh, lấy hai cái bánh bao ăn kèm với nước nóng cho đỡ đói. Cậu chạy vào phòng chính nhìn nồi canh hầm thêm mấy cái, thấy trời cũng đã gần đến giờ Thân, liền bắt đầu nấu cơm tối.

Cậu mang toàn bộ lòng lợn ra rửa sạch, trụng sơ qua nước sôi, sau đó bỏ hết vào nồi để kho với gia vị. Phổi lợn thì để lại, dự định sẽ hầm với khúc xương lớn mà lão đồ tể hôm qua tặng cùng với củ cải trắng.

Trong nhà chỉ có đúng một cái nồi lớn có thể xào nấu, giờ đang dùng để kho lòng, nên Bạch Đào lại lấy cái bếp nhỏ ra, nhóm lửa, rồi đặt lên một cái chảo sắt nhỏ, đổ ít nước vào. Cậu bỏ phổi lợn và khúc xương đã trụng qua nước sôi vào, bắt đầu hầm lửa nhỏ, không quên rắc thêm vài hạt hoa tiêu cùng hai miếng gừng đập dập.

Ba chỉ luộc chín thì cậu lấy ra rửa sạch, cắt lát mỏng, để riêng chuẩn bị lát nữa xào cùng đậu phụ chiên thành món thịt ba chỉ xào đậu.

Chờ lòng lợn kho xong, Bạch Đào đổ hết vào hũ đựng nước kho đã chuẩn bị từ trước. Sau đó lấy đậu phụ mua hôm qua ở đầu thôn ra, cắt thành miếng bằng cỡ thịt ba chỉ, ngâm trong nước ấm một lúc để giảm bớt mùi đậu sống.

Cậu đổ dầu vào nồi, rắc một lớp muối mỏng, chờ nồi nóng thì cho từng miếng đậu vào chiên đến khi hai mặt vàng giòn thì vớt ra, đó chính là món "Đậu chiên hai mặt", món Bạch Đào thích nhất để xào với thịt ba chỉ và ớt xanh.

Chờ đến khi khúc xương trong nồi nhỏ được hầm đến độ thịt xương gần như tách rời, Bạch Đào cho củ cải vào, thêm muối, rút bớt củi ra để ninh tiếp với lửa nhỏ.

Sau đó, cậu lại tận dụng phần dầu còn lại trong nồi chiên đậu khi nãy, cho hành, gừng, tỏi và một ít gia vị vào xào thơm, rồi đổ sườn đã trụng nước vào, đảo nhanh trên lửa lớn.

Đợi đến khi sườn hơi xém vàng, Bạch Đào cho khoai tây cắt miếng vào, đảo đều hai lần rồi đổ nước xâm xấp mặt nguyên liệu. Hầm xong là có ngay một nồi sườn kho khoai tây thơm ngào ngạt.

Thật ra Bạch Đào thích kiểu chiên giòn sườn rồi mới kho, nhưng cách đó tốn dầu quá, mà giờ giá dầu lại đắt, nghĩ vậy cậu đành bỏ qua.

Bình Luận (0)
Comment