Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 26

Đại Hắc vừa từ rừng chạy về, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, vội vàng dùng móng cào cửa viện, lè lưỡi chạy thẳng vào bếp. Nó cứ vòng quanh cái bếp nhỏ mà xoay vòng mãi, Bạch Đào sợ nó bị bỏng nên gắp hai miếng phổi lợn bỏ vào bát ăn của nó, rồi đuổi nó ra ngoài.

"Ngoan, hôm nay còn hầm cả xương, tối cho ngươi gặm."

Chờ Bùi Tranh và mọi người về, Bạch Đào bắt đầu xào nấu. Trước khi vào bếp, cậu phát hiện thiếu người, liền hỏi: "An ca nhi, cha nương ngươi đâu?"

An ca nhi vừa chơi đùa với Đại Hắc vừa đáp: "Họ không tới."

Đối mặt với hai người hiền lành khách sáo như Lan thẩm và Trương thúc, Bạch Đào liền tung tuyệt chiêu – chơi xấu: "Vậy phiền ngươi quay về gọi một tiếng, nói nếu hai người không tới, ta ở đây sẽ không nấu cơm nữa."

Trương Lộ Sinh đứng bên nghe mà cười ngặt nghẽo, tức phụ của hắn cũng cười theo: "Ngươi đừng nói, chiêu này của Bạch Đào tuy hơi kỳ quặc, nhưng hiệu quả thật. Đợi lát nữa cha nương tới, nhất định sẽ càm ràm Bạch Đào một trận."

Trời càng lúc càng tối, lạnh hơn ban ngày không ít. Trương Lộ Sinh giúp tức phụ múc nước nóng rửa tay, vừa làm vừa nói: "Sau này bọn ta cũng học chiêu này, kẻo cha nương cứ không chịu nhận đồ."

Quả nhiên, Lan thẩm vừa tới là đã chui vào bếp, mắng Bạch Đào một trận, Trương thúc bên cạnh cũng tiếp lời, bảo lần sau không được như vậy nữa.

Bạch Đào coi như không nghe, còn cười tít mắt đưa đĩa cải xào lên: "Làm phiền Lan thẩm mang ra giùm cháu."

Chiêu của cậu chính là: mặt dày không sợ trời đất.

Lan thẩm vốn còn định lải nhải thêm vài câu, nhưng chỉ đành trừng mắt nhìn cậu một cái rồi bê món ăn ra ngoài.

Bữa tối hôm nay, sắc hương vị đủ cả, tiếp tục được mọi người tán thưởng không ngớt. Ngoài bánh trôi hôm Tết Nguyên Tiêu, hôm nay cũng xem như là lần đầu tiên Lan thẩm ăn món Bạch Đào nấu. Bà lập tức bị hương vị chinh phục, không ngớt lời khen cậu tay nghề tuyệt vời.

Trong lúc vừa ăn vừa trò chuyện, Trương Lộ Sinh còn nhắc đến chuyện chiều nay Bạch Đào nhờ Lâm Tầm giúp chuyển đồ.

Lan thẩm nghe xong thì cảm động, nói hai huynh đệ nhà họ Lâm và Bạch Đào đều là đứa trẻ ngoan, còn khen cậu thông minh, biết nghĩ cách.

Bạch Đào cười cười: "Lúc cháu mới tới đây, thẩm cũng đối xử với cháu như vậy, nên trong khả năng của mình, cháu cũng muốn giúp hai đứa nhỏ đó một chút."

Lan thẩm nghe vậy lại thấy hơi ngại: "Thẩm cũng chẳng giúp được gì mấy."

Tống Dĩ An – người sắp làm tiên sinh, đung đưa cái đầu, lên giọng đạo mạo: "Đây gọi là: 'Dĩ kỳ đắc trợ dã, cố diệc dục trợ nhân dã'."

Chưa từng học một buổi nào ở học đường, Khâu Đại Ngưu gãi đầu: "Nghĩa là gì vậy?"

Tống Dĩ An giải thích: "Là sau khi được người khác giúp đỡ, tự khắc cũng muốn giúp đỡ lại người khác."

Khâu Đại Ngưu gật đầu như giã tỏi: "Ồ ồ, vậy thì đúng quá còn gì."

Trương Lộ Sinh ơt bên cạnh cảm khái: "Sau này con ta nhất định phải cho đi học, đọc sách nhiều một chút."

Có học vẫn hơn thật, nghe mấy người có chữ nói chuyện đúng là khác biệt.

Mọi người mải vừa ăn vừa trò chuyện nên chẳng ai để ý, từ lúc nghe được lời Bạch Đào nói, thỉnh thoảng Bùi Tranh lại lén liếc nhìn cậu một cái.

Sau bữa ăn, khi Lan thẩm phụ rửa bát, còn hỏi Bạch Đào có tiện chia sẻ công thức ướp đồ không, sau này bà làm theo cho dễ.

Bạch Đào nói: "Có gì mà không tiện chứ."

Nhân lúc đang dọn dẹp bếp, cậu liền tỉ mỉ chỉ cho thẩm từng nguyên liệu, từng bước làm.

Thu dọn xong đâu đấy, mọi người về nhà trong ánh trăng lờ mờ.

Bạch Đào bưng một chậu nước nóng lớn, ngồi trong sảnh ngâm chân: "Xì~, sướng thật."

Mùa đông thế này mà được ngâm chân nước nóng, cảm giác như mọi mệt mỏi trong ngày đều tan biến.

Bùi Tranh cầm theo quần áo sạch, lặng lẽ đi ra khỏi sảnh. Thân hình cao to như vậy, Bạch Đào vừa liếc đã thấy ngay: "Bùi đại ca, huynh lại đi tắm à?"

Bùi Tranh khựng lại một chút, tay cầm quần áo sạch cũng vội rụt vào trong, khẽ "Ừ" một tiếng, rồi nhanh chân bước ra khỏi sân, đến cả Đại Hắc cũng không mang theo. Y sợ Bạch Đào lại đột nhiên nói muốn đi tắm cùng lần nữa.

Bạch Đào nhìn bóng dáng y đi nhanh, chẳng thèm quay đầu lại, không nhịn được cười thành tiếng: "Nhìn cái bóng lưng này của Bùi Tranh cứ như chạy trối chết ấy, xem ra lần trước mình dọa người ta không nhẹ đâu."

Tối nay ăn cơm sớm, nằm nghỉ trên giường cũng sớm hơn mọi ngày, nhưng Bạch Đào cứ trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Nửa canh giờ sau, Bùi Tranh trở về.

Cậu vẫn chưa buồn ngủ, bèn mở miệng trò chuyện: "Bùi đại ca, huynh buồn ngủ chưa?"

Bùi Tranh thổi tắt đèn dầu rồi lên giường: "Chưa."

Bạch Đào xoay người lại, đối mặt với y: "Vài hôm nữa chăn đệm làm xong, ta phải dọn ra ngoài rồi. Giờ nghĩ đến lại thấy hơi không nỡ."

Sau này ở một mình, muốn nói chuyện cũng chẳng có ai. Mặc dù từ năm 16 tuổi chuyển lên trấn ở, cậu cũng sống một mình, nhưng mấy hôm nay sống cùng Bùi Tranh, cảm thấy có người bên cạnh để nói đôi ba câu cũng thật tốt.

Nhưng Bạch Đào chuyển ra cũng chẳng xa, người quen đều ở gần, Bùi Tranh không hiểu: "Không nỡ cái gì?"

"Dĩ nhiên là không nỡ Bùi đại ca rồi."

Lông mày Bùi Tranh giật giật, Bạch Đào lại nói thêm: "Còn không nỡ cả Đại Hắc."

"... Ngươi cũng có thể nuôi một con."

Bùi Tranh nói thật lòng.

Bạch Đào tay chân mảnh mai, nếu thật sự gặp trộm cướp thì thiệt chắc, có một con chó trông nhà cũng an toàn hơn.

Bạch Đào đưa tay ra khỏi chăn: "Nhưng ta đâu biết tìm chó con ở đâu, mà cũng không biết chọn nữa."

"Bây giờ thì thường không có."

Mùa này chó con khó nuôi, hiếm khi có chó con được sinh ra, dù có thì phần lớn cũng chết rét cả rồi.

"Vậy khi nào mới có?"

Bạch Đào cảm thấy hôm nay giường sưởi hơi nóng, cậu vén chăn lên một góc.

Bùi Tranh nghe tiếng Bạch Đào trở mình trên giường, đáp: "Sau lập xuân."

"Lập xuân là tính từ sau tiết lập xuân hả? Vậy bên mình tuyết khoảng chừng bao lâu nữa mới tan hết?"

"Ừ, giữa tháng 2."

"Vậy còn hơn 20 ngày nữa cơ. Ta thấy tuyết trên núi gần tan hết rồi mà, sao vẫn còn lâu vậy?"

"Còn sẽ có tuyết rơi nữa."

Theo kinh nghiệm mọi năm thì vẫn sẽ còn một hai trận tuyết nữa.

Bạch Đào: "..."

Vậy sao huynh không nói thẳng một lần cho xong, Bùi Tranh đúng là hỏi gì đáp nấy, chẳng thêm được câu nào.

"Vậy đến lúc đó ta nuôi một con chó cái, cho nó làm tức phụ Đại Hắc, được không?"

"Tùy ngươi."

Bạch Đào lại cảm thấy không ổn lắm: "Nhỡ chúng mỗi năm đẻ ra một đàn thì sao? Ta nuôi không nổi đâu."

Bùi Tranh vừa định nói là sẽ có người xin nuôi, thì nghe Bạch Đào bật cười:
"Bùi đại ca, ta nghĩ ra một cách vô đạo đức rồi."

"Cách gì?"

Bạch Đào cười gian: "Mình gọi người thiến lợn tới thiến luôn cả Đại Hắc, vậy thì không còn lo chuyện có chó con nữa."

Sắc mặt Bùi Tranh đen lại, lạnh giọng: "Không được."

Nói rồi quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến Bạch Đào nữa.

"Hahaha, ta nói đùa thôi mà, Bùi đại ca đừng giận. Nghe nói chó bị thiến thì tính khí sẽ trở nên rất ngoan, không hiếu động nữa, mà Đại Hắc là chó săn, vậy là không tốt cho nó đâu."

Thật ra, Bùi Tranh cũng không biết chó bị thiến sẽ thay đổi tính cách, chỉ cảm thấy làm vậy với Đại Hắc thì tội nghiệp nó quá, mà Bạch Đào thế mà lại nghĩ ra được chuyện đó, lại còn dám nói toẹt ra như không có gì, thật là... thật là không biết xấu hổ gì cả.

Bình Luận (0)
Comment