Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 27

Hôm Bạch Đào sang thôn bên lấy chăn đệm, đúng lúc nhà bếp cũng vừa làm xong phần xà ngang. Lan thẩm giúp xem qua ngày lành, nói hôm nay rất hợp để dọn về nhà mới.

Mà đã là tân gia, tất nhiên phải mời mọi người qua ăn một bữa. Bạch Đào nhìn sân nhà mới tinh tươm của mình, hăng hái bắt tay vào chuẩn bị cơm nước.

Nhà mới của Bạch Đào bây giờ thật ra vẫn còn khá trống. Phòng chứa đồ bên trái nhất thì không có cả tủ lẫn ghế, đồ đạc đều đặt tạm dưới đất. Gian chính giữa là phòng khách, ngoài bộ bàn ghế mới keng thì chẳng còn gì, nhìn qua cảm thấy trống trải vô cùng. Gian phòng bên phải thì khỏi nói, ngoài cái giường đất mới đắp, chẳng có lấy một cái tủ, chăn màn quần áo đều chất đống trên giường.

Cái sân rộng hơn trăm mét vuông cũng trống hơ trống hoác, ngoài bể nước mới đắp bằng đá và chum nước to đặt bên cạnh, bắt mắt nhất chính là hàng rào tre vẫn còn ánh lên sắc xanh biếc.

Nơi nhiều đồ đạc nhất chính là nhà bếp gần phòng chứa đồ, căn bếp rộng tầm mười mét vuông, giờ đã chứa kha khá đồ rồi. Bởi vì hôm qua thợ mộc làm xong tủ bếp là mang qua luôn cho Bạch Đào, cậu cũng sắp xếp xoong nồi chén bát, gạo gạo muối muối vào trong hết, dù sao buổi trưa cũng cần nấu nướng.

Lúc chính Ngọ, An ca nhi đến, thấy Bạch Đào vừa định mở miệng, liền đoán được đối phương muốn hỏi gì, bèn nói trước: "Nương ta bảo, hôm nay dù có đói chết thì hai người họ cũng không qua."

Bạch Đào: "..."

Xem ra lần trước bị mắng một trận vẫn chưa nguôi giận.

Cậu vừa định lát nữa tự đi gọi, thì thấy Trương thúc vác một cái sọt to mở cửa viện bước vào, phía sau là Lan thẩm xách theo một cái giỏ.

Bạch Đào cười tủm tỉm: "Xem ra Lan thẩm vẫn không nỡ để bọn cháu đói bụng."

Lan thẩm đặt giỏ lên bàn trong phòng chứa đồ, cười nói: "Hôm nay là tân gia, sao ta lại không đến được."

Trước đó bà cố ý nhờ An ca nhi mang lời như vậy, cũng để cho Bạch Đào nghe thử xem mình từng nói mấy câu vớ vẩn kiểu gì.

Bạch Đào đi tới giúp Trương thúc dỡ chiếc sọt tre xuống, cùng nhau cất vào kho chứa đồ. Cậu còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Trương thúc đã đẩy cậu vào gian bếp: "Bên trong đều là cải thảo, khoai tây nhà ta tự trồng, dạo này mua rau đắt lắm, cháu vừa dọn đến, coi như chút tấm lòng của chúng ta."

Bạch Đào còn nói được gì nữa? Đành nhận lấy.

Ai ngờ sau khi nghe câu đó, đám người Bùi Tranh ăn xong cơm cũng lục tục về nhà lấy đồ mang sang cho Bạch Đào. Bùi Tranh mang mấy miếng thịt xông khói, Tống Dĩ An thì đem tặng một bộ bút mực giấy nghiên, Khâu Đại Ngưu nhìn đi nhìn lại thấy mình chẳng có gì để cho, dứt khoát chọn mấy bó củi mang ra sau nhà Bạch Đào đặt xuống. Đã nhận của nhà này thì không thể không nhận của nhà kia, cuối cùng Bạch Đào đành gom hết lại.

Buổi chiều, Bùi Tranh giúp Bạch Đào bưng một vại măng chua sang nhà Lan thẩm.

Lan thẩm vốn định từ chối như mọi lần, nhưng Bạch Đào không cho bà cơ hội, vừa mở miệng đã nói: "Đây là măng cháu ta tự muối, chẳng đáng mấy đồng. Người không nhận tức là chê cháu rồi."

Lan thẩm: "..."

Chưa từng thấy ai vô lại như vậy.

Cuối cùng bà lấy một cái vại mới đưa cho Bạch Đào, nhưng cậu liền nói nhà mình còn mấy cái vại không dùng tới.

Lan thẩm nhìn cậu đầy ẩn ý: "Cháu tính bán cái vại này cho ta à? Cũng được, ta đi lấy tiền——"

Bạch Đào vội vàng đón lấy cái vại mới, kéo tay Bùi Tranh quay đầu bỏ chạy: "Lan thẩm, tạm biệt! Rảnh nhớ ghé nhà cháu chơi nha!"

Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, Lan thẩm hừ khẽ một tiếng, bưng vại măng chua vào bếp.

Trên đường về, Bạch Đào ôm cái vại cười khúc khích: "He he, không ngờ công lực của Lan thẩm lại cao thâm vậy đó."

Bùi Tranh vươn tay cầm lấy vại, cũng không nhịn được cười, thầm nghĩ: công lực đó chắc toàn học từ chỗ cậu mà ra.

Bạch Đào ngẩn người nhìn Bùi Tranh đang mỉm cười không nói: "Bùi đại ca, huynh nên cười nhiều hơn một chút, đảm bảo cả thôn, à không, có khi cả trấn này, bao nhiêu ca nhi với cô nương đều sẽ chạy theo huynh cho coi."

Người bình thường ít cười, một khi nở nụ cười lại có sức sát thương cực lớn. Huống chi Bùi Tranh còn đẹp trai, ngũ quan góc cạnh vốn toát lên vẻ cương nghị, lúc này lại trở nên dịu dàng, khiến người ta có cảm giác băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở.

Bùi Tranh thu lại ý cười, không đáp lời Bạch Đào, sải bước đi thẳng.

Bạch Đào cong mắt cười, vội vàng đuổi theo: "Bùi đại ca, đừng ngại mà, huynh chờ ta với!"

Bùi Tranh đúng là có chút ngại thật, nghe vậy lại bước nhanh hơn.

Sau khi đem vại mới về cất, Bạch Đào khóa cửa, đeo sọt tre mới tinh đi đến nhà Trương lão mua rau. Nghe nói cậu định đi mua rau, Bùi Tranh cũng đi theo.

Bạch Đào cảm động nhìn y: "Huynh đi giúp ta cõng sọt rau hả?"

"... Ta cũng muốn mua chút ít."

Bạch Đào thu lại vẻ cảm động: "Rau trong hầm nhà huynh phần lớn đều bị ta lấy ra nấu đãi mọi người rồi, lẽ ra ta phải đi mua bù cho huynh, huynh đừng mua nữa."

"Ta cũng ăn."

Bạch Đào ngẫm nghĩ một chút mới hiểu ra, ý của Bùi Tranh là, cơm cậu nấu, y cũng ăn chung, nên không cần phải mua riêng.

"Huynh ăn một mình làm sao ăn nhiều bằng mấy người chúng ta?"

Bùi Tranh không nói gì, trong lòng lại nghĩ: chắc chắn là ăn nhiều hơn cậu.

Hai người đến nhà Trương thái thái thì bà đang ở nhà, nghe nói là đến mua rau, bà liền mời hai người vào trong, "Rau đều ở trong hầm, 5 văn hai cân, khoai tây thì 2 văn một cân, các ngươi chọn đi rồi ta cân cho."

Bạch Đào phát hiện chân Trương gia gia đúng là hơi tập tễnh, đi đứng không vững, bước nào bước nấy đều run run. Bùi Tranh cầm đèn dầu xuống hầm trước, Bạch Đào đi theo sau, ánh sáng mờ mờ khiến cậu nhìn không rõ đường, lúc xuống bậc thang không cẩn thận trượt chân, cả người ngã chúi về phía trước, đập mạnh lên lưng rộng vững chãi của Bùi Tranh.

Bùi Tranh bị va bất ngờ, cũng loạng choạng bước tới hai ba bước.

"Hức, mũi ta..."

Bạch Đào đập cả mặt vào lưng Bùi Tranh, cú va quá mạnh khiến cậu đau đến ứa nước mắt.

Trương gia gia trên miệng hầm nghe thấy động tĩnh, đứng ở cửa hỏi vọng xuống: "Có ai bị ngã hả? Không sao chứ?"

Bạch Đào ôm mũi, giọng nghèn nghẹn: "Không sao đâu, ông ạ."

Bùi Tranh xách đèn dầu tới gần Bạch Đào, thấy cậu nước mắt rưng rưng, tay còn đang ôm lấy mũi, liền hơi nhíu mày: "Bỏ tay ra."

Bạch Đào ngoan ngoãn bỏ tay xuống, còn chủ động ghé sát mặt vào ánh đèn, Bùi Tranh cúi xuống nhìn kỹ: "Không chảy máu."

"Bùi đại ca, huynh cứng quá đi..." Bạch Đào vừa xoa cái mũi đang đau nhức, vừa lên tiếng than phiền.

Bùi Tranh bật cười: "Ngươi không nhìn đường rồi đổ cho ta à?"

Có lẽ là vì khi nãy Bùi Tranh cúi đầu kiểm tra rất dịu dàng, Bạch Đào bỗng thấy muốn mè nheo: "Huynh vừa cao lại vừa to, ánh đèn dầu bé xíu đều bị huynh chắn hết, ta mới không thấy đường mà trượt chân đó."

Bùi Tranh — người vừa cao lại vừa to,  không ngờ Bạch Đào lại chơi chiêu vô lý như vậy, mãi mới phản ứng lại được: "... Là tại ngươi—"

Bạch Đào lập tức chen lời: "Không phải ta không đủ cao, là tại huynh quá cao."

Bùi Tranh: "..."

Bình Luận (0)
Comment